*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Phỉ cảm giác được tay bị Cố Phiên Vũ nắm gắt gao, không khỏi có chút đỏ mặt, trong lòng giống như có một con huyền đại thạch đầu rốt cuộc buông xuống.
"Ngươi như vậy... Sẽ bị mọi người nhổ nước bọt đến chết đuối."
Lạc Phỉ nhẹ nhàng nói một tiếng, chỉ thấy Cố Phiên Vũ cười cười, lại nắm thật chặt tay Lạc Phỉ.
"Không sao cả, ta nói rồi, sẽ không lại mất đi ngươi, bọn họ thích nói cái gì liền nói cái đó đi, tất cả đều không có quan hệ gì với ta."
Cố Phiên Vũ đã từ rất nhiều năm về trước bị các phương tiện truyền thông huấn luyện thành một thân kim cương bất hoại, tuy không phải nghệ sĩ giới giải trí, nhưng bởi vì nhan giá trị cùng địa vị của nàng, luôn sẽ trở thành nhân vật được săn đón của truyền thông, cũng là nhân vật được truyền thông tranh nhau đưa lên đầu đề trang báo.
Lạc Phỉ nghe xong, chỉ cười cười, lại buông lỏng tay Cố Phiên Vũ ra, sau đó khoác lấy cánh tay của Cố Phiên Vũ.
"Đi thôi, về nhà."
Lạc Phỉ cùng Cố Phiên Vũ hai người sóng vai bước đi, hoàn toàn không để ý đến nhóm paparazzi đi theo phía sau các nàng, mà Hoa Ngữ An ở trong nhà ăn vừa vặn nhìn thấy một màn này không khỏi cảm thán một câu...
"Thật lãng mạn a..."
Liễu Khinh Ca nhìn ánh mắt nhìn đến nhập thần của Hoa Ngữ An, không khỏi khẽ cười nói: "Ngươi muốn?"
Hoa Ngữ An vừa nghe, lập tức vẫy vẫy tay, nói: "Không muốn không muốn."
Nàng không muốn bại lộ ở trước mặt paparazzi như vậy, sinh hoạt là hai người, nàng không hy vọng người khác quấy rầy.
Liễu Khinh Ca không nói gì nữa, liền cùng Hoa Ngữ An trở về bàn ăn, Tiêu Vân liền tò mò hỏi bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An cũng thành thật bẩm báo.
"Nguyên lai... Phỉ Phỉ đứa nhỏ này đã tìm được nơi hảo quy túc."
(Quy túc: nơi dừng chân, nơi để trở về)
Cố Phiên Vũ đúng là một đứa nhỏ không tồi, Tiêu Vân trong lòng nghĩ vậy, hiện giờ Cố Phiên Vũ có thể ở trước mặt mọi người nắm tay Lạc Phỉ, đó là hướng toàn thế giới bộc lộ quan hệ của các nàng, Cố Phiên Vũ cũng gánh lên áp lực đối mặt với dư luận xã hội, mà đồng dạng Lạc Phỉ sẽ vẫn luôn bồi ở bên cạnh nàng...
Một kết cục không tồi a.
"Cái kia... Vân a di, ngươi sẽ không để ý sao? Đồng tính luyến ái..."
Hoa Ngữ An hỏi thử, còn theo bản năng mà nhìn nhìn Liễu Khinh Ca, Liễu Khinh Ca cố nén cười, làm bộ cái gì cũng không biết, chờ Tiêu Vân mở miệng.
"Chuyện này là của người khác đương nhiên ta không ngại, nhưng nếu là nữ nhi của ta... Đánh gần chết mới thôi!"
Tiêu Vân tuy rằng không biểu lộ gì, nhưng Liễu Khinh Ca đã lộ ra một mạt mỉm cười, thản nhiên tự đắc.
"Mẹ, ngươi đừng dọa nàng."
Liễu Khinh Ca nhấp một ngụm đồ uống, ánh mắt nhìn Hoa Ngữ An đều là sủng nịch, Hoa Ngữ An lúc này mới hòa hoãn lại, tâm tình vốn đang rất lo lắng, bỗng nhiên giống như tìm được phe cánh của mình.
"Nhanh như vậy liền che chở nàng?"
Tiêu Vân cũng không ngại, lại nhìn về phía Hoa Ngữ An, nói: "Chuyện của các ngươi ta đã biết."
Hoa Ngữ An lập tức bị những lời này làm đỏ mặt, rụt rụt cổ, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Ta đối với chuyện này thái độ cởi mở, ta thì không sao cả, nhưng cái các ngươi muốn vượt qua chính là Liễu Bá Trọng, còn có cha mẹ bên phía ngươi nữa."
Tiêu Vân đối với cảm tình việc này rất thoáng, nam hay nữ cũng không sao cả, chỉ cần vui vẻ là được, đừng giống như chính mình, gặp phải cặn bã là tốt rồi.
Hoa Ngữ An nghĩ đến cha mẹ của mình, bỗng nhiên trong lòng chợt lạnh, đặc biệt là Lão Hoa ba nàng, cũ kỹ truyền thống, sợ là sẽ đánh chết chính mình...
Ai... Chết liền chết đi, như thế nào cũng muốn cùng Liễu Khinh Ca ở bên nhau...
"Ta sẽ nắm tay cùng nhau đi qua."
Liễu Khinh Ca biết tình yêu của các nàng, cần phải trải qua một cửa ải khó khăn, vô luận như thế nào cũng không thể buông tay nhau, come out việc này, chỉ cần có một bên có nhút nhát, rất dễ dàng liền bại trận.
"Ân ân!"
Hoa Ngữ An cười đáp ứng, ngay sau đó nàng nhìn về phía Tiêu Vân, Tiêu Vân tiếp thu được ánh mắt của nàng, cũng ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Ngữ An.
"Cảm ơn ngươi... Vân a di."
Tiêu Vân nhìn tươi cười sạch sẽ của Hoa Ngữ An, cũng nở nụ cười...
Hy vọng con đường về sau của đứa nhỏ này cùng Khinh Ca, có thể bình thản một chút...
"Giữa trưa ngày mai đại hội cổ đông, ngươi có tới không?"
Liễu Khinh Ca mở miệng hỏi, chuyện của Minh Thụ Ngạn đã qua được một đoạn thời gian, cổ phiếu Thiên Dực cũng đã khôi phục bình thường, đây là thời điểm thích hợp để mở họp cổ đông, để Minh Thụ Ngạn giải thích chút tình huống với các vị cổ đông.
"Đương nhiên sẽ đến, bằng không ta trở về làm gì?"
Tiêu Vân cười đến ưu nhã, ở trong mắt Hoa Ngữ An thấy, Tiêu Vân là xuất phát từ trách nhiệm nên mới tham gia họp cổ đông, nhưng chỉ có Liễu Khinh Ca biết, nữ nhân ngoài mặt ưu nhã này, kỳ thật bên trong rất phúc hắc, là muốn nhìn một chút Minh Thụ Ngạn kia bị tức muốn hộc máu, bộ dạng trăm miệng khó biện bộ.
"Ngày mai luật sư của Tiêu Nguyệt sẽ cho ta hợp đồng chuyển nhượng cổ phần."
Đã nhiều ngày Liễu Tiêu Nguyệt không thể ra cửa, cho nên chỉ có trước một ngày mở họp cổ đông, mới đi tìm luật sư.
"Nga, đúng rồi."
Tiêu Vân nhờ Liễu Khinh Ca nhắc nhở, từ cho túi xách của mình rút ra một phần văn kiện.
"Cho ngươi."
Liễu Khinh Ca nhận lấy, thậm chí cũng không cần xem qua, đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của Tiêu Vân cho nàng.
Hoa Ngữ An đem đối thoại của hai người nghe vào trong tai, nhớ tới Liễu Tiêu Nguyệt yêu nghiệt kia, tuy rằng nàng gần đây trêu chọc, cười qua mình, nhưng khí sắc của nàng đích xác kém xa so với ngày thường, nghĩ đến nàng người này sau lưng hẳn là đã vượt qua ít nhiều thời gian khó chịu đi!
Bỗng nhiên, trong lòng Hoa Ngữ An có một tia bất an...
Nàng nghĩ tới Minh Kỳ Nhiên... không làm sao bỏ được...
Ba người trở lại chung cư của Liễu Khinh Ca, Hoa Ngữ An tự nhiên đem phòng của mình nhường cho Tiêu Vân, còn chính mình sẽ ngủ ở phòng của Liễu Khinh Ca...
Hoa Ngữ An âm thầm tính toán... Điều hòa ở phòng cho khách nếu thật sự hỏng rồi, nhất định phải tìm người tới sửa mới được.
Liễu Khinh Ca còn đang tắm rửa, Hoa Ngữ An ngồi ở trên sô pha trong phòng Liễu Khinh Ca, mở bức màn che cửa kính sát đất ra, nhìn ra bên ngoài, tinh tinh điểm điểm ánh sáng của những ngọn đèn trong thành thị...
Nàng cầm lấy di động của mình, gọi điện thoại cho một người.
"Uy... Ca..."
Ánh đèn trong phòng cùng tinh quang của những ngọn đèn trong thành thị chiếu lên khuôn mặt của Hoa Ngữ An, chiếu rọi dung mạo thanh tú cùng xuất trần của người nọ tạo ra cảm giác càng thêm thần bí...
Hai người đều tắm rửa xong, cũng không có lập tức ngủ, sôi nổi lấy notebook ra làm chuyện của mình.
Liễu Khinh Ca đang nhìn chi tiết hạng mục của Thiên Dực, còn Hoa Ngữ An lại tìm tòi tư liệu về Minh Kỳ Nhiên, nàng mới phát hiện tin tức về nhị thiếu gia Minh gia rất ít, chỉ biết hắn tốt nghiệp trung học xong liền để Minh Thụ Ngạn đưa đến Columbia, về sau vẫn luôn không có tin tức gì.
Sau đó, nàng dùng Google, đánh tên Minh Kỳ Nhiên vào, phát hiện một ít tin tức truyền thông ở quốc nội...
Minh Kỳ Nhiên, mười tám tuổi đi Columbia, chính mình thành lập một công ty, nhưng nghe nói công ty này trên danh nghĩa là bán đồ dùng các loại, nhưng thực tế lại là bán ma túy...
Minh Kỳ Nhiên sinh sống ở thủ đô Bogota của Columbia, được coi là trùm ma túy lớn của Bogota.
Nhưng cảnh sát Columbia vẫn luôn tìm không thấy chứng cứ Minh Kỳ Nhiên buôn bán ma túy, cho nên hắn vẫn luôn ung dung ngoài vòng pháp luật... Thay vì nói tìm không thấy... Chi bằng nói là cố ý tìm không thấy.
Nguyên lai... Thiếu niên con sên đã thật sự thay đổi...Con sên khi đó dùng thân thể đi bảo hộ tiểu cẩu, sớm đã là một cái hại người rất nặng, trùm ma túy lớn.
Hoa Ngữ An vô lực dựa vào trên sô pha, nhìn notebook ở trên đùi, dần dần thất thần...
"Làm sao vậy?"
Liễu Khinh Ca nhìn về phía Hoa Ngữ An, cảm xúc của người nọ tựa hồ có chút không đúng.
"Không có gì... Chỉ là cảm thấy cảnh còn người mất, có chút cảm thán thôi."
Hơn nữa nàng bắt đầu lo lắng, nếu Minh Kỳ Nhiên thật sự là kẻ điên, có thể hay không đối với Liễu Khinh Ca bất lợi...
"Không thể tưởng tượng được ngươi vẫn để ý ngày hôm qua."
Liễu Khinh Ca cười khẽ, quay đầu đem lực chú ý chuyển dời đến notebook của mình.
"Không thể tưởng tượng được người mỗi ngày đều bận rộn như vậy, cũng biết cái gì là để ý ngày hôm qua."
Hoa Ngữ An cười khổ, cũng không biết là do thời điểm đêm tối đặc biệt dễ đa sầu đa cảm, hay chỉ là thật sự cảm thán... Minh Kỳ Nhiên thật sự đã hoàn toàn thay đổi.
"Ngươi cho rằng ta là đồ cổ sao?"
Trong lúc nói chuyện, Liễu Khinh Ca đã khép notebook lại, đi tới trước mặt Hoa Ngữ An, đứng đó nhìn Hoa Ngữ An.
"Là thời điểm ngủ nga."
Liễu Khinh Ca đôi tay ôm ngực, khóe miệng ngậm ý cười, làm Hoa Ngữ An không nhịn được trong lòng tê rần, sắc mặt đỏ lên, đôi tay cũng ức chế không được nhanh chóng khép notebook lại, đứng lên.
Liễu Khinh Ca cười đi tới bên giường, dây cột của váy ngủ tơ lụa chảy xuống, tư thái của Liễu Khinh Ca càng thêm gợi cảm liêu nhân.
Hoa Ngữ An nuốt nuốt nước miếng, từ phía sau Liễu Khinh Ca đem người ôm lấy, cái mũi cọ cọ sau cổ Liễu Khinh Ca, tham lam hấp thụ hơi thở của nàng, nàng có thể rõ ràng cảm giác được thân mình của Liễu Khinh Ca rụt rụt.
"Ngữ An..."
Thanh âm gợi cảm truyền đến, Hoa Ngữ An không tự giác mà vễnh tai lên, muốn nghe một chút nàng nói cái gì.
"Ngày mai còn phải mở đại hội cổ đông, đêm nay... Sớm nghỉ ngơi một chút đi!"
Hoa Ngữ An nghe vậy, trong lòng thất vọng, thở dài, gật gật đầu, không hề lộn xộn, đem đầu vùi ở trên lưng Liễu Khinh Ca.
"Ngủ ngon, Ngữ An..."
"Ngủ ngon, Khinh Ca..."
Hoa Ngữ An nhắm mắt lại, lúc này thanh âm của Liễu Khinh Ca lại truyền tới.
"Chờ... Ngày mai được không?"
Hoa Ngữ An vừa nghe, tâm không tự giác nhảy múa, một trận tiếng tim đập tựa hồ đều truyền tới thân thể của Liễu Khinh Ca rồi.
"Ngủ."
Hoa Ngữ An nói không nên lời cái từ ' hảo ' này... Tuy rằng nàng cũng thực chờ mong.
Tập đoàn Thiên Dực ngày hôm nay là vạn phần đề phòng, toàn bộ bảo an đều đứng ở cửa, có gấp đôi bảo an ở chung quanh tuần tra, tất cả các bộ môn đều hoàn toàn lên tinh thần, bởi vì hôm nay có một cái hội nghị cổ đông, tất cả các cổ đông đều sẽ tham dự, trừ bỏ Minh Dật Nhiên đang ở Phần Lan du lịch.
Tầng cao nhất trong phòng hội nghị ngồi năm người, trong đó hai người là Liễu Khinh Ca cùng Tiêu Vân, bọn họ còn đang đợi Minh Thụ Ngạn, Tống Tiếu cùng Liễu Tiêu Nguyệt.
Trong phòng, ba vị cổ đông còn lại đều đối với Liễu Khinh Ca hỏi han ân cần, thậm chí khen ngợi Liễu Khinh Ca thời điểm Minh Thụ Ngạn xảy ra chuyện kia xử lý đến phi thường tốt, cũng không để chuyện này tạo thành tổn thất cho Thiên Dực.
Hoa Ngữ An ở một bên nghe cổ đông khen ngợi Liễu Khinh Ca, lại nghe Liễu Khinh Ca khiêm tốn lễ phép đáp lại, trong lòng bổng nhiên có chút tự hào...
Khinh Ca nhà chúng ta thật là lợi hại...
Lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra, dẫn đầu tiến vào lại là Minh Kỳ Nhiên, Liễu Khinh Ca nhíu mày, hiển nhiên không thích người không mời mà đến này.
Theo sau là Tống Tiếu đẩy Minh Thụ Ngạn đi vào, nhưng mà tin thần của Minh Thụ Ngạn thập phần kém, xem ra chuyện lần trước làm hắn lăn lộn không ít, hiện giờ vẫn chưa hòa hoãn lại được.
Liễu Khinh Ca vẫn duy trì mỉm cười, đối với Minh Thụ Ngạn chào hỏi, nhưng Minh Thụ Ngạn không có phản ứng nàng, chỉ có Tống Tiếu đáp lại Liễu Khinh Ca, làm không khí không đến mức quá căng thẳng.
Mọi người đối với sự xuất hiện của Minh Kỳ Nhiên hiển nhiên đều kinh ngạc, bởi vì bọn họ đã thật lâu không có gặp nhị thiếu gia Minh gia, lần này hắn tới, lại vào thời điểm mấu chốt này, mục đích khẳng định không đơn giản.
"Ngữ An, gọi điện thoại cho Tiêu Nguyệt, hỏi nàng như thế nào còn chưa tới."
Liễu Khinh Ca quay đầu đối với Hoa Ngữ An đang ở phía sau nhẹ nhàng nói một tiếng, Hoa Ngữ An gật gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài phòng họp gọi điện thoại.
Minh gia xem như đến đã muộn, như thế nào Liễu Tiêu Nguyệt so với bọn hắn còn muộn hơn, cái này làm cho lòng Liễu Khinh Ca bắt đầu hiện lên cảm xúc bất an...
"Người còn chưa tới đến đông đủ sao?"
Minh Kỳ Nhiên nhún vai, bộ dáng giống như đối với lần họp cổ đông này hoàn toàn không để bụng.
"Tiêu Nguyệt còn chưa tới."
Lên tiếng là một vị cổ đông, cùng cha mẹ của Liễu Tiêu Nguyệt hết thảy dốc sức làm lão thần tử, mọi người đều gọi hắn là Phong thúc, 5 năm trước đã về hưu, nhưng vẫn là hội đồng quản trị có vài phần quyền lên tiếng, cũng là hắn đem 10% cổ phần của mình đưa cho Liễu Tiêu Nguyệt, hắn hiện tại trên tay chỉ có 3% cổ phần.
"Nga... Nếu mọi người đều nhàm chán, không bằng xem chút tin tức đi!"
Minh Kỳ Nhiên không chút nào để ý mở TV trong phòng họp lên, bộ dạng cà lơ phất phơ quả thực làm cho người thấy không vừa lòng, nhưng lại không có người nào phát tác, cũng muốn nhìn một chút tiểu tử này có thể hồ nháo tới trình độ nào.
TV đang chiếu tin tức buổi trưa, biên tập viên mỹ lệ thập phần nghiêm túc nói nội dung tin tức, mỗi người cũng bị nội dung trên TV hấp dẫn đi.
"Đây là tin tức mới nhất, nửa giờ trước trên một đoạn đường ven sông gần tập đoàn Thiên Dực ở X thị đã xảy ra va chạm giao thông ngoài ý muốn, một chiếc siêu xe màu bạc cùng hai chiếc xe tải loại lớn đã va chạm vào nhau, tình huống người chết và bị thương còn chưa rõ."
Lòng Liễu Khinh Ca bỗng nhiên lạnh nửa phần, ngưng thần nhìn chiếc siêu xe màu bạc ở trên TV... Biển số xe..., nàng nhớ rõ chiếc siêu xe này, là Lamborghini nguyên tố thứ sáu, toàn cầu số lượng có hạn chỉ 20 chiếc, mà X thị chỉ có một chiếc, đó chính là chiếc xe Liễu Tiêu Nguyệt chạy...
(Lamborghini nguyên tố thứ sáu: Lamborghini đặt tên như vậy là vì vật liệu được sử dụng nhiều nhất trên xe là sợi carbon - nguyên tố thứ 6 trong bảng tuần hoàn nguyên tố hóa học)
Khi đó thời điểm Liễu Tiêu Nguyệt tính mua chiếc xe này, Liễu Khinh Ca còn răn dạy nàng lãng phí tiền...
Chiếc siêu xe bị đâm thành sắt vụn... Là xe của Liễu Tiêu Nguyệt...
Lúc này Hoa Ngữ An đi vào, nhìn thấy thần sắc trắng bệch của Liễu Khinh Ca, còn có thần sắc ngưng trọng của Tiêu Vân nữa, nàng nhẹ nhàng nói một câu: "Liễu tổng... di động của Liễu Tiêu Nguyệt không gọi được..."
Minh Kỳ Nhiên nhìn tin tức trên TV, khóe miệng gợi lên một nụ cười...
Hốc mắt của Liễu Khinh Ca tức khắc đỏ lên... Cả người đều đang run rẩy...