Hoa Ngữ An nghe được câu trả lời của Liễu Khinh Ca, không khỏi nín khóc mỉm cười, nói: "Cảm ơn ngươi, Liễu tổng."
Liễu Khinh Ca chỉ gật gật đầu, cũng không nói gì nữa, quay đầu đem công việc trong bao văn kiện lấy ra, để trên bàn cơm.
"Ta xem văn kiện một chút, đợi cơm hộp tới chúng ta cùng nhau ăn, ngươi nghỉ ngơi một lát đi."
Liễu Khinh Ca nói xong, một tay vén tóc rũ ở bên tai lên, tư thái ưu nhã, Hoa Ngữ An nhất thời nhìn đến ngây ngốc, cảm thấy nữ nhân này thật sự quá đẹp, trang điểm cũng đẹp, tẩy trang đi vẫn là đẹp, đẹp đến làm người đố kỵ cùng hâm mộ.
Nữ nhân này là một điều bí ẩn, tuổi còn trẻ như vậy đã làm tổng tài tập đoàn Thiên Dực, có bạn trai đẹp trai lắm tiền, tinh lực mười phần, đối với công tác rất nghiêm túc, đối với nhân viên cũng tốt như vậy, trong cơ thể nữ nhân này giống như giấu một đoàn mê dược.
Hoa Ngữ An lần đầu tiên bị một nữ nhân hấp dẫn như vậy, thật muốn nhìn một chút, ở trong cơ thể nữ nhân này, còn cất giấu cái gì.
"Liễu tổng, có thể hay không cho ta biết... tuổi của ngài?"
Liễu Khinh Ca ngẩn ra một chút, nàng không nghĩ tới Hoa Ngữ An đột nhiên sẽ hỏi vấn đề này, tuổi tác đối với nàng không phải điều cấm kỵ, nhưng mà... Nàng lại có một cái ý tưởng khác.
"Chúng ta trao đổi một chút tin tức đi, nói cho ta biết sự tình của ngươi cùng bạn trai, ta nói cho ngươi biết tuổi của ta."
Liễu Khinh Ca một tay chống hàm dưới, tư thái có điểm lười biếng nhìn Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An ngẩn ra một chút, cười khổ.
Quả nhiên là thương nhân...
"Được..."
Hoa Ngữ An biết ý tứ của Liễu Khinh Ca, muốn nàng đem khổ nghẹn ở trong lòng phóng xuất ra, bắt đầu trị liệu ở nơi đau nhất, mới có thể trị tận gốc một đoạn thương.
Liễu Khinh Ca đi đến ngồi xuống bên cạnh Hoa Ngữ An, chờ đợi Hoa Ngữ An kể chuyện xưa.
"Ta cùng hắn nhận thức ở đại học, học kỳ cuối cùng của đại học, hắn cùng ta thổ lộ, ta cảm thấy người này không tồi, liền tiếp nhận."
Hoa Ngữ An tiếp tục nói: "Hắn đích xác đối với ta rất tốt, cẩn thận tỉ mỉ, sau đó chúng ta cùng tới X thị, thời gian gặp mặt rất ít, mỗi lần gặp mặt, ta đều cảm thấy hai ta không có gì thay đổi, hắn vẫn trước sau như một ôn nhu."
Hoa Ngữ An cười khổ, con ngươi có mê mang, nàng vẫn luôn cho rằng Thành Ý Văn là người có thể phó thác cả đời, chỉ tiếc... Nàng vẫn quá ngây thơ rồi.
"Tình yêu của chúng ta thật bình đạm, chưa bao giờ cãi nhau, ta đã nghĩ người này đại khái chính là người thích hợp phó thác cả đời. Chúng ta ngẫu nhiên đều sẽ cho đối phương một ít kinh hỉ, chỉ là không nghĩ rằng, kinh hỉ lần này hắn cho ta thật là quá kinh người."
Hoa Ngữ An cười khổ, dùng khăn giấy xoa xoa nước mắt, nàng không phải không để bụng Thành Ý Văn, chỉ là cảm thấy hai người bình đạm như tế thủy trường lưu, không cần lời âu yếm phù hoa để duy trì quan hệ, vẫn là nàng sai rồi.
(Tế thủy trường lưu mang hàm nghĩ khe nhỏ sông dài, dòng chảy chầm chầm trôi từng chút một lấp đầy biển lớn, chảy đến viễn hằng)
"Bất quá, tất cả đều đã kết thúc."
Liễu Khinh Ca một tay chống huyệt Thái Dương, một bên hứng thú nghe xong chuyện xưa.
"Ngươi còn trẻ, nhanh như vậy liền nghĩ đem chính mình phó thác cho người khác sao?"
Liễu Khinh Ca khóe miệng gợi lên một mạt nhạt nhẽo mỉm cười, Hoa Ngữ An tổng cảm thấy Liễu Khinh Ca người này như nhau nàng cười giống nhau, nàng xem không hiểu người này suy nghĩ cái gì.
"Liễu tổng ngươi không thể chơi xấu, ta nói xong chuyện xưa rồi, ngươi phải nói cho ta biết tuổi của ngươi."
Liễu Khinh Ca nghe Hoa Ngữ An nói xong, ý cười càng sâu.
"Ta hai mươi tám, mười tám tuổi liền bắt đầu ở tập đoàn Thiên Dực vừa học vừa làm, sau khi tốt nghiệp đại học, liền chính thức nhận chức ở tập đoàn Thiên Dực, nghĩ đến, cũng đã mười năm..."
Liễu Khinh Ca nhớ tới khoảng thời gian mình đi theo sau phụ thân làm tiểu trợ lý, thật là vừa mệt vừa ủy khuất a...
Hoa Ngữ An có chút kinh ngạc, không nghĩ tới thời điểm chính mình còn vô ưu vô lự trên giảng đường đại học, mà người trước mắt này đã bắt đầu lo lắng sự tình của tập đoàn, tất cả những người ưu tú, sau lưng đều trả giá bằng nỗ lực, bằng chua xót mà không ai biết.
"Hai mươi tám tuổi a... Bất quá Liễu tổng, làn da của ngài cũng thật tốt."
Hoa Ngữ An nói xong, không tự giác mà đưa tay muốn sờ lên mặt Liễu Khinh Ca, hành động của Hoa Ngữ An là vô ý thức, nhưng Liễu Khinh Ca hiển nhiên bị hành động sắp diễn ra làm cho có chút không được tự nhiên.
"Leng keng ——"
Một tiếng chuông cửa vang lên, Hoa Ngữ An bỗng nhiên từ vẻ mỹ mạo của Liễu Khinh Ca bừng tỉnh, nàng ngẩn người, xấu hổ mà cười cười, sờ sờ nước mắt, nói: "Hẳn là cơm hộp tới rồi, ta đi lấy."
Cơm hộp tới, hai người trầm mặc ăn cơm chiều, Liễu Khinh Ca rất nhiều lần cùng mình ăn cơm, hình như cũng biết được rõ ràng mình thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, gọi đều là món ăn mình thích, làm Hoa Ngữ An cảm thấy, Liễu Khinh Ca người này bề ngoài tuy lãnh, nhưng lại phi thường cẩn thận.
Nhưng mà mình, không có chú ý Liễu Khinh Ca thích ăn cái gì a.
"Liễu tổng, ngài thích ăn cái gì?"
Hoa Ngữ An vừa hỏi ra miệng, liền hối hận, không biết Liễu Khinh Ca sẽ dùng cái gì để trao đổi, không ngờ lần này lại ngoài dự kiến của Hoa Ngữ An, Liễu Khinh Ca ngoan ngoãn trả lời.
"Thanh đạm chút, không ăn cay."
Liễu Khinh Ca không có nói chính xác mình thích ăn cái gì, nhưng có một điều chính xác đó là nàng không thích ăn cay.
"Nga..."
Cũng may Hoa Ngữ An cũng không ăn quá cay, đề tài cứ như thế ngừng lại, Liễu Khinh Ca giương mắt nhìn nhìn Hoa Ngữ An, nói: "Tâm tình hảo chút không?"
Hoa Ngữ An nghe vậy, thật sự cảm thấy tâm tình tốt lên một chút, vừa rồi đem nghẹn khổ trong lòng nói ra, về Thành Ý Văn tất cả đều nói cho Liễu Khinh Ca biết, thật sự giống như đem nghẹn trong lòng theo lời nói nhổ ra, thoải mái hơn nhiều.
"Ân, tốt một chút."
Hoa Ngữ An thực cảm tạ Liễu Khinh Ca làm bạn, ít nhất nàng có thể tìm được chính xác phương pháp trực tiếp nhất giúp nàng giải tỏa áp lực.
"Ân, tiểu ngoan cũng không hy vọng nhìn thấy ngươi suốt ngày làm một bộ mặt khổ qua."
Liễu Khinh Ca nói, ánh mắt rơi trên người tiểu miêu đang ngủ ở trên sô pha kia, tên tiêu miêu này ở nhà thoải mái quá mức, khi mình vội tuyệt không quấy rầy chính mình, tự mình tìm một chỗ ngủ, khi mình không vội liền tới đây làm nũng, thật sự là một con mèo thành tinh mà.
"Ân ân..."
Hoa Ngữ An cũng nhìn về phía tiểu ngoan, tên kia ngủ đến thật thoải mái, nhìn đến bộ dạng thoải mái đáng yêu của nó, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.
Lúc này, di động Liễu Khinh Ca vang lên, nàng nhìn thoáng qua, liền tiếp.
"Uy..."
Hoa Ngữ An nhìn thần sắc của Liễu Khinh Ca nháy mắt liền biến lãnh, không dám nhìn nhiều, lập tức cúi đầu ăn cơm, chỉ cần Liễu Khinh Ca sắc mặt biến lãnh, nàng cũng không dám nhìn nhiều một cái, người này khí tràng quá cường đại.
"Ân, còn đang tăng ca..."
Ngữ khí của Liễu Khinh Ca không còn cường ngạnh lạnh băng nữa, chỉ là loại đạm mạc kính nhi, nhưng vẫn làm Hoa Ngữ An cảm giác có chút không biết theo ai.
"Ân, đêm mai gặp, tạm biệt."
Liễu Khinh Ca đồng ý lời mời của Minh Dật Nhiên, mấy ngày nay Minh Dật Nhiên vẫn luôn hẹn nàng, nhưng nàng vẫn không đồng ý, chỉ là cảm thấy nếu là cứ cự tuyệt như vậy, cho dù là người tính tình hảo cũng sẽ biến sắc mặt, nàng am hiểu sâu sắc việc này, cho nên liền đồng ý.
"Liễu tổng, ngài cùng bạn trai cảm tình vẫn còn tốt đi?"
Hoa Ngữ An thấy mỗi lần Liễu Khinh Ca cùng Minh Dật Nhiên gọi điện, sắc mặt của Liễu Khinh Ca đều không tốt lắm, thậm chí có chút không kiên nhẫn, Hoa Ngữ An thật tâm cảm thấy Liễu Khinh Ca tựa hồ không thích cùng Minh Dật Nhiên liên hệ.
"Không có việc gì."
Liễu Khinh Ca vẫn dùng câu này để trả lời, Hoa Ngữ An biết Liễu Khinh Ca không thích cái đề tài này, nàng liền đem đề tài kết thúc.
Sau khi ăn xong cơm chiều, Liễu Khinh Ca phải tiếp tục xem tư liệu, Hoa Ngữ An tuy rằng rất mệt nhưng căn bản không ngủ được, cũng bồi Liễu Khinh Ca cùng nhau xem.
"Liễu tổng... Nơi này có một ít sai lầm, nên là 670 vạn mới đúng."
Hoa Ngữ An đối với con số tương đối mẫn cảm, nhìn phương án, nơi nào con số có chút không giống nhau liền hướng Liễu Khinh Ca báo cáo.
"Ân, đem nơi sai khác ký lục lên, ngày mai đem phương án đưa trở về bộ phận phát triển."
Liễu Khinh Ca yêu cầu rất cao, đặc biệt ở phương diện con số cùng chi tiết, nàng không cho phép có sai, điều đó có khả năng sẽ tạo thành hậu quả thực nghiêm trọng, Hoa Ngữ An cảm thấy, ngày mai Trần giám đốc của bộ phận phát triển sẽ bị chỉnh đốn một phen.
Hai người tăng ca đến 12 giờ, sau đó từng người trở về phòng ngủ, chỉ là thời điểm Hoa Ngữ An một người yên tĩnh, lại nghĩ tới Thành Ý Văn, tên hỗn đản kia vẫn luôn hiện hữu trong đầu của mình, đuổi cũng không đi.
Nàng vào toilet rửa mặt, nhìn vẻ tiều tùy của mình trong gương, không nhịn được lại đỏ hốc mắt...
Lúc này, cửa phòng bị gõ vang, Hoa Ngữ An hít sâu một hơi, mở cửa ra, thấy Liễu Khinh Ca như cũ mặc một cái áo to rộng cùng một quần đùi nhỏ, trên người khoác thêm một kiện áo khoác màu đen đứng ở ngoài cửa.
Nàng trên mặt là vẻ mặt ủ rũ, di động cầm trên tay, hướng Hoa Ngữ An hỏi: "Hôm nay, ta có thể ngủ ở phòng của ngươi không?"
Hoa Ngữ An ngẩn ra vài giây, nhìn thấy thần sắc mệt mỏi của Liễu Khinh Ca nhưng nàng vẫn muốn tới bồi chính mình, trong lòng cảm động, biết nàng tuy rằng cái gì cũng không nói, nhưng cái gì nàng cũng hiểu, thậm chí ngay cả chính mình cần cái gì, nàng cũng đều hiểu.
"Hảo..."
Hoa Ngữ An đích xác cần một người bồi, như vậy có thể hỗ trợ nàng xua đuổi Thành Ý Văn, kẻ mang đến cho nàng một ít thương tổn không tên kia.
Cứ như vậy Liễu Khinh Ca tiến vào ngủ, một cái giường đôi, hai người hình thể tuy rằng cao, đều khoảng 170cm, nhưng rất mảnh khảnh, một cái giường đôi tuyệt đối không có vấn đề gì.
Không biết có phải do quá mệt mỏi hay không, Liễu Khinh Ca sau khi cài đặt xong đồng hồ báo thức, nằm lên giường rất nhanh liền ngủ, mà Hoa Ngữ An vẫn còn quay đầu lại nhìn Liễu Khinh Ca, khuôn mặt tinh xảo mang theo vài phần thâm thúy, trong bóng đêm vẫn có thể nhìn ra được hình dáng, Liễu Khinh Ca thực đẹp... Đẹp đến đến mức ngay cả chính mình đều không rời mắt được.
Hiện tại toàn bộ căn phòng phảng phất đều là mùi hương của Liễu Khinh Ca, bên người tràn ngập độ ấm của Liễu Khinh Ca, toàn thân giống như đều bị Liễu Khinh Ca vây quanh...
Làm một lão bản, Liễu Khinh Ca đối mình thật sự rất tốt, tốt đến mức giống một bằng hữu đã nhận thức nhiều năm, nàng sẽ vì mình mà xuất đầu, lúc mình cần một người làm bạn sẽ bồi ở bên cạnh người mình, Hoa Ngữ An bỗng nhiên cảm thấy may mắn khi có được phần công tác này... Nếu không thời điểm mấu chốt khi nàng đối mặt với những người này, nàng không biết chính mình phải làm gì.
"Ngủ ngon... Liễu tổng..."
Hoa Ngữ An nhẹ nhàng nói một câu, chóp mũi tràn ngập mùi hương của Liễu Khinh Ca dần dần tiến vào mộng đẹp... Trong mộng không có Thành Ý Văn, chỉ có Liễu Khinh Ca, bộ dạng Liễu Khinh Ca lúc công tác nghiêm túc mà giỏi giang, ở trong nhà ăn mặc tùy ý, như vẫn nghiêm túc như cũ, bộ dạng khi nghe nàng kể chuyện xưa, bộ dạng khi vén tóc bên tai tóc lên, bộ dạng ưu nhã khi ăn gì đó...
Một đêm mộng đẹp...