Thứ hai ngày x tháng x. Thời tiết: trời trong xanh.
Hôm nay trường tổ chức cho bọn mình tham quan vườn bách thú, mặc dù vườn bách thú mình đi nhiều lần rồi, nhưng cùng nhiều bạn học đi như vậy là lần đầu tiên, cho nên mình rất vui vẻ, đêm qua còn nói baba mua cho mình thiệt nhiều kẹo.
Sau khi đến vườn bách thú, thầy Phương dẫn bọn mình đi xem động vật, còn một bên nhìn một bên giải thích, vốn bọn mình không muốn nghe, nhưng thầy nói sau khi trở về phải viết một bài văn, sau đó bọn mình đều rất căng thẳng, cẩn thận nghe kỹ! Khi bọn mình tới chỗ mấy con khỉ con bên kia, mình nhìn thấy một bạn cho nó ăn miếng khoai tây, mình liền lấy kẹo đường cho khỉ con ăn, sau đó khỉ con thật sự ăn, hí hí~
Tiếp đó cái đồ đểu Ân Dự đi qua, trước nhìn nhìn một con khỉ, lại nhìn nhìn mình, rồi nói: “Giống y chang.” Nói xong liền bỏ đi, mình suy nghĩ thật lâu mới hiểu được, cậu ta là đang nói mình và con khỉ giống nhau !! Nhưng rốt cuộc là khỉ giống mình hay mình giống khỉ, cũng không biết nữa… Nhưng hình như đều không phải là lời khen gì.
Hôm nay mệt quá a, buổi tối về lẽ nào lại phải ăn cơm baba làm? Không muốn a…
Lời phê của giáo viên:
Thầy nhìn cũng thấy rất giống…
=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== =========
Thời gian nghỉ trưa ở trường tiểu học XX, Phương Hãn đang ở phòng giáo viên đọc sách, chỉ nghe một tiếng non nớt “Báo cáo”, tiếp theo một cậu nhóc chạy vào. Cậu vô thức ngẩng đầu, phát hiện đứng trước mặt mình là Giang Tiểu Vũ.
“Sao thế?” Cậu buông sách, nhìn về phía đứa bé kia, chắc không phải là đến cáo trạng chứ a?
“Thầy Phương…” Bàn tay bé nhỏ của Giang Tiểu Vũ níu lấy góc áo Phương Hãn, sáp lại có chút đáng thương nói, “Con có thể tới nhà thầy ăn cơm tối không?”
“Sao? Vì sao đột nhiên hỏi vậy?” Phương Hãn tùy ý đứa bé kia dựa vào mình làm nũng, dù sao trong văn phòng cũng không có ai.
“A Thẩm nghỉ phép vẫn chưa về, baba nấu cơm rất khó ăn a! Hơn nữa Mạch Đương Lao [McDonald’s] cũng ăn không ngon, con vẫn thích ăn cơm thầy nấu.” Giang Tiểu Vũ uất ức muốn chết, hai ngày nay dạ dày nó bị baba nghiêm trọng ngược đãi, nó rất nhớ đồ ăn thầy Phương làm a.
Phương Hãn tưởng tượng bộ dáng mặc tạp dề làm đồ ăn của Giang Thiên Dự, không nén nổi có chút buồn cười, nhìn ánh mắt mong chờ của Giang Tiểu Vũ, cậu vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó: “Nghĩ muốn mình ăn ngon thôi à, mặc kệ baba con sao?”
“Vậy baba có thể cùng đi không?” Giang Tiểu Vũ lập tức đổi giọng, nó sẽ không vứt bỏ baba đâu.
“Được rồi, sau khi tan học thầy đến nhà con.” Phương Hãn nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là mình tới thì tốt hơn, nhà mình nếu có thể không làm dơ thì cứ không làm dơ.
“A, thầy Phương muốn đi mua đồ ăn không? Con cũng muốn đi !!” Hai mắt Giang Tiểu Vũ sáng lấp lánh nhìn Phương Hãn, y như một chú chó nhỏ chờ mong cậu chủ của mình thưởng cho.
“Sau khi tan học đi, để thầy gọi nói baba con trước.” Phương Hãn gọi điện thoại cho Giang Thiên Dự, báo buổi tối qua nhà anh cứu vớt hai tên ngốc sắp chết đói. Giang lão cha đầu dây bên kia đầu tiên là kinh ngạc tiếp theo là kinh hỉ, con trai mình thật sự không kém, lại có thể nói mấy câu đã đem người tình trong mộng của lão cha nó gạt về. Mặc dù Phương Hãn nói vì cảm ơn lần trước anh lái xe chở mẹ cậu ấy ra sân bay, nhưng cũng đủ để anh chờ mong.
Cúp điện thoại, nhóc Giang Tiểu Vũ vẫn ngồi bên cạnh, Phương Hãn vỗ mông nó: “Còn ở đây làm gì, về phòng học nghỉ trưa đi!”
Buổi chiều sau khi tan học, Phương Hãn dẫn Giang Tiểu Vũ đi Walmart gần đấy mua đồ. Trẻ con chung quy vẫn là trẻ con, có ngoan đi nữa thì cuối cùng vẫn có bộ mặt nghịch ngợm, Giang Tiểu Vũ xem như ngoan, nhưng vừa tới siêu thị đủ loại mẫu mã, vẫn không nhịn được chạy loạn khắp nơi, Phương Hãn hao tổn cả đống sức lực mới giữ chặt được nó, trên đường còn đồng ý mua cho nó một bộ transformers mới lừa được.
Mua xong đồ một lớn một nhỏ bắt xe về nhà họ Giang, sau khi Giang Tiểu Vũ mở cửa, Phương Hãn nhìn thấy cảnh tượng bên trong nhíu nhíu mày. Chỉ thấy trên bàn và sofa ném đầy tạp chí sách báo, trên nền nhà còn có dấu chân đen, nhà bếp càng bi thảm, trên nền tích rất nhiều dầu mỡ, bồn rửa chén một lô một lốc chén nồi, còn thoảng thoảng một cổ mùi khét khét.
“Nếu tôi không đến, chắc anh sẽ để cho mấy đống này tự mình oxi hóa hết mới thôi…” Phương Hãn thì thào tự nói, tiếp theo thở dài, vén tay áo lên bắt đầu dọn dẹp. Một bên dọn một bên tự trách mình tại sao không mời khách qua nhà, tuy cũng là cậu động thủ, nhưng ít ra không cần phải làm việc gấp đôi…
Phương Hãn tự nhận mình không phải là mẫu người đàn ông tốt của thế kỷ mới hai mươi —— giỏi việc nước đảm việc nhà, nhưng kỹ năng cuộc sống cơ bản vẫn có. Dù sao sau khi tốt nghiệp cậu luôn sống một mình, bình thường nấu cơm, quét dọn phòng, giặt quần áo vân vân đều tự mình động thủ. Lúc mới bắt đầu đương nhiên sẽ không quen, nhưng về sau quen tay lại càng làm càng tốt. Thói quen rất đáng sợ, Phương Hãn lúc quét dọn không nhịn được đem cả phòng khách dọn dẹp một lần, nhìn căn nhà khôi phục lại trạng thái sạch sẽ, cậu hài lòng thở ra, sau đó nhìn đồng hồ, ách, đã sắp năm rưỡi!
Cậu một bên lấy đồ ăn vặt trong tay Giang Tiểu Vũ, một bên khoác tạp dề: “Trước cơm tối không thể ăn vặt, đi làm bài tập đi. Zz, cái tạp dề sao lại hoa hòe như vậy…”
Giang Thiên Dự mở cửa nhà, liền ngửi thấy một cỗ hương vị, anh hít một hơi thật sâu, tiếp theo phát hiện phòng khách trắng sáng hẳn lên, hiển nhiên đã được quét dọn qua. Anh gọi Tiểu Vũ, sau đó thấy Phương Hãn từ nhà bếp thò đầu ra: “Anh về rồi, vừa mới giúp quét dọn cả nhà anh đấy, cho nên nấu cơm trễ, anh chờ một chút.” Nói xong rụt trở về.
Giang Thiên Dự ném cặp tài liệu, đi đến cửa nhà bếp, nhìn thấy Phương Hãn mặc cái tạp dề xanh xanh đỏ đỏ đang bận rộn. Cái tạp dề này là của dì trong nhà a, hôm qua anh cũng mặc thử làm một bữa ăn thất bại. Nhưng rõ ràng chỉ là một cái tạp dề rất bình thường thậm chí có chút tục, vì sao ở trên thân cậu ấy liền đẹp mắt như vậy? Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cũng không phải không có lý.
Phương Hãn đang bận đến đổ mồ hôi, vào lúc này, trên lưng đột nhiên thừa ra hai cánh tay, tiếp theo sau lưng chạm vào một lồng ngực ấm áp. Cả người cậu chấn động, sau đó cảm giác có một luồng khí áp sát vào cổ mình.
“Bà xã, em mặc như vậy rất dễ nhìn…” Đầu Giang Thiên Dự đặt trên vai Phương Hãn, lúc nói chuyện hơi thở phun ra toàn bộ phả vào cổ đối phương.
Phương Hãn bị cái ôm này khiến toàn thân cứng ngắt, trong lúc nhất thời không biết nên đẩy anh ta ra trước, hay là nấu cho xong trước. Mãi đến khi Giang Thiên Dự nói, luồng khí vây lấy lỗ tai cậu một trận ngứa ngứa, cậu mới rốt cuộc nhịn không được dùng cùi chỏ ngăn người phía sau: “Này, đừng đùa! Tôi đang xào rau đấy !!”
Người đàn ông phía sau rất nhanh tránh đi đòn công kích ‘trí mạng’ của khuỷu tay, sau đó trở người trong ngực đối diện với mình, lấy thủ pháp vô cùng chuẩn xác sáp mặt mình tới: “Có thể hôn một cái không?”
Phương Hãn lúc này thật sự lờ mờ, người trước mắt mở miệng hỏi, nhưng mặt một khắc cũng không lơi là tới gần. Hôn một cái? Hôn cái gì? Hôn chào hỏi? Từ từ, đây hình như là Trung Quốc !! Nhưng nếu không phải hôn chào hỏi vậy thì là cái gì? A a thật sự sắp hôn tới !! Trong đầu nhanh chóng lướt qua một loạt suy nghĩ, Phương Hãn thậm chí có thể ngửi thấy mùi vị đàn ông trên người đối phương.
“Baba, hai người đang làm gì vậy?” Đến khi một thanh âm non nớt phá vỡ vẻ mập mờ trong phòng, Phương Hãn mới như bừng tỉnh sau giấc mộng đẩy Giang Thiên Dự ra. Tiếp theo nhẹ hô một tiếng “Nguy rồi”, rau trong chảo đã bốc mùi khét, cậu gắp lên nếm thử, còn có thể ăn. Sau đó mới nhớ tới tên thủ phạm gây ra hết thảy, liền quay đầu lại giận giữ nhìn người nọ, kết quả đối phương một bên vò đầu, một bên lầm bầm: “Thật đáng tiếc a…” Sau đó kéo tên nhóc phá chuyện tốt của anh ta ra ngoài.
