Trong lòng Lô Uyển Chi buồn bực người đó là ai? Đã đến rồi thì nên vào nhà, nàng hành động như vậy khó tránh khỏi bị người ta hiểu lầm.
Nhưng không đợi Lô Uyển Chi hỏi, Vương thị ở bên cạnh đã tiến lên kéo tay cô nương kia, trong miệng còn ân cần hỏi: "A Hương, tại sao ngươi đã đến lại không vào,đến, chúng ta đi vào trong." Nói xong không để ý Lô Uyển Chi ở đằng sau kéo tay A Hương vào trong viện.
Lô Uyển Chi bất đắt dĩ đi theo vào cửa, nàng thấy bà bà của mình không có ý muốn giới thiệu người mới đến, cũng không để ý, thầm nghĩ vốn là gần đây bà bà có chút chỉ trích đối với người nhà mẹ đẻ mình, lần này muội muội sau khi hòa ly lại ở nhà mình càng làm cho bà bà không vừa mắt thêm.
Không biết vì sao, Lô Uyển Chi cảm thấy kể từ sau khi trượng phu trở về, thái độ của bà bà đối với mình càng ngày càng sa sút,
Nhưng mà nàng không nghĩ nhiều, nếu đơn giản chỉ là chuyện tôn tử, nàng và Tô Việt còn trẻ, đối với chuyện sinh hài tử cũng không gấp, cứ thuận theo tự nhiên là được, lại nói chuyện trong cửa hàng, một đống chuyện của muội muội và đệ đệ, nàng cũng không có thời gian rảnh rỗi nghĩ nhiều như vậy.
Nghĩ đến đây nàng liền đến phòng an bài cho Lô Hà Hoa, vừa vào phòng liền thấy Tiểu Thúy đang cho muội muội uống thuốc, không nhìn thấy ba đứa hài tử, nhịn không được hỏi: "Hà Hoa, ngươi cảm thấy thế nào rồi?"
Lô Hà Hoa ngồi dậy, oán trách: "Tỷ, ngươi phải nói với Tiểu Thúy một chút, ngươi xem ta đã có thể đi xuống giường, nàng lại bắt ta nằm ở trên giường, ở nhà ngươi sung sướng như vậy, ta không chịu nổi."
Mặc dù ngoài miệng nàng oán trách, nhưng khóe miệng đuôi mắt đều là ý cười, Lô Uyển Chi cười nói: "Tiểu Thúy nhà chúng ta rất tốt, không cần ngươi phân phó liền chăm sóc ngươi thỏa đáng, ngươi chiếm tiện nghi còn bày đặt khoe mẽ."
Khiển trách muội muội xong, Lô Uyển Chi nói với Tiểu Thúy đang bận rộn ở bên cạnh: "Tiểu Thúy, ngươi cũng không cần quá để ý đến nàng, hôm nay nàng gần như đã khôi phục hoàn toàn, đại phu cũng dặn phải thường xuyên xuống giường đi lại, ban đêm ngươi còn phải trông hài tử, buổi trưa ăn cơm xong đi ngủ một chút, không cần để ý đến nàng."
Tiểu Thúy cười: "Phu nhân, ta không sao, buổi tối ngủ sớm một chút là được."
Lô Uyển Chi vỗ bả vai nàng một cái, những năm nay thay vì nói cùng công công bà bà sống nương tựa lẫn nhau chẳng bằng nói cùng Tiểu Thúy sống nương tựa lẫn nhau, đặc biệt là trước khi nàng xuất giá, chuyện gì nàng cũng nghĩ thay mình, ngay cả trước khi Tô Phán hai tuổi cũng đều là nàng ôm ngủ.
Cũng may hai năm trước khi nàng thành thân đã đưa lại khế ước bán thân cho nàng, cũng mua thêm một phần đồ cưới thật đầy, nếu không hôm nay trong lòng mình sẽ càng cảm thấy áy náy.
Ba nữ nhân vừa nói vừa cười hàn huyên một lúc, nhìn sắc trời không còn sớm Tiểu Thúy liền đứng dậy chuẩn bị đi phòng bếp nấu cơm, Lô Uyển Chi cũng vén tay áo lên chuẩn bị đi giúp đỡ nàng, hôm nay trong nhà nhiều người, một mình Tiểu Thúy bận rộn vất vả, nàng đang suy nghĩ mấy ngày nữa đi tìm người môi giới mua mấy nha hoàn nữa, chia sẻ một chút công việc với Tiểu Thúy. Chỗ ở của muội muội xem ra cũng không phải chuyện có thể giải quyết trong chốc lát, hơn nữa cha mẹ chồng già rồi, cũng cần nhiều người hầu hạ.
Tiểu Thúy đi ở phía trước chợt ngừng lại, quay đầu nói thầm với Lô Uyển Chi sau lưng: “Phu nhân, vừa rồi ta nhìn thấy lão phu nhân gọi lão gia vào nhà đông.”
Lô Uyển Chi nghe xong nhíu lông mày, mới vừa rồi nàng nhìn thấy rõ Vương thị đem cái người tên A Hương gì đó đến gian phòng của mình, trong nhà rõ ràng có phòng khách lại đem người đến phòng ngủ, không nói đến, bây giờ còn kéo Tô Việt đi vào, trong lòng nàng có chút không thoải mái.
Nhưng mà lúc này nàng cũng chỉ có thể lực chọn im lặng tin tưởng Tô Việt, bất luận bà bà làm cái gì, nàng cũng có lập trường, đơn giản là muốn sớm được ôm tôn tử, nhưng nếu như mình đã cho phép qua dù không có hài tử cũng không sao, kiếp này mình chỉ cưới một mình Tô Việt lời nói lúc này cũng không thể lung lay, nàng tuyệt đối không nói hai lời rời khỏi cái nhà này.
Nghĩ tới đây nàng cười, tại sao mình phải rời đi, rõ ràng là hắn làm sai, hơn nữa trạch viện này là mình mua, phải đi cũng là người một nhà Tô gia hắn đi thôi.
Tiểu Thuý bên cạnh hoảng hốt kéo Lô Uyển Chi: “Phu nhân, ngươi nghĩ gì thế, sao lại thất thần vậy.”
Đối với chuyện riêng của nhà chủ tử, lúc người ngoài hỏi đến, Tiểu Thuý đều nói năng cẩn thận, lại càng không ở trước mặt chủ tử nàng nói một chủ tử khác như vậy là không đúng.
Lô Uyển Chi nghe nàng hỏi lắc đầu: “Không có gì, chũng ta đi phòng bếp đi. Đúng rồi, ngươi đi phòng phía đông hỏi lão thái thái một chút, có lưu lại khách nhân ở lại trong nhà dùng cơm tối hay không?”
Giờ phút này Lô Uyển Chi cảm thấy nhất định là bị chuyện của muội muội làm cho không yên rồi, nàng phản ứng hơi quá một chút.
Tiểu Thuý không biết là có khách tới nhà, mới vừa rồi lúc nghe thấy Lô Uyển Chi nhắc đến lão thái thái kéo một cô nương đến phòng phía đông nàng không nhịn được chép miệng một cái.
Trong cái nhà này ai là người định đoạt chẳng lẽ lão thái thái sống nhiều năm như vậy còn không biết sao? Lại không nói những năm lão gia không có ở nhà kia, trong khoảng thời gian trước khi đi và trở về, nếu phu nhân hơi nhăn mày, lão gia liền vội vàng đi quan tâm, vô luận là trong nhà đặt mua món đồ gì đều do phu nhân quyết định, trừ phi là món đồ lớn, những thứ khác căn bản là không thương lượng với lão gia.
Xem ra là lão thái thái càng già càng hồ đồ, Tiểu Thuý cất bước đi đến đông viện.
Nàng vừa ghé vào cửa nghe thấy một trận cãi vã của người bên trong, mới mở miệng hỏi: “Lão thái thái, phu nhân hỏi có mời khách ở lại dùng cơm tối hay không?”
Lúc nàng hỏi trong phòng vẫn đang giằng co chưa yên, một tiếng nói này ở ngoài làm cho ba người đều sửng sốt.
Tô Việt không nhịn được nói: “Nương, chuyện này người đừng gây sức ép. Cũng đừng nói nửa câu trước mặt ta, không cần biết Uyển Chi có đồng ý hay không, ta cũng sẽ không đồng ý.” Nói xong hắn phất tay áo ra khỏi phòng.
Chỉ hơi gật đầu một cái với Tiểu Thuý liền đi tìm Lô Uyển Chi, thấy vợ mình đang thái rau trong bếp, cũng khom lưng đi vào phòng bếp: “Ta đến nhóm lửa.”
Thấy tình huống như thế Tiểu Thuý muốn vào giúp một tay lại bị ánh mắt của Lô Uyển Chi ngăn lại.
Vợ chồng hai người giống như trở về những ngày mới thành thân, bởi vì Lô Uyển Chi không biết nấu lửa làm bộ mặt toàn bụi, bị Tô Việt cười nói mình cưới một tiểu hoa miêu vào cửa.
Hồi tưởng lại, đoạn thời gian lúc vừa mới thành thân kia hai người trôi qua là hạnh phúc nhất, ngọt ngào nhất, giống như trong trời đất chỉ có hai người, trong mắt trong lòng cũng chỉ có đối phương. Đừng nói một ngày không gặp như cách ba thu ngay cả không gặp một lát trong lòng cũng cảm thấy đau, mà hôm nay ngày ngày gặp mặt, hàng đêm ngủ cùng giường cũng làm mất đi một chút rụt rè kia.
Đàu tiên là Tô Việt yên lặng nhóm lửa, hắn nhìn vẻ mặt của Lô Uyển Chi trong lòng đã biết rõ, biết chuyện ở động viện kia cũng không gạt được rồi, vốn là hắn nghĩ mình đi ngăn cản chuyện này coi như xong, xem ra vẫn là thẳng thắn gặp nhau thì tốt hơn.
“Uyển Chi, A Hương là tỷ tỷ của A Phúc trước kia đã tới nàh chúng ta, lại nói A Phúc không về được ta cũng có một phần trách nhiệm, đã nghĩ sau khi trở lại sẽ giúp đỡ nhà bọn họ nhiều một chút.” Tô Việt không nhìn Lô Uyển Chi, ánh mắt nhìn chằm chằm bếp lò đang rừng rực lửa, ánh lửa làm đôi mắt phượng từ từ toả sáng, giống như đắm chìm trong kí ức xa xôi.
Hắn giải thích chuyện một lần, nhưng mà trong tâm tư hắn càng hy vọng Lô Uyển Chi dành cho hắn đầy đủ tín nhiệm, nếu như nói chuyện này phát sinh từ mấy nắm trước, căn bản là Lô Uyển Chi sẽ không để trong lòng, khi đó tình chàng ý thiếp, nhưng hôm nay từ sau khi mình trở về, chỉ ở trên giường hắn mới có thể nhìn thấy thẹn thùng cùng tình yêu trong mắt thê tử.
Lô Uyển Chi cũng không nhìn hắn, chỉ ừ nhẹ một tiếng, “Đây là chuyện nên làm.”
