Gian Phu Của Kiều Thê

Chương 5: Khẩn cầu



Tuy Lô Uyển Chi khôngthích nói chuyện nhưng không có nghĩa là nàng không hiểu quy củ, bìnhthường Trương thị ngoại trừ dạy nàng hiểu biết chữ nghĩa, thêu thùa mayvá, cũng giảng giải không ít quy củ cho nàng, cái gì nam nữ thụ thụ bấtthân, là khi nam nữ chưa thành thân không thể một mình ở cùng một chỗ,đó rõ ràng là lệnh cấm.

Cho nên khi nghe được giọng người đàn ông gọi tên mình, Lô Uyển Chi đầu tiên là chấn động, theo bản năng quay đầu nhìn về phía viện nhà mình.

Tô Việt thấy khó khăn lắmmới gặp được người con gái ngày nhớ đêm mong trong lòng trước mắt, lầntrước thấy nàng là cách đây một năm ba tháng lẻ tám ngày, lần trước nữalà mùa trung thu năm trước, mấy ngày nay hắn mỗi ngày đến nhà hàng xómLô Uyển Chi đi dạo mới có thể tận mắt thấy nàng bên kia tường.

Cho nên giờ phút này Lô Uyển Chi vừa nhấc chân, Tô Việt vội vàng túm lấy ống tay áo nàng, “Lô Uyển Chi!”

Tuy rằng chưa từng gặp qua người đàn ông này trước đây, cũng không biết hắn là ai, nhưng Lô Uyển Chi biết một điều là bản thân không thể hô to bắttrộm, vì tên trộm này do chính muội muội nàng dẫn tới, càng không thểrăn dạy tên này 'ngươi vì sao lôi kéo ống tay áo của ta không buông', lỡ như làm cho con chó trong nhà Trần gia giật mình sủa vang, vậy thì chanương mình sẽ lập tức chạy ra thấy chuyện này, cuối cùng ngươi xui xẻovẫn là muội muội mình, không chừng còn có thể bị đẩy trên thanh danh của chính mình.

“Vị công tử này, trời không còn sớm, ta muốn trở về ngủ, ngươi cũng nhanh buông ta ra về nhà đi! Bằng không để cho người khác nhìn thấy, chúng ta cho dù có trăm ngàn cái miệng cũng không giảithích được”, Lô Uyển Chi nói xong nhìn cũng không nhìn Tô Việt một cái,trực tiếp muốn phất tay áo chạy lấy người.

Tô Việt không phải là người dễ dàng bị đuổi như thế, giờ phút này hắn hết sức phát huy ưuthế quấn quýt chết người của hắn, thật cẩn thận nhẹ giọng đáng thươngnói, “Uyển Chi, ta cho muội muội nàng ba tháng ăn vặt mới thuyết phụcđược muội ấy dẫn nàng ra đây, nàng thương xót nói mấy câu với ta đi” -Nói xong còn chớp mắt, nổi bậc dưới ánh sáng của ánh trăng, nó gợi nàngnhớ tới con heo nhỏ tiểu hắc trong chuồng heo nhà mình, mỗi lần đói nókhông còn sức lực đôi mắt biểu cảm nhìn nàng giống như đang tha thiếtmong chờ nhìn mẹ nó.

“Ta không biết ngươi, không có gì để nói với ngươi! Ngươi mau thả ta ra!” Lô Uyển Chi nhịn xuống ý nghĩa muốncười, nghĩa đến sau này không muốn dây dưa với hắn, phải tránh cho mau, vừa nói vừa phủi ống tay áo, muốn tránh nắm tay của của hắn.

Nhưng sức lực của con gái trưởng thành làm sao có thể so sánh với sức củangười đàn ông trưởng thành, cho dù nàng có dùng sức thế nào đều khôngthể giũ cánh tay của hắn ra khỏi ống tay áo. Chỉ biết thở phì phò trừngmắt nhìn Tô Việt, nhếch miệng không nói gì.

“Lô đại tiểu thư, Uyển Chi, nàng nghe ta nói vài câu, sau khi nói xong ta sẽ đi ngay lậptức", Tô Việt cố chấp khẩn cầu hết sức chân thành.

Thấy Lô UyểnChi không nói lời nào cũng không gật đầu đồng ý, hắn ưỡn ngực mặt cườinói, "Uyển Chi, nàng không nói lời nào ta xem như nàng đồng ý".

Nhưng mà hắn vẫn là không dám buông tay, sợ chính mình ngay khi thả lỏng taythì người vợ sắp đến tay này lập tức không còn, chỉ có tay phải căngthẳng có chút mỏi, nâng tay trái lên thay một chút, nhưng không dám giảm lực trên tay.

"Ta chính là Tô Việt, chính là. . . chính là. . .", Tô Việt nói 'chính là' nửa ngày cũng không nói được phần sau, trong lòng hắn không khỏi tự khinh bỉ bản thân, trước kia trước mặt những nữtử khác hắn đều có thể trò chuyện vui vẻ, thế mà trước mặt cô nương hắnđể ý lại nói lắp bắp trước mặt nàng ấy.

Nhìn thấy vẻ mặt không kiênnhẫn của Lô Uyển Chi, Tô Việt cũng nóng nảy, "Chính là người nhờ Lý thẩm tới nhà nàng cầu hôn, không đúng, không phải ta nhờ, mà là nương ta nhờ bà ấy tới cầu hôn nàng".

Lô Uyển Chi chỉ nghe, cũng khôngnói gì, Tô Việt trong lúc nàng im lặng càng tỏ ra sốt ruột, "Uyển Chi,ta biết cha nương nàng rất yêu chiều nàng, không để nàng chịu một chútđau khổ nào, nàng đừng thấy khoảng thời gian trước của ta rối rắm, chỉcần sau này nàng theo ta, ta không dám nói tương lai sẽ cho nàng nhữngngày tốt đẹp hơn ở Lô gia, nhưng tuyệt đối sẽ không để nàng chịu kémhơn. Hơn nữa ta nghĩ cha nương nàng chắc sẽ không dễ dàng chấp nhận,nhưng chỉ cần nàng gật đầu đồng ý, cho dù bọn họ phản đối đi nữa, cuốicùng rồi sẽ đồng ý, nàng phải tin tưởng ta".

Tô Việt thấy nàng không có phản ứng gì, trong lòng càng ngày càng lo lắng, giọng nói bắt đầu có chút run rẩy dè dặt.

Thế nhưng sau vài lần hít thở sâu, Tô Việt vẫn nói tiếp, "Uyển Chi, haingười chúng ta tuổi đều phù hợp, vừa vặn ở tuổi cưới gả, hơn nữa muộimuội nàng đã mười sáu tuổi, nếu tiếp sau hôn sự của nàng chưa định, hônsự của nàng ấy cũng khó mà nhắc tới".

Lô Uyển Chi nghe xongtâm tư dao động, ngay sau đó lập tức thông suốt, trách không được mấytháng gần đây nàng thấy Lô Hà Hoa có chuyện gì đó tức giận với mình, thì ra chính là ngăn cản con đường của muội ấy.

Trong thôn cómột quy luật bất thành văn là, trong gia đình có huynh đệ, huynh phảiđính hôn thành thân trước rồi mới tới lượt đệ, tỷ muội cũng có quy củtương tự. Nay Lô Uyển Chi chậm chạp không có người tới hỏi cưới, làmmuội muội Lô Hà Hoa so với nàng còn nôn nóng hơn, muội ấy không nghĩmuốn đợi tới mười bảy tuổi, cô nương cùng tuổi với muội ấy đều đã lấychồng.

Nghĩ thông suốt điểm này, Lô Uyển CHi hiểu được vì sao muội nàng trăm phương ngàn kế giúp Tô Việt này. Chẳng qua, nhìn ngườitrước mắt cao hơn mình một đầu, còn chưa phải là một người đàn ôngtrưởng thành hơn mình, Lô Uyển Chi do dự.

