Gian Thương Và Thiếu Gia

Chương 2



Mấy đời nay Diệp gia luôn là danh môn giàu có nhất trong thành. Phụ thân của hắn có ba người vợ, sinh ra ba huynh muội bọn hắn. Kể từ khi tam muội sinh ra, phụ thân chỉ yêu thương mỗi muội muội. Mọi chuyện phụ thân đều giao lại cho hắn. Kết quả, hắn vừa phải lo chuyện buôn bán, vừa phải xử lý mọi việc lớn bé trong phủ. Bất đắc dĩ hắn phải cưới một thê tử, để nàng giúp hắn quản lý một ít việc nhà. Hậu quả không những không bớt việc mà còn phải ôm thêm việc vào người.

Lẽ nào trong mắt mọi người, bả vai gầy yếu của hắn lại là một bả vai đội trời đạp đất, có thể mở ra một bầu trời rộng lớn sao? Chết tiệt, hắn lại không thể không mở ra cái bầu trời ấy. Nếu hắn có ngã xuống, phụ thân cũng sẽ mặc kệ không quan tâm bất cứ chuyện gì. Gia đình hắn chắc chắn sẽ lụi bại, đến lúc đó, hắn biết lấy gì để nuôi một đám người đã quen sống trong nhung lụa từ khi mới lọt lòng đây?

Trước khi tam muội sinh ra, hắn cũng được phụ mẫu nuông chiều, tại sao khi trưởng thành hắn và tam muội lại bị đối xử khác nhau như vậy?

"Thiếu gia, ngài muốn đi đâu?" Gã sai vặt luôn đi theo hắn kính cẩn hỏi vọng từ bên ngoài cửa sổ xe ngựa.

"Đến Minh Các." Nơi đó chẳng những có thể uống trà, còn có một gian phòng dành riêng cho hắn. Ở đó, hắn có thể nghe hát, hoặc nghỉ trưa mà không sợ bị người khác quấy rầy..

Xe ngựa đi hết nửa vòng thành, cuối cùng cũng dừng lại ở một nơi náo nhiệt trong trấn. Màn trướng được xốc lên, hắn tự mình nhảy xuống ngẩng cao đầu đi vào Minh Các.

Tiểu nhị của Minh Các vừa thấy hắn đã nhiệt tình đón tiếp. Sau đó trực tiếp dẫn hắn vào biệt viện ở phía sau, trong đó là phòng ngủ của riêng hắn. Sau khi dâng trà bánh xong tiểu nhị cũng thức thời lui xuống.

Khi trong phòng chỉ còn một mình, hắn mới lộ ra vẻ mỏi mệt, cởi hai chiếc cúc áo ở cổ, rồi trèo lên giường nằm nghỉ.

Cảm giác như có người đang ở trong phòng, trong lòng Diệp Y Thiên bỗng nhiên cảm thấy bất an, hắn bừng tỉnh. Hàng mi dày nhấc lên, hắn nhìn thấy nụ cười vô cùng tà ác của Lăng Vô Thần. Khẽ nhíu mày, liền hỏi: "Huynh vào bằng cách nào?"

"Ai dám ngăn cản ta cơ chứ?" hắn cười to, lộ ra dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn. Tất cả các căn phòng ở đây đều thuộc sở hữu của những phú thương vô cùng giàu có, chúng được xây dựng độc lập với nhau, cho nên mọi động tĩnh trong phòng đều không dễ truyền ra ngoài. Lăng Vô Thần bước về phía trước, rồi y quỳ một đầu gối xuống, trong con mắt hẹp dài nhuốm một cơn dục vọng không hề che dấu, "Sáng nay, ta mới từ ngoài thành trở về, giờ đã tìm đến huynh ngay rồi, cảm động không nào?" nói dứt lời, y cúi đầu hôn xuống.

một bàn tay che lại đôi môi của y. "Đừng có suốt ngày chỉ nghĩ ba cái thứ xấu xa như vậy, ta không hứng thú." Diệp Y Thiên đang định đẩy Lăng Vô Thần ra hai tay lại bị y giữ lấy. Thuận thế, tấm thân cao to sải một bước trèo lên giường ép Diệp Y Thiên ở dưới thân thể mình, áp chế hắn một cách dễ dàng.

"Đừng nói dối, chẳng lẽ huynh không thích ta đùa huynh sao?" Lăng Vô Thần cười ha ha, rồi y cúi đầu, lập tức hôn lên môi Diệp Y Thiên.

Trốn phải trốn trái, khuôn mặt lạnh như băng lúc này hơi nóng lên. "Cút ngay!"

Lăng Vô Thần càng ngày càng làm càn, y dùng mũi mình vạch cổ áo đã được mở hai chiếc cúc ra, đôi môi mỏng mút cần cổ trắng nõn. Thấy thân thể cứng ngắc của Diệp Y Thiên run lên khe khẽ, Lăng Vô Thần hết sức vừa lòng. "Ha ha, huynh cũng thích như vậy cơ mà, huynh đúng là khẩu thị tâm phi. Lần nào huynh cũng bị ta đùa đến mức phát khóc cầu ta dùng sức...Hừ" Diệp Y Thiên bị y nói thẹn quá thành giận nghiêng người một cái, huých đầu vào trán Lăng Vô Thần.

Đau quá... Hai người đồng thời khóc thét trong lòng.

"Tên khốn, toàn nói lung tung." Diệp Y Thiên tức giận khuôn mặt đỏ bừng.

"Đâu có, ta chỉ thành thật một chút thôi mà." Lăng Vô Thần dùng một tay cố định chặt hai tay Diệp Y Thiên, còn tay kia chậm rãi cởi ngoại bào. "Đừng ép ta phải xé tan quần áo của huynh ra. Nếu không, lát nữa, huynh làm sao ra khỏi cánh cửa này đây?" Nhìn thấy bộ dạng buồn bực vì không thể phản kháng của Diệp Y Thiên Lăng Vô Thần cười thật sự tà ác: "Chậc chậc, biểu tình này, huynh đang muốn dụ dỗ ta sao? Tính ra, đã hai tháng chúng ta không gặp. Lúc ta không có mặt ở đây, huynh có tự an ủi bản thân theo cách mà ta đã dạy không?"

"đi chết đi!" Diệp Y Thiên tức giận hét lớn, chẳng qua hắn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của y hắn chỉ biết chật vật quay mặt đi.

Lăng Vô Thần đắc ý cười khẽ. hắn nhanh chóng cởi hết ngoại bào của Diệp Y Thiên, sau đó vươn tay giật ra mảnh vải trắng bao quanh ngực hắn, sắc mặt rất vừa lòng, y cố ý nở nụ cười tà ác còn tỏ vẻ kinh ngạc khẽ nói: "Ô, Y Thiên, vì sao ngực huynh lại lớn như nữ nhân vậy? Kì lạ thật, huynh ăn cái gì mà được như vậy?"

"Liên quan gì đến huynh!" Lúc này, khuôn mặt tuấn tú của Diệp Y Thiên đã đỏ bừng lên, sắc mặt lạnh như băng kia đã nhuốm thêm một tầng ngượng ngùng, một tầng quyến rũ.

"Nhìn xem, bộ ngực này mới đẹp làm sao, bị bó chặt như thế, nhất định là khó chịu lắm hả?" Lăng Vô Thần ác ý dùng ngón tay đùa giỡn hai điểm nhỏ đang gồ lên, "Gồ lên rồi, huynh có muốn ta giải phóng chúng, đưa vào miệng, dùng đầu lưỡi liếm chúng không?"

"Cút ngay!" thật ra, tấm thân thiếu nữ của Diệp Y Thiên giờ đã bị Lăng Vô Thần chọc cho run rẩy. Tuy nhiên, nàng lại bị thân hình cao to của hắn đè lên, không thể động đậy, không thể phản kháng, cảm giác bị ép buộc trong nàng lại càng tăng cao hơn.

Tay Lăng Vô Thần chậm rãi cởi dây lưng của nàng, sau dó luồn vào trong tiết khố, trực tiếp thăm dò nơi u cốc mẫn cảm của nàng. Sau đó, hắn vui sướng khẽ gọi: "A, Y Thiên, sao phía dưới của huynh lại có một đóa hoa ướt át như thế, nhiều nước như vậy, có phải bao nhiêu lâu nay huynh không thể dấu nó đi được, chảy hết nước ra?"

Tuy chỉ chạm nhẹ, nhưng bàn tay hắn vẫn mang đầy tính khiêu khích, khiến nàng phải hít sâu một hơi. Lúc này, sắc hồng xinh đẹp không chỉ nhuộm đầy khuôn mặt của nàng mà còn nhuộm hồng cả đôi tai , cần cổ, thậm chí cả bộ ngực của nàng, nơi nào không bị vải che lấp đều đỏ bừng hết cả lên. "Tên dâm tặc, không biết xấu hổ, chỉ biết nói mấy câu hạ lưu." Diệp Y Thiên mở miệng mắng nhưng nàng không hay biết trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang ngập tràn xuân ý.

Cảnh tượng mê người này khiến Lăng Vô Thần vươn lưỡi ra liếm lấy môi mình, trông rất hoang dâm giống như một đại sắc lang: "Y thiên, công bằng chút đi, vì muốn nàng, ta mới nói như vậy đấy chứ." hắn hào phóng cởi áo mình ra, tiếp đó là dây lưng, để quần áo mở toang giống hệt như nàng. Tất cả những thứ nên lộ hay không nên lộ, đều hoàn toàn bại lộ trước mắt hai người.

"Nhìn nhục bổng của ta này, nàng cũng rất nhớ nó đúng không?" Hoàn toàn không thấy hổ thẹn, Lăng Vô Thần cầm lấy bàn tay của nàng bắt nàng cầm lấy thứ dục vọng to lớn của mình, "Ưm, đúng là lúc bàn tay nhỏ bé của nàng cầm nó ta thấy thoải mái hơn nhiều, nghĩ đến lúc dâm thủy trong tiểu huyệt nàng chảy ra, dù tự sờ thế nào đi nữa, ta cũng không thể có loại cảm giác tinh tế như vậy." Lăng Vô Thần híp mắt hưởng thụ lòng bàn tay non mịn của nàng, bàn tay to nắm bàn tay nhỏ bắt buộc nó di động lên xuống, "Y Thiên, toàn thân nàng đều khiến ta cực kỳ mê luyến."

Tên háo sắc vô sỉ này. Thứ hình trụ thô to đáng sợ trong lòng bàn tay gợi nhớ tới kích thích mỗi lần nàng bị hắn xuyên thấu. Sau đó, mặt nàng ngày càng hồng, nói khẽ một câu: "Sắc lang" rồi quay mặt đi không nhìn nữa.

"Nàng yêu sắc lang đúng không?" Lăng Vô Thần không cho là đúng. Ngược lại, hắn cười rất đắc ý, giữ lấy cằm nàng buộc nàng hé miệng đón nhận nụ hôn của mình.

Trông có vẻ như nàng bị ép buộc nhưng thật ra trong lòng nàng đã nóng bừng lên, thân thể nàng trở nên mềm yếu, đón nhận những lời nói cùng với sự khiêu khích của Lăng Vô Thần. Tuy bàn tay bé nhỏ không còn bị y nắm giữ, nhưng nó vẫn vô thức tự vuốt ve nam vật thô to khổng lồ kia. Bàn tay còn lại cũng không tự khống chế đặt lên vai của y. Nam nhân này, khi mặc cả quần áo thì có vẻ rất là gầy gò nhưng đến lúc cởi hết mới biết, thân thể hắn là cơ bắp cuồn cuộn, rắn chắc đáng sợ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv