Ngươi nói cái gì?” Trần Khiêm Quân dường như không tin chuyện mình nghe thấy.
Cố Vọng Chi hết sức chăm chú nhìn Trần Khiêm Quân, lại lặp lại một lần. Trần Khiêm Quân lúc này mới tin.
Từ khi hắn cùng Cố Ngôn Chi trao đổi thân thể xong, hắn cũng không còn gặp Trương đại nhân. Hắn biết khi đó thân thể Trương đại nhân đã không còn tốt, nhưng cuối cùng hắn cũng không gặp được Trương đại nhân một lần cuối.
Cố Vọng Chi hỏi: “Ngươi muốn đi gặp hắn sao?” Vốn chuyện của triều đình cùng Duy Ninh thần giáo không có quan hệ gì, Cố Vọng Chi tự nhiên cũng không thích quản. Nhưng nàng biết Trần Khiêm Quân là người của Lục Phiến Môn, mà Trương đại nhân kia đối với hắn chăm sóc rất nhiều, cho nên Cố Vọng Chi mới đem chuyện này nói cho Trần Khiêm Quân.
“Đi.” Trương đại nhân khi còn sống xem hắn như con ruột, hắn đương nhiên phải tới thắp cho Trương đại nhân một nén hương.
Cố Vọng Chi nói: “Tin tức từ kinh thành truyền tới đây lãng phí thời gian mấy ngày, nếu như chúng ta cố gắng ngày đêm liên tục chạy, nói không chừng còn có thể đuổi tới lúc Trương đại nhân chôn cất.”
Ngay cả đồ đạc cũng không cần thu thập, bọn họ đã chuẩn bị ngựa tốt nhất.
“Ta đi với các ngươi.” Cố Đại Chí đột nhiên lôi kéo áo Trần Khiêm Quân, giọng điệu kiên định.
Trần Khiêm Quân khẽ cau mày. Bọn họ cũng không có thời gian chăm sóc một hài tử.
Giống như biết trong lòng hắn nghĩ cái gì, Cố Đại Chí lập tức nói: “Ta sẽ cưỡi ngựa, sẽ không thêm phiền phức cho các ngươi, hơn nữa ta nghe nói Trương đại nhân là vị quan tốt, cho nên ta cũng muốn đi.”
Ba người nhanh chóng cưỡi ngựa từ Lương châu đuổi tới kinh thành. Hiện tại, Cố Ngôn Chi cũng nên ở kinh thành.
Cố Ngôn Chi mang theo Phan Hoa Hoa cùng Trần Cẩu Đản đi tới linh đường Trương đại nhân. Cả tòa Trương phủ trang trí khăn trắng, bi nhạc vang dội dòng điệu lại dài dòng không ngừng quanh quẩn lặp lại ở Trương phủ. Trương phủ to lớn hoàn toàn chìm đắm ở trong bi thương, những thứ màu trắng kia đập vào mắt giống như muốn nói chết đi rồi cũng không thể mang theo, công danh lợi lộc cuối cùng cũng chỉ còn dư lại một khối vải trắng.
Trong linh đường quỳ đầy người, linh vị mạ vàng ở giữa viết đãi thư* “Minh tương thái sư thái phó trương văn trung công chi linh vị”, bên phải viết “Trời cao đất rộng quốc ơn trọng”, bên trái viết “Tổ đức tông công sư phạm trường”.
* Thể chữ lệ; lối chữ lệ (loại chữ thông dụng thời Hán)
Một đám người khoác đai tang quỳ trên mặt đất khóc tới không thành tiếng. Cố Ngôn Chi nghe xong lỗ tai muốn điếc.
Nhưng khi y vừa đi vào cửa lớn, một đám người liền đồng loạt nhìn lại. Cũng không phải vì nhiều người tới dâng hương mà bất ngờ. Lấy địa vị của Trương đại nhân, bất luận người nào tới chỗ này cũng là chuyện bình thường, nhưng khi người này ở giữa nơi như vậy, lại mặc một thân hồng y.
Trước khi Phan Hoa Hoa ra ngoài đã nói, người ta làm tang sự, nào có người mặc hồng sắc.
Cố Ngôn Chi nói: “Làm tang sự cũng không thể kỳ thị màu đỏ, làm màu đỏ sẽ cực kỳ thương tâm.” Kỳ thật là do y hoàn toàn đã mặc chán màu trắng.
Lần này quả nhiên tất cả mọi người đều nhìn về y, có người trong mắt còn có tâm tình phẫn hận.
Cố Ngôn Chi không phản đối, đi lên chuẩn bị thắp cho Trương đại nhân một nén nhang, kết quả còn chưa tìm thấy hương, đã bị người vỗ tay một cái. Xung quanh lập tức xông tới hai hàng hộ viện mặc tố y. ( trang phục màu trắng).
Y quay đầu xem, đó là một nam tử gầy. Nam tử đang dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Cố Ngôn Chi nói: “Hiện tại phụ thân ta đã đi về cõi tiên, các ngươi còn muốn thế nào?”
Cố Ngôn Chi nói: “Ta biết hắn đã đi, ta không muốn hắn thế nào cả.”
“Tự Tu” Một nam tử nhìn mặt mày có vẻ đoan chính nói: “Hắn là người Lục Phiến Môn Trần Khiêm Quân.”
Nam tử được gọi là Tự Tu lúc này mới quan sát tỉ mỉ Cố Ngôn Chi, nhưng vẫn trợn mắt nhìn nói: “Ta thường thường nghe phụ thân ta nhắc tới ngươi, nói ngươi làm người rất được, nhưng nguyên lai chỉ đang lừa gạt phụ thân ta.”
Cố Ngôn Chi hơi nhíu mày, nói: “Ta làm người thế nào không tới phiên ngươi đến đánh giá. Ngày hôm nay ta chính là tới thắp cho lão già một nén hương. Ngươi không có quyền ngăn cản ta.”
Lời nói xong, y liền dùng tốc độ cực kỳ nhanh châm lửa đốt hương, cắm vào trong lư hương. Trong lòng đọc thầm, đây là Trần Khiêm Quân thật thắp hương.
Phan Hoa Hoa cùng trần Cẩu Đản đã quỳ xuống, dập đầu xuống đất vang dội khấu đầu ba lần.
Cố Ngôn Chi nói: “Có người mặc đồ tang đến tế bái, không hẳn là thành tâm; có người mặc áo đỏ đến tế bái, nhưng không phải ác ý. Nếu như chuyện đơn giản như vậy cũng không hiểu nổi, ngươi sao có thể là con trai của hắn?”
“Chờ đã, ” Nam tử tướng mạo đoan chính gọi Cố Ngôn Chi lại, nói: “Di ngôn của Phụ thân ta, muốn phát quan về Giang Lăng chôn cất, ngươi…”
“Nếu như tất yếu, ta có thể đi.” Cố Ngôn Chi nói xong liền dẫn Phan Hoa Hoa rời khỏi Trương phủ.
Phan Hoa Hoa nói: “Tiểu thúc hôm nay thật sự kích động, vạn nhất thật sự chọc giận bọn họ thì sao?”
“Xem như muốn chọc giận bọn họ đi.” Cố Ngôn Chi nở nụ cười, để cả khuôn mặt trở nên nhu hòa. Y nói: “Trương lão đầu khi còn sống bảo ta bảo vệ người nhà lão, ta chỉ muốn xem thử năng lực của bọn họ đạt tới đâu.” Nói xong Cố Ngôn Chi còn thở dài một hơi, tính cách bọn họ như vậy còn thêm đám hộ viện cũng chẳng thua kém, Trương lão đầu đưa cho y chuyện này quả là gánh nặng đường xa.
Cố Ngôn Chi có một loại cảm giác bị một lão già đã thăng thiên hãm hại.
Sự tình phiền phức như vậy, nếu như thật sự y đem một đám người kia hộ tống đến Giang Lăng, thì lúc nào mới có thể đi tìm Trần Khiêm Quân a?
Y thở dài một hơi, nằm ở trên nóc nhà, uống một hớp rượu. Tia sáng từ ánh trăng mông lung chiếu lên khuôn mặt của y làm nó cũng mông lung theo, giống như bị lụa mỏng bao phủ vậy.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?” Cố Ngôn Chi hơi quay đầu, nhìn người kia mặc một thân công phục bạch sắc đứng thẳng ở trên nóc nhà, ở hông của hắn đeo một miêu đao dài nhỏ, cùng một kiểu dáng giống bên hông Cố Ngôn Chi.
Ngược chiều ánh sáng nên không nhìn rõ dung mạo của hắn, nhưng Cố Ngôn Chi biết là ai.
Thành Ưng Toàn chậm rãi đi tới bên cạnh Cố Ngôn Chi ngồi xuống, đưa mắt nhìn trăng, nói: “Trong lòng ta có rất nhiều nghi vấn, không biết có nên hỏi hay không. Ta sợ sau khi hỏi sẽ nhận được đáp án ta không muốn, nhưng nếu như không hỏi ta sẽ không cam lòng.”
Cố Ngôn Chi cười nhạo một tiếng, nói: “Ngươi còn có phải đàn ông hay không, sao lắm chuyện do dự quá vậy?”
Thành Ưng Toàn tự nhiên đem một bình rượu bịt kín, mở nắp ra, uống một ngụm lớn, tự giễu nói: “Đúng đấy, gặp phải chuyện cá nhân, ta sẽ trở nên do dự không quyết định được.”
Cố Ngôn Chi nhìn mặt trăng, cảm thụ gió nhẹ đêm hè . Mấy con dế xung quanh kêu réo không ngừng, làm tâm tình của y càng ngày càng buồn bực.
Y không hề báo trước vươn mình, đem nam tử mặc bạch sắc kia đặt ở dưới thân, nói: “Ta biết suy nghĩ của ngươi.”
Y biết, tên này từ lúc mới bắt đầu đã ôm một loại tình cảm với Trần Khiêm Quân, hắn luôn cho là mình đã giấu kín đến tốt vô cùng, nhưng hắn không biết mỗi khi hắn nhìn thấy khuôn mặt này, con mắt sẽ trở nên đặc biệt sáng.
Trước đây Cố Ngôn Chi cũng không ngại người khác thích Trần Khiêm Quân, nhưng từ khi y phát hiện mình cũng có một loại suy nghĩ với Trần Khiêm Quân như vậy, thì luôn mẫn cảm đối với ánh mắt của người khác. Làm y rất buồn bực, khi chuyện tình cảm của y còn chưa tới đâu, lại nhảy ra một hai tên tới nói thích Trần Khiêm Quân. Y không phải loại người có thể khoan nhượng người mình thích cùng người khác nói tình cảm. Chuyện như vậy, vẫn nên kịp lúc bóp chết ở trong tã lót. (WTH?)
Cố Ngôn Chi chậm rãi tới gần Thành Ưng Toàn, đưa hai tay của hắn nắm chặt trên đỉnh đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà ác: “Ngươi không phải muốn ta làm như vậy sao?”
Nhìn đối phương vẻ mặt sững sờ, Cố Ngôn Chi quả thật tức giận muốn oanh tạc. Y thô bạo cởi bỏ quần áo của Thành Ưng Toàn, để làn da của hắn phơi ra bên ngoài.
Mặt Thành Ưng Toàn rất anh khí, da thịt bởi vì trường kỳ bôn ba nên hơi đen, ở ngực vết sẹo to to nhỏ nhỏ, trúng tên vết đao tiên thương ám khí, giống như đem tất cả chỗ chịu đòn để ở một bên.
Cố Ngôn Chi căm ghét nói: “Thân thể ngươi như vậy, dựa vào cái gì cho rằng có thể hấp dẫn ta?”
Có lẽ do giọng điệu của y đâm nhói Thành Ưng Toàn, làm mặt Thành Ưng Toàn nháy mắt trở nên trắng bệch.
Cố Ngôn Chi không ngừng cố gắng, chậm rãi cúi người đến gần Thành Ưng Toàn. Nhưng sắp tới thời khắc đụng vào, thì lập tức đứng dậy, nhảy xuống dưới nhà.
Vừa nãy khẳng định y không nhìn lầm, xác thực có người mặc áo đen đi vào.
Vốn y ở trên nóc nhà Trương phủ ngắm trăng, nhưng trong thời khắc hài cốt Trương đại nhân hài cốt còn chưa lạnh, rốt cuộc là ai muốn đến tìm bọn Trương gia gây phiền phức?
Người mặc áo đen cũng không đi về phía linh đường, mà đi về phía thư phòng không có ai tìm kiếm.
Trong thư phòng không có đèn, nên rất tối tăm, hầu như khiến người ta không thấy rõ bên trong xảy ra chuyện gì. Người mặc áo đen ở bên trong lục tung mọi thứ, giống như đang tìm cái gì. Hắn cũng không lo lắng gây ra tiếng động lớn mà đưa tới những người khác, bởi vì vào lúc này hầu như tất cả mọi người đều tụ tập ở linh đường.
Chờ lúc hắn đi ra, trên tay giống như cầm một quyền sách. Cố Ngôn Chi lập tức đưa tay đoạt lại thứ đó, rồi lui về phía sau mười mấy bước, mới hỏi: “Vật này đáng giá thế sao?”
Người mặc áo đen thật không ngờ vào lúc này lại có người xuất hiện ở chỗ này, kinh ngạc trong nháy mắt mới để Cố Ngôn Chi chiếm tiện nghi, bây giờ đương nhiên sẽ không dễ dàng đem thứ hắn thật vất vả tìm được đưa cho người khác.
Không có nội lực là nhược điểm của Cố Ngôn Chi, nhưng y cũng sớm đã huấn luyện bản thân khi không có nội lực cũng thể để người ta chiếm tiện nghi. Tốc độ của y cực kỳ nhanh, nhào vào cổ họng hắc y nhân nơi liên tục đâm, trong lúc hắc y nhân chuyên tâm đối phó phía trên, một tay khác rút đao nhằm vào đầu gối hắn dùng sức quét ngang một cái.
Hắc y nhân tuy rằng không bị thương, nhưng mấy lần muốn lẩn trốn đi lại rất chật vật.
Hắn đứng ở xa, nhìn đoạn đao của Cố Ngôn Chi, rồi xoay người điều khiển khinh công rời đi.
Cố Ngôn Chi lúc này mới quay đầu, nói với Thành Ưng Toàn ở một bên nhìn bọn họ tranh đấu: “Ngươi khoanh tay đứng nhìn?”
Thành Ưng Toàn cười khổ, nói: “Nguyên bản ta chỉ đang hoài nghi, vừa nãy ngươi làm những kia vơi ta…” Nói tới chỗ này, Thành Ưng Toàn dừng một chút, nhưng lại nói tiếp: “Ta đã thật xác định, mãi đến vừa nãy ngươi dùng đao, ta đã tin chắc chuyện này. Nguyên lai ngươi thật sự không phải hắn.”
Cố Ngôn Chi bình tĩnh nhìn Thành Ưng Toàn, y cũng không cho là mình cùng Trần Khiêm Quân đầu cổ hủ kia có chỗ nào giống nhau. Đặc biệt là đối mặt với Thành Ưng Toàn ôm tâm tư một thời gian với Trần Khiêm Quân, tất cả hắn là vì chứng thực một điểm kia mà thôi.
Thành Ưng Toàn hỏi: “Hắn đã đi chỗ nào?”
Cố Ngôn Chi sẽ không nói sự thật cho Thành Ưng Toàn, dứt khoát câm miệng không thèm nói.
Trầm mặc trong nhiều lúc chính là một loại ngầm thừa nhận, Thành Ưng Toàn chán nản cúi đầu, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Ta không tin hắn sẽ không còn, ta sẽ đi tìm hắn.” Nói xong, Thành Ưng Toàn nhảy ra khỏi Trương phủ.
Cố Ngôn Chi đem mấy quyển sách soi dưới ánh nến nhìn, thì ra là sổ sách những năm gần đây của Trương phủ.
Nếu như y nhớ không lầm, hắc y nhân vừa nãy chính là người của Cẩm y vệ. Bởi vì chiêu thức võ công của hắn cùng với những tên cướp đoạt Huyết Ngọc Phượng Hoàng với Dạ Minh Châu cũng như thế.
Lại là Cẩm Y vệ, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
Tùy ý đem sổ sách bỏ vào trong ngực, Cố Ngôn Chi nghênh ngang đi ra khỏi Trương phủ. Mấy ngày nay Trương phủ bởi vì phải thủ linh*, cho nên hầu như nhất trí mở cửa lớn ra, để mọi người đến đây thương tiếc.
*thủ linh: túc trực bên linh cữu; túc trực bên linh sàng.
Hít sâu một hơi, Cố Ngôn Chi quyết định chuyện này nếu đã quản không bằng quản đến cùng. Trở lại cùng Phan Hoa Hoa nói lời chào, lại tùy ý thu thập một vài thứ, liền quyết định theo người Trương phủ đi Giang Lăng.
Triệu Toàn đi tiểu đêm thấy lão đại đang thu dọn đồ đạc, lập tức dán lại hỏi lão đại lại muốn đi chỗ nào.
“Ta muốn đưa người nhà họ Trương tới Giang Lăng, ngươi có muốn cùng đi hay không?” Lúc Cố Ngôn Chi trả lời, không có nửa điểm dừng lại động tác.
Triệu Toàn lập tức mở to hai mắt, tỉnh cả ngủ, nói: “Lão đại lại muốn tự ý rời vị trí?”
Cố Ngôn Chi gõ đầu Triệu Toàn một cái, nói: “Sao lại là tự ý rời vị trí hả? Ta là rất có nghề nghiệp thao thủ người tốt đó? Ta là đi hộ tống bọn họ tới Giang Lăng, rất nhanh sẽ trở về. Trong khoảng thời gian này, ngươi nhất định phải hảo hảo bao che cho ta, biết không?”
Triệu Toàn đần độn mà gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì tự hỏi: “Lão đại gặp Thành ca hả?”
“Thành Ưng Toàn?” Cố Ngôn Chi khẽ cau mày, hỏi: “Hắn làm sao?”
Triệu Toàn liền đem chuyện Trương đại nhân mất ngày ấy, nói chuyện Trương gia quản gia có tặng đồ cho y.
Thời điểm Trương đại nhân mất, không phải là y chuẩn bị truy thê sao? Lão đầu kia biết y không phải Trần Khiêm Quân thật sự, vậy chứng tỏ thứ đó là tặng cho y?
Cố Ngôn Chi lập tức truy hỏi đó là vật gì.
Triệu Toàn nói: “Là bài tử màu đen, xem ra không phải loại dễ thấy.” Nói xong hắn đột nhiên ồ một tiếng, nói: “Bài tử kia vốn phải ở trên người lão đại.”
“Vậy làm sao lại tới trên tay Trương đại nhân?” Cố Ngôn Chi cảm thấy Triệu Toàn thật sự quá vô căn cứ, nói lộn xộn không tới trọng điểm.
Triệu Toàn hì hì cười hai tiếng nói: “Mấy tháng trước sau khi lão đại gặp Trương đại nhân, Trương quản gia liền đến tìm bài tử kia. Lúc đó lão đại không ở đó, cho nên ta tự ý làm chủ đem bài tử kia cho Trương quản gia.”
Cố Ngôn Chi suy nghĩ một chút, chiếu theo Triệu toàn nói, thứ kia chỉ là một bài tử bình thường, Trương đại nhân vì sao lại cảm thấy hứng thú với bài tử đó?
Nhưng lại nghe Triệu toàn cười khúc khích nói: “Ngày đó Trương quản gia còn nói một câu rất kỳ quái.”
Cố Ngôn Chi cảm thấy, thứ Triệu Toàn nói, căn bản không có cái gì quan trọng.
Lại nghe thấy Triệu Toàn nói: “Trương quản gia nói bài tử kia nguyên bản là một đôi, có tác dụng chuyển hoán linh hồn.”