Đối với muội muộiduy nhất của mình, nàng rất đau đớn luyến tiếc, bởi vì sau sự việc kiacha nương đều đặc biệt thiên vị nàng, ngay cả chính nàng rất nhiều lúcđều cảm thấy không công bằng. Hơn nữa, muội muội rất nhiều lúc lại đảmnhiệm vai trò tai mắt cho mình, bởi vì nương không cho nàng ra khỏi cửa, cho nên đạo lý ứng xử trong thôn, chuyện lớn chuyện nhỏ đều qua miệngmuội ấy nói cho nàng biết mới làm những này buồn bực trong phòng khôngthấy khổ sở.

Nghĩ một chút, chính mình nên lấy chồng, không vì cái gì khác mà vì yêu cha nương nàng, và vì muội muội yêu của nàng.

Nghĩ như vậy, Lô Uyển Chi lại nhìn chăm chú đánh giá người đàn ông trướcmặt, mượn ánh trăng có vẻ sáng đêm nay có thể nhìn thấy khá rõ. Tô Việtkhông giống như cha mình bởi vì nhiều năm làm việc ngoài đồng nên da bịngăm đen, mà là mặt mũi trắng trẻo, mày kiếm mắt phượng môi mỏng, khóemiệng còn để lộ một chút hơi thở lưu manh, vừa thấy là biết là ngườikhông an phận, đừng nói chi tới làm việc.

"Từ xưa đến naychuyện hôn nhân đại sự đều do cha nương làm chủ, ngươi nói nhiều lời với ta cũng vô dụng", nghẹn nửa ngày Lô Uyển Chi mới nhớ tới những lời này.

"Uyển CHi, nàng là người hiếu thuận hiểu chuyện, ta biết bá phụ bá mẫu rấtnghe lời nàng nói, nàng chỉ cần nói một câu, bọn họ tuyệt đối sẽ đồng ý, hoặc là khi bọn họ hỏi ý kiến của nàng, nàngchỉ cần không phản đối làđược", Tô Việt tin tưởng hạnh phúc về sau của hắn được quyết định trongmột câu nói của Lô Uyển Chi.

Lô Uyển Chi nghe hắn nói nửangày, chẳng qua là muốn chính nàng gật đầu đồng ý cửa hôn sự này thôi,nhưng nếu bảo nàng thảo luận chuyện này với một Tô Việt xa lạ thì nàngthật không muốn, hơn nữa nàng còn đang nôn nóng muốn quay trở về phòngcha nương nghe lén đã, không muốn cùng người kia dây dưa, đang định mởmiệng nói vài câu tàn nhẫn với hắn.

Nhưng khi ngẩng đầu nhìnhắn, lại cảm thấy nói không nên lời, chỉ thấy giờ phút này Tô Việt nắmống tay áo nàng mong chờ tha thiết, tuy rằng so với mình cao hơn nàngnhiều nhưng khí thế lại thấp hơn không chỉ một cái đầu, hai mắt trànngập chờ mong khát khao cùng với khẩn cầu, vì thế nàng càng thật khôngcòn sức mở miệng nữa.

Ngay khi Lô Uyển Chi do dự không biếtnên trách mắng thằng nhóc này hay nên động viên hắn để hắn buông taytrước thì nghe nhiều tiếng nói chuyện cuối thôn đang đến gần.

Khi vụ mùa rảnh rỗi, buổi tối có một ít người tụ tập chơi vài, những người này là hàng xóm nhà Lô Uyển Chi mới chơi bài về.

Tất nhiên, Tô Việt cũng nghe thấy những giọng nói đó, hắn vội vàng buôngtay áo nàng ra, nhỏ giọng thúc giục nàng nhanh chóng vào nhà, nhìn thấyLô Uyển Chi vào cửa xong hắn mới đi tìm đường vào đống củi bên cạnh.

Đợi khi đám người đó đi khỏi, Tô Việt mới rón ra rón rén trở về nhà hắn,buổi tối nằm trên giường lăn qua lăn lại như nằm trên chảo nóng nghĩ đến hình ảnh Lô Uyển Chi dưới ánh trăng ra sao, dịu dàng như thế nào thìkhông cần phải nói.

Lô Uyển Chi đi ra phía cửa sau nhìn tráinhìn phải để tìm muội muội chân ngoài dài hơn chân trong của chính mình, kết quả không thấy, vừa mới nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng chính đã ngheTrương thị lớn giọng hỏi, "Hà Hoa đó hả? Sao còn chưa ngủ?"

Vỗ về trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, Lô Uyển Chi ra vẻ bình tĩnh trả lời, "Nương, là con, buổi tối con uống nước hơi nhiều, vừa mới đi nhàxí".

"Không phải bảo Hà Hoa đem bồn tiểu của hai đứa để trong phòng sao, con bé kia lại lười biếng rồi!", Trương thị oán trách.

Không biết nên nói như thế nào để trả lời nương, nàng chỉ nhẹ giọng nói, "Nương, con về phòng ngủ đây".

Trương thị ừ một tiếng kêu nàng về phòng rồi không còn âm thanh gì nữa.

Vừa đẩy cánh cửa phòng phía tây của nàng, Lô Hà Hoa lập tức giống như bộdáng của chó săn tiến đến giữ chặt tay Lô Uyển Chi, "Tỷ! Tỷ đại nhân đại lượng, chuyện vừa rồi trăm ngàn lần đừng nói với cha nương nha, bằngkhông bọn họ không đánh gãy chân muội mất!"

Bỏ qua cánh taynắm giữ tay mình, Lô Uyển Chi không thèm để ý tới nàng ấy, lập tức đithong dong tới giường ngồi xuống, sau đó chậm rãi cởi áo khoác, chuẩn bị ngủ.

Thấy tỷ tỷ như thế, trong lòng Lô Hà Hoa lo sợ, nàng biết tỷ tỷ đây là tức giận thật sự, cũng biết bản thân làm hơi quá.

Gập người đi tới phía trước, lôi kéo cánh đang cởi áo của Lô Uyển Chi, héra bộ mặt đau khổ nói, "Tỷ! tỷ tỷ thân mến, tỷ tỷ tốt! Nếu như tỷ khôngvui thì đánh muội vài cái, mắng muội mấy câu, nhưng đừng có không nóichuyện với muội!".

Lô Hà Hoa nói xong liền kéo tay tỷ tỷhướng về phía mặt mình đánh tới, Lô Uyển Chi làm sao có thể đánh muộimuội nàng được. Chỉ có thể thở dài, oán trách vỗ vai muội ấy, nói lờithấm thía, "Hà Hoa, chúng ta tuy là con gái nhà nông, đối với nam nữphân phòng không có yêu cầu như mấy nhà giàu, nhưng mà buổi tối để namnữ đơn độc ở cùng một chỗ, nếu để người khác thấy được thì phải nói thếnào đây".

“Dạ, tỷ tỷ nói rất đúng!” Lô Hà Hoa chân chó nịnh nọt nói.

“Hơn nữa, thanh danh của ta thì không sao, nhưng phải nghĩ về cuộc sống hạnh phúc vui vẻ của cha nương trong suốt quãng đời sau này, hơn nữa cònngươi và Văn Hiên thì sao, hai người các ngươi sau này cũng phải thànhthân! Thanh danh của ta không tốt, đối với muội và đệ sau này đều khôngcó lợi. Haiz!” Lô Uyển Chi nhớ tới

“Tỷ tỷ dạy phải, về saumuội không dám nữa!”, Lô Hà Hoa cúi đầu nhận sai, vốn là đang muốn hỏigặp mặt Tô Việt kia xong, tỷ cảm thấy người ta thế nào, nhưng mà nhìnthấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tỷ tỷ nhà mình căng thẳng nhăn nhó, nênkhông dám đem đầy bụng nghi vấn nói ra dù chỉ một câu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv