Thường Nhạc phát hiện mấy ngày gần đây hắc miêu có chút buồn bực.
Kỳ thực nó biểu hiện không quá rõ ràng, thế nhưng thời gian nó biến thành người hiển nhiên giảm bớt, lượng đồ ăn tựa hồ cũng ít một chút.
Vốn là Thường Nhạc cũng không để ý, nhưng anh vô tình phát hiện, mèo nhà anh thỉnh thoảng sẽ lặng lẽ dùng thân thể làm phiền y phục của anh hoặc là vỏ chăn.
Điều này làm cho anh không thể không suy nghĩ.
Vậy mà nó nói nó có thể khống chế thời kỳ động dục…
Thường Nhạc sờ sờ lông mềm của hắc miêu: “Mi gần đây làm sao vậy? Cảm giác rất kỳ quái a.”
Hắc miêu trầm thấp meo một tiếng, liếc nhìn Thường Nhạc một cái, sau đó lại nhắm mắt lại.
“Nói mau, đến cùng làm sao vậy?” Thường Nhạc hừ khẽ đẩy nó một cái.
Hắc miêu giật giật lỗ tai, ngẩng đầu lên nhìn Thường Nhạc một chút, sau đó đứng lên biến thành hình người. Dù sao trong lốt mèo nó cũng không có cách nào nói được.
Hắc miêu biến thành người liền cao hơn Thường Nhạc một khúc, nó đột nhiên tới gần, làm Thường Nhạc có chút không dễ chịu.
“Lòng hiếu kỳ của anh so với mèo còn nhiều hơn.” trong giọng nói của mèo mun biểu hiện ra một ít bất mãn, mà trên mặt nó lại hoàn toàn là bộ dáng bị lấy lòng, nó rất nhanh đè Thường Nhạc xuống, nắm chặt tay Thường Nhạc, lấy tay anh đặt xuống bộ vị kia của nó, “Anh muốn biết sự tình, vậy thì tự cảm nhận.”
Thường Nhạc như là bị nhiệt độ trong lòng bàn tay làm cho giật mình, trợn to hai mắt muốn thu tay về, lại bị bắt lại.
Thường Nhạc: “Cậu không phải đã nói là cậu có thể khống chế…!”
“Khống chế cũng có giới hạn.” Hắc miêu liếm liếm môi, nó đưa mắt nhìn Thường Nhạc, đồng thời rướn mặt lại gần, “Hiện tại, tôi đã đến giới hạn rồi.”