“Trong nhà A Phúc chỉ có hai tỷ đệ bọn họ, trước kia phụ thân bọn họ là một tiên sinh trong thư viện, kể từ khi A Phúc len lén nhập ngũ sau lưng hắn sau đó liền tức giận bệnh liệt giường, thời gian trước lại nghe được tin dữ A Phúc chết trận không lâu sau liền thương tâm quá độ mà chết, bây giờ trong nhà hắn chỉ còn lại một người tỷ tỷ này, lúc ta cùng Lưu Tứ và Lỗ Kính Chi đến giúp đã nói với nàng nếu có chuyện gì thì đến tìm ta. Ai biết mấy ngày chúng ta đi châu phủ, nàng tìm tới mấy lần, nương liền hiểu sai ý, nghĩ mang nàng vào cửa làm thiếp, ta đã nói với nương ta, chuyện như vậy căn bản là không có, hoàn toàn không thể, không nói đến tình cảm của chúng ta tốt như thế nào, A Phúc có trên trời cũng sẽ không đồng ý để cho tỷ tỷ duy nhất của mìh đi làm thiếp người khác.” Tô Việt nói đến đây ngẩng đầu nhìn thê tử một cái, lại phát hiện nàng vẫn chuyên tâm thái rau, vẻ mặt vẫn thản nhiên, còn không thấy có chút tức giận như lúc mới vừa rồi vào nhà.
Trong lòng Tô Việt cũng biết thê tử hôm nay đã sớm không phải là cô nương nhu nhược đơn thuần như lúc ban đầu, hơn nữa nhà tiểu di tử (em vợ) xảy ra chuyện, nhất thời mất lòng tin với mình cũng có thể giải thích được.
Nghĩ tới đây hắn bổ sung: “Ta đã nhờ bà mai tìm nhà chồng cho A Hương, dù sao nàng ở nhà một mình cũng không phải chuyện tốt, mới vừa rồi trên đường trở về ta đã nhân tiện đến chỗ bà mai hỏi qua, đúng là có mấy người thích hợp, đến lúc đó để cho Lưu Tứ an bài, chờ lúc A Hương xuất giá chúng ta thêm nhiều lễ tiền một chút là được.”
Sau khi nghe xong Lô Uyển Chi chỉ thản nhiên đáp lại một câu: “Được, chàng cứ xử lý tốt là được.”
Tô Việt thấy nàng như vậy lời cuối cùng cũng không nói ra được, không thể làm gì khác hơn là đi nhóm lửa, cũng không nhìn tới sắc mặt của nàng.
Vương thị chuẩn bị mời A Hương ở lại nhà ăn cơm, bị Tô Việt nói một câu đuổi: “Một cô nương như nàng nên nhân tiện lúc trời chưa tối nhanh về đi.”
“Cơm nước xong ngươi đưa nàng về nhà không phải cũng thế sao?” Vương thị có chút nổi giận, trước mặt nhiều người như vậy, nhi tử cũng không cho mình một chút mặt mũi.
Lô Văn Hiên ngồi bên cạnh đã nghĩ ra chút cách thức, hắn nhìn đại tỷ cúi không nói lại nhìn đến bộ mặt không kiên nhẫn của đại tỷ phu, cười nói: “Tỷ phu, cứ mời nàng ở lại ăn đi, sau khi cơm nước xong vừa đúng lúc ta muốn đi võ quán một chuyến, nhân tiện sẽ tiễn A Hương một đoạn.”
Lô Văn Hiên với Vương thị dù sao cũng là thân thích, nàng không nổi giận được, nhưng cái kết cục này cũng không phải điều nàng muốn, cho nên cả bữa cơm tối này nàng đều buồn buồn không vui, chỉ Lô Văn Hiên là không có chuyện gì, chơi đùa với Tô Phán và Lý Vọng bên cạnh.
Quả nhiên cơm nước xong Lô Văn Hiên lập tức kéo A Hương nói, đi thôi. A Hương đắn đo không muốn rời đi, nhìn Tô Việt cũng không nhìn mình một cái đứng lên bước đi không quay đầu lại.
Dcoj đường đưa A Hương trở về, Lô Văn Hiên lải nhải nói rất nhiều với nàng, tỷ phu yêu thương đại tỷ nhà mình thế nào, ban đầu lúc cầu hôn đem hết bản lĩnh của bản thân ra sao. Nghe đến đây sắc mặt A Hương lúc đỏ lúc trắng cắn chặt môi.