Phương Hãn giương mắt nhìn cửa nhà bếp một phút đồng hồ, sau đó bình tĩnh lại tiếp tục làm bữa tối. Đầu óc cậu có chút loạn, mặc dù trên tay cắt thức ăn, nhưng tâm tư sớm đã bay lên chín tầng mây bên ngoài. Vốn qua mấy ngày điều chỉnh, cậu đã đem nụ hôn ở sân bay mang theo suy nghĩ miên man đè ép xuống, không nghĩ tới hôm nay lại bị người nọ quấy rối tâm thần. Anh ta rốt cuộc là muốn làm gì a! Có chút tức giận, Phương Hãn băm thớt ‘cộc cộc cộc’.
Trên bàn ăn, Giang Tiểu Vũ thực ngây ngô hỏi thầy giáo nó: “Thầy Phương, sao mặt thầy đỏ vậy a?” Sắc mặt Phương Hãn trước cái nhìn chằm chằm thuần khiết của bạn nhỏ, có xu thế từ đỏ thành đen, vẫn là mắt Giang lão cha lợi hại, gắp một đũa thức ăn chặn miệng đặt câu hỏi của cậu nhóc nào đó ngăn cản trước khi người trong lòng nổi bão. Giang Tiểu Vũ nhai thức ăn, nhìn nhìn cái này, nhìn nhìn cái kia, cuối cùng quyết định vẫn nên ăn cơm của mình đi, thầy Phương làm đồ ăn thật ngon~
Ăn cơm xong, rửa sạch chén nồi, Phương Hãn chuẩn bị về nhà, lại bị Giang Thiên Dự kéo lên ban công lầu hai. Trong lòng cậu không biết tại sao có chút buộc chặt, không chống cự bao nhiêu liền đi theo. Hai người im lặng một hồi, vẫn là cậu nhịn không được đánh vỡ trầm mặc.
“Anh muốn nói gì?” Cơ thể Phương Hãn nghiêng về phía trước, tựa ở lan can ban công, gió đêm mang đến cảm giác mát lạnh thực thoải mái, dần dần bình ổn nội tâm xao động của cậu.
“Anh nghĩ em đã biết.” Giang Thiên Dự không có ý định đi thẳng vào vấn đề, anh cũng bắt chước cậu tựa ở lan can, chẳng qua hướng lưng ra ngoài.
“Tôi biết cái gì.” Phương Hãn trầm mặc một trận, tiếp tục mở miệng, “Tôi nghĩ chúng ta chỉ là bạn bè.”
“Em là một người thông minh, tính cả trong game, hai người chúng ta ở chung không ít, em kỳ thật đều hiểu, đúng không?” Giang Thiên Dự nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt người bên cạnh bị ánh đèn phác họa một đường tròn.
“Giang Thiên, tôi cảm thấy, có phải anh bị trò chơi làm lẫn lộn không.” Phương Hãn buông hai mắt xuống, lông mi thật dài trên mặt hạ một bóng râm dày, “Hiện thực và trò chơi không giống nhau, anh có lẽ chỉ bị ảo giác che mắt thôi.” Vừa nói xong, hai cánh tay cường ngạnh kéo cậu ôm vào ngực, Phương Hãn chỉ có thể cúi đầu kinh hô một tiếng, tiếp theo bị ôm không giãy ra được.
“Kỳ thật anh và em đều có cảm giác, cần gì phải lừa mình dối người?” Giang Thiên Dự cầm tay Phương Hãn để lên trước ngực cậu, “Chẳng lẽ em không cảm nhận được, khi anh ôm em, tim đập nhanh như vậy?” Mặt Phương Hãn một lần nữa dậy sóng, cậu có thể cảm nhận được trái tim dưới lòng bàn tay đập dồn dập thế nào, phảng phất nói cho cậu biết, ngụy biện của mi đều sai hết! Mau mau đầu hàng đi!
“Nhưng…” Cậu ngẩng đầu mở miệng muốn tranh cãi gì đó, lại bị một nụ hôn ấm áp ngăn chặn tất cả. Giang Thiên Dự cảm giác cả người mình đang tỏa nhiệt, anh tham lam hôn người trong ngực, hận không thể đem tất cả nhu tình mật ý phóng ra, chỉ cần có thể truyền đạt được tình cảm của mình đến cậu ấy, hít thở không thông thì đã sao.
Phương Hãn cảm thấy mình sắp bị môi lưỡi đối phương đoạt đi tất cả không khí, muốn giãy dụa nhưng không thể nào dùng tay, chỉ có thể bị động cùng động tác đối phương mà mê loạn. Vừa ngừng hôn, cả hai người đều có khoảng khắc mơ màng, thân thể hừng hực kề nhau, hai khối tim kịch liệt đập, dường như muốn phá ngực nhảy ra.
Giang Thiên Dự nhìn người kia hai mắt mê mộng, nhịn không được tiến lại hôn lên hai má cậu, một bên thì thầm: “Thích em, rất thích…” Nói yêu quá nặng nề, một từ ‘thích’ đã đủ đại biểu tất cả. Lúc vừa hôn đến mắt, lại bị đẩy ra. Anh thoáng cười khổ nhìn về phía người đã khôi phục trấn tĩnh, chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Phương Hãn biết mặt mình rất nóng, tim đập vô cùng nhanh, lần gặp mối tình đầu của mình cũng không đập nhanh như vậy, tay đang run rẩy, vì nụ hôn vừa rồi mà run rẩy. Cậu biết Giang Thiên Dự đang đợi câu trả lời của mình, cặp mắt đen như viên đá sáng trong bóng đêm tỏa ra luồng nhiệt cực nóng, khiến cậu không thể nhìn thẳng.
“Tôi, tôi muốn suy nghĩ một chút…” Phương Hãn hô hấp dồn dập để lại mấy chữ, xoay người xuống lầu rời đi, Giang Thiên Dự không ngăn lại, chỉ nhìn lưng cậu biến mất trong bóng tối.
Anh cứ như vậy đứng ngoài ban công, cho đến khi da thịt lạnh buốt. Một bàn tay nhỏ kéo tay anh, anh cúi đầu, thấy được vẻ mặt lo lắng của Giang Tiểu Vũ: “Baba, ba sao vậy? Tay ba thật lạnh, thế này sẽ cảm đấy. Thầy Phương đi rồi ạ?”
Giang Thiên Dự cười cười, ngồi xổm xuống ôm lấy cậu con trai: “Con trai, ba con có phải cũng sắp thất tình?”
“Thất tình? Là gì thế ạ?” Giang Tiểu Vũ không rõ kê cái đầu nhỏ của mình lên vai baba, nó nghe không hiểu baba đang nói gì.
“Chờ con lớn lên sẽ biết,” Giang Thiên Dự không phát hiện những lời này của mình trá hình nguyền rủa con trai về sau cũng sẽ thất tình, ôm lấy thân thể bé nhỏ trong lồng ngực trở về phòng, “Bài tập làm xong chưa? Để baba kiểm tra nha.”
“Dạ, đã làm xong…”
Phương Hãn không biết mình như thế nào về đến nhà, như thế nào tắm rửa, chỉ biết sau khi làm xong hết thảy đã ngồi xuống trước máy vi tính. Nhìn máy tính như bình thường khởi động, trên màn hình đám icon hiểnn thị xong, ánh mắt dao động dừng lại ở biểu tượng trò chơi quen thuộc. Cậu nắm chuột, không biết có nên mở hay không, nhưng cuối cùng không giãy dụa nữa mở lên, tiến vào giao diện đăng nhập.
Cậu nghĩ một lát, lật một tờ giấy ghi chép trước kia, nhập vào ID Pass, lấy thân phận ‘Bán diêm’ vào game. Bán diêm lần trước logout ở vị trí Kết Bái Lạc Dương, Phương Hãn không biết nơi đây có ý nghĩa đặc biệt gì không, lúc này sự chú ý của cậu toàn bộ bị biểu tượng bưu kiện nhấp nháy chiếm hết.
Ai lại gửi thư cho cậu? Phương Hãn mở ra một phong, phát hiện biểu tượng vẫn đang nhấp nháy, chứng tỏ bưu kiện không chỉ có một. Cậu đọc mấy chữ phía trước phong thứ nhất, tâm liền yên tĩnh trở lại.
Bưu kiện đến từ chính ‘Đại địa ngưng thần’.
“Sư phụ thân ái, lúc cậu nhìn thấy thứ này, tôi có thể đã đến một quốc gia khác. Ha ha, có phải cảm thấy lời mở đầu rất tầm thường? Không có biện pháp, tôi chỉ có thể nghĩ ra câu này. Tôi biết cậu nhất định sẽ log acc này, nên để lại chút lời cho cậu. Tôi nhớ tôi trước kia có nói qua a, con người, có những lời không thể nói cùng bạn bè, nhưng với người xa lạ lại có thể thổ lộ tất cả. Mặc dù cậu không phải người xa lạ, nhưng với cậu tôi có thể nói ra mấy thứ mà bình thường không muốn nói.”
“Cậu hẳn cũng biết tôi thích người kia, cậu ta không thích tôi. Không phải cậu ta không biết tôi thích cậu ta, mà là chân chân chính chính không thích tôi. Trước đó tôi tỏ tình, chỉ là muốn trước khi đi chấm dứt nguyện vọng của mình mà thôi. Khi tôi nói tôi thích cậu ta, cậu ta quả nhiên cả sắc mặt đều thay đổi, hiểu không? Đúng là bị dọa đến trắng bệch. Tôi vừa nhìn thấy phản ứng của cậu ta đã biết, mình thật sự là một tên ngu xuẩn.”
“Đã phải đi, còn tự rước lấy nhục, thực buồn cười có phải không? Vốn có lẽ mấy năm nữa tôi trở về, còn có thể mang theo nụ cười đến trước mặt cậu ta nói: ‘Hi, học đệ, còn nhớ học trưởng của cậu không?’ Nhưng bây giờ hết thảy đều không thể. Cậu ta có lẽ chán ghét mà một giây cũng không muốn phải nhìn thấy tôi nữa, buổi tối kia cậu ta cũng mang theo vẻ mặt như vậy chạy đi. Có đôi khi tôi cũng suy nghĩ, tại sao tôi lại thích cậu ta? Cẩu thả, nóng nảy, thành tích cũng không tốt, còn lăng nhăng! Nhưng thích chính là thích, không có biện pháp…”
“Nhưng như vậy cũng tốt, sau khi hết hy vọng mới có thể phát hiện đoạn tình tiếp theo đúng không? Chúc tôi ở nước ngoài có thể tìm được một anh đẹp trai đi !! Cuối cùng để lại cho sư phụ mấy lời: Nếu quả thật gặp được người mình thích mà người đối phương thích là cậu, nhất định phải trăm phương ngàn kế giữ lấy người đó, đừng đợi đến lúc vụt mất mới cảm thấy tiếc nuối~ bởi vì đối phương cũng có thể đã bị thương tổn rất lớn, nếu quả thật bất đắc dĩ đến tình trạng kia, đau lòng sẽ không chỉ một người. Hy vọng cậu có thể hạnh phúc~ cứ vậy đi~ hẹn gặp lại~”
“PS: Tôi không có nói cậu với ông xã cậu nghen, không phải đâu nghen, chỉ là nảy sinh cảm xúc với cậu thôi !!”
Hết nửa giờ xem hết năm phong thư, Phương Hãn thở một hơi thật dài. Tắt máy tính, cậu đứng trước cửa sổ tỉ mỉ nghiền ngẫm lại những lời Đại địa ngưng thần để lại cho cậu.
Đừng để vụt mất… ư?