Lạc Phỉ đuổi kịp Liễu Khinh Ca, ba người cùng trở về công ty, chỉ là ở trên xe ba người lại có chút tâm sự không muốn nói ra.
Lạc Phỉ trong lòng tự nhiên sẽ nghĩ về Cố Phiên Vũ, nữ nhân chết tiệt này, làm việc trước nay đều là tùy theo ý của chính mình, trước nay cũng chưa từng nói gì với nàng, nàng ta rốt cuộc suy nghĩ cái gì, chính mình giống như người ngoài cuộc trong sinh hoạt của nàng, chờ nàng nguyện ý, nàng mới muốn kéo mình đi vào sinh hoạt, chiêu chi tức lai, huy chi tức khứ, rốt cuộc xem mình là cái gì! Lạc Phỉ thực tức giận, vẫn luôn nhìn ngựa xe như nước ở ngoài cửa sổ, trong lòng cũng giống như đường phố bận rộn, loạn thành một đoàn.
(Chiêu chi tức lai, huy chi tức khứ: vẫy tay một cái là đến, hất tay một cái là đi)
Liễu Khinh Ca nhìn lén Hoa Ngữ An đang ngồi ở ghế phụ vài lần, người nọ an tĩnh mà nhìn ngoài cửa sổ, để lại cho nàng một sườn mặt an tĩnh nhìn không ra được cảm xúc gì, Liễu Khinh Ca trong lòng có chút hoảng loạn. Vừa rồi ở nhà ăn vẻ mặt âm trầm của Hoa Ngữ An, nàng không phải không phát hiện ra, trong lòng còn mang theo một chút cao hứng, điều này chứng minh Hoa Ngữ An vẫn là để ý nàng, nhưng mà ở phương diện tình yêu, một chút bất an không rõ ràng sẽ che lấp đi cao hứng vừa rồi, hiện tại nàng còn chưa có tư cách hứa hẹn một tương lai vững chắc với Hoa Ngữ An.
Hoa Ngữ An nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng cảm giác một tầng mông lung như bị chọc thủng, từng giọt từng giọt chảy ra. Cảm xúc của nàng là bởi vì Liễu Khinh Ca mà dao động, luôn luôn như vậy, ở phương diện tình yêu, nàng luôn luôn rất ít dao động, ngay cả khi Thành Ý Văn xuất quỹ, trong lòng tuy rằng thương tâm, nhưng lại không có giống như ngày hôm nay vừa chua xót lại vừa đau lòng, nước mắt thiếu chút nữa nhịn không được, chính mình thấy được Liễu Khinh Ca cùng Minh Dật Nhiên ở bên nhau nắm tay, khó chịu vô cùng, nàng như thế nào có thể không hiểu loại cảm xúc này đại biểu cho cái gì, chỉ là không muốn hiểu thôi...
Tâm Hoa Ngữ An xưa nay chưa từng loạn, nàng không dám quá thân cận Liễu Khinh Ca, bởi vì cảm thấy hai người không có khả năng, thứ nhất là bởi vì giới tính, thứ hai là địa vị của hai người cách nhau quá xa, ba là... Liễu Khinh Ca có bạn trai... Liễu Khinh Ca ưu tú như vậy, nàng... làm sao có thể sẽ thích mình...
Hoa Ngữ An tâm mau xoắn thành bánh quai chèo, một bên muốn tới gần, một bên lại không dám tới gần...
Trở lại công ty, ba người thực tự nhiên mà trở về vị trí công tác của chính mình, Liễu Khinh Ca rất bận, Hoa Ngữ An cũng rất bận, hai người trừ bỏ công tác cũng không có giao lưu gì thêm, chờ đến thời gian gần tan tầm, Liễu Khinh Ca mới có chút thời gian.
"Ngữ An, tiến vào."
Liễu Khinh Ca gọi nội tuyến cho Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An buông văn kiện trong tay, lập tức vào văn phòng tổng tài.
"Liễu tổng, có cái gì phân phó?"
Hoa Ngữ An giật giật cổ, có điểm đau, Liễu Khinh Ca mới giương mắt còn chưa nói gì, lại thấy Hoa Ngữ An giật giật cổ, liền quan tâm nói: "Cổ đau?"
Liễu Khinh Ca quan tâm làm tâm Hoa Ngữ An cảm thấy ấm áp, nhưng lại giống như đụng phải thứ gì, lập tức nghĩ muốn thối lui.
"Không có gì, Liễu tổng có cái gì phân phó?"
Liễu Khinh Ca trong lòng rung lên, mày nhíu lại, cảm giác được người này cố tình xa cách, trong lòng thập phần không cao hứng.
"Buổi tối đi ăn cơm không?"
Hôm nay Minh gia đột nhiên xuất hiện, nàng nhìn ra được Hoa Ngữ An cảm thấy thập phần không cao hứng, Liễu Khinh Ca muốn mang Hoa Ngữ An đi ăn chút đồ ngon, muốn bồi thường cho Hoa Ngữ An, nhưng cái Liễu Khinh Ca nhận được lại là một đáp án khiến nàng không hài lòng.
"Ta hẹn Lê Kiều Kiều."
Đây là lần đầu tiên Hoa Ngữ An nói dối, thật ra nàng không có hẹn Lê Kiều Kiều, chỉ là không muốn ăn cơm cùng Liễu Khinh Ca, nàng cảm thấy trong lòng có cái gì đó đang mất khống chế, sẽ bởi vì Liễu Khinh Ca mà khiến cho cảm xúc của mình dao động, nàng biết suy nghĩ trong lòng mình, cho nên càng muốn chạy trốn cách xa Liễu Khinh Ca, nàng không muốn mang đến bất luận phiền toái gì cho Liễu Khinh Ca.
Liễu Khinh Ca bị Hoa Ngữ An một câu chặn lại, lần đầu tiên nàng cảm thấy chính mình cái gì cũng nói không nên lời, cái loại cảm giác mệt mỏi này rất không tốt.
"Ân, hảo đi."
Liễu Khinh Ca thấp giọng ứng hạ, rồi nói tiếp: "Ngươi đi ra ngoài đi!"
Hoa Ngữ An mới vừa đi được một bước, đột nhiên nhớ tới phải nhắc nhở Liễu Khinh Ca ăn bữa tối, chính là... Nếu Liễu Khinh Ca đối với nàng càng tốt, nàng càng không có sức chống cự, nàng càng đối với Liễu Khinh Ca tốt, lúc đó lại càng không thu tay được, nàng rất sợ chính mình sẽ càng ngày càng lún sâu.
Thực xin lỗi Khinh Ca... Ta không thể như vậy...
Hoa Ngữ An trở về bàn làm việc của mình, ghé vào trên bàn, thật sâu mà thở dài... Nguyên lai nàng thích Liễu Khinh Ca... Chờ đến lúc phát hiện ra, nguyên lai đã vướng sâu vào trong vũng lầy...
Trước mắt Liễu Khinh Ca là văn kiện, nhưng mỗi một chuỗi chữ cái đều hóa thành bộ dạng của Hoa Ngữ An, trong lòng nàng rất bực bội, khép văn kiện lại, gắt gao dựa vào lưng tựa trên ghế lão bản, thật sâu mà thở dài, đôi mắt có chút xót, càng nghĩ về Hoa Ngữ An, hô hấp càng không xong, ngực phập phồng không ngừng.
Lúc này, Hoa Ngữ An gọi điện thoại cho Lê Kiều Kiều.
"Lê Kiều Kiều, đêm nay ăn cơm chiều, tan tầm tới đón ta."
"Hảo a!"
Lê Kiều Kiều sảng khoái đáp ứng, ngay sau đó lại nói: "Ta vốn đang muốn gọi cho ngươi, vừa rồi Đại Hoa gọi điện thoại cho ta, nói muốn hẹn chúng ta ăn cơm chiều, kêu ta chuẩn bị, quá trùng hợp đi!"
Hoa Ngữ An vừa nghe được Hoa Hãn Phi cũng muốn tới, tinh thần vốn dĩ uể oải đột nhiên liền phấn chấn lên, nàng đã thật lâu không có gặp Hoa Hãn Phi, bởi vì Hoa Hãn Phi vẫn luôn rất bận, bản thân nàng cũng ngượng ngùng đi quấy rầy hắn, nhưng Hoa Hãn Phi mỗi tháng đều cấp cho nàng một ít tiền tiêu vặt, thói quen này từ đại học liền bắt đầu chưa từng gián đoạn, ngay từ đầu nàng còn cự tuyệt, nhưng Hoa Hãn Phi đương nhiên sẽ không nghe, sau đó chính mình cũng từ bỏ.
"Đại Hoa cự nhiên không gọi điện thoại cho ta?"
Hoa Ngữ An ghen tị, Hoa Hãn Phi gọi điện thoại cho Lê Kiều Kiều mà không gọi cho mình, thật không đủ ý tứ.
"Cũng không phải, vốn dĩ hắn nói phải gọi điện thoại cho ngươi, ta nói ngươi đang bận, ta báo cho ngươi là được, cho nên hắn mới không gọi."
Lê Kiều Kiều vừa nhận được điện thoại của Hoa Hãn Phi, tiếp theo đó Hoa Ngữ An liền gọi tới, chính mình căn bản còn không kịp gọi qua a.
"Ra vậy... Vậy ngươi đúng giờ tới đón ta a!"
"Hảo a!"
Hai người treo điện thoại, Hoa Ngữ An tâm tình vốn dĩ đang u buồn lập tức liền hảo, nàng nhìn nhìn văn phòng tổng tài, khoảng cách đến giờ tan tầm còn mười lăm phút nữa, nàng sửa sang lại văn kiện, đánh xong báo cáo, liền muốn tiến vào văn phòng tổng tài báo với Liễu Khinh Ca một tiếng, nhưng gõ gõ cửa, Liễu Khinh Ca không có ở bên trong văn phòng, nàng rón ra rón rén đi đến trước cửa phòng nghỉ bên trong, chỉ thấy cửa phòng hờ khép, vừa định gõ cửa, lại thấy Liễu Khinh Ca đang cởi áo trên, nội y màu đen viền ren liền lộ ra, Hoa Ngữ An mặt đỏ như nhỏ máu, đầu vang lên ầm ầm, lập tức dời mắt đi.
Liễu Khinh Ca giống như nghe được động tĩnh, nhìn về phía cửa phòng, lại thấy Hoa Ngữ An đứng ở cửa, đôi mắt nhìn trời ngó đất, một bộ dạng không biết nên làm cái gì, tích tụ trong lòng Liễu Khinh Ca thư hoãn không ít.
Vừa rồi uống cà phê, kết quả mất hồn mất vía không cẩn thận đổ một chút lên người, đành phải đi phòng nghỉ đổi quần áo, không nghĩ tới lúc này Hoa Ngữ An sẽ đi vào, bất quá, nếu vào được, làm sao có chuyện dễ dàng thả cho nàng đi như vậy.
"Tiến vào."
Thanh âm của Liễu Khinh Ca mang theo vài phần lưu luyến vũ mị, Hoa Ngữ An trong lòng cả kinh, lại như phát ngứa, do dự vài cái, vẫn là đi vào.
"Liễu tổng, chút nữa ta cùng đường ca và Lê Kiều Kiều cùng nhau đi ăn cơm, muốn đúng giờ rời đi."
Kỳ thật đúng giờ tan tầm không cần hỏi qua cấp trên, nhưng bởi vì tính chất công việc của Hoa Ngữ An có rất nhiều thời điểm đều phải đi theo Liễu Khinh Ca, cho nên nàng cần phải báo cho Liễu Khinh Ca một tiếng.
"Có thể."
Liễu Khinh Ca nói xong, thay một cái áo khác, sau đó nói: "Chút nữa ta cũng muốn đi ăn cơm cùng Lạc Phỉ, ngươi giúp ta mang cái này lên."
Liễu Khinh Ca chỉ chỉ một vòng cổ bạch kim ở trên giường, Hoa Ngữ An nuốt nước bọt, gật gật đầu, nàng cầm vòng cổ từ phía sau giúp Liễu Khinh Ca mang lên, Liễu Khinh Ca đem đầu tóc toàn bộ kéo qua một bên, lộ ra cần cổ trắng nõn gợi cảm, Hoa Ngữ An cảm thấy tim đập bùm bùm nhảy nhót tưng bừng, ngay cả tay cầm vòng cổ cũng bắt đầu có chút nhẹ nhàng phát run.
Hoa Ngữ An cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, vòng cổ vốn dĩ rất dễ dàng đeo lên, bởi vì tay run, sống chết móc không được, Hoa Ngữ An đều cảm thấy nóng toát mồ hôi.
Lúc này, Liễu Khinh Ca cười khẽ, duỗi tay ra phía sau cầm lấy tay người nọ, cảm nhận được lòng bàn tay người nọ tất cả đều là mồ hôi, tay hơi hơi run rẩy, trong lòng càng cảm thấy buồn cười, khóe miệng lộ ra độ cong mê người.
"Sợ cái gì, ta lại không ăn thịt người..."
Liễu Khinh Ca vừa nói xong, Hoa Ngữ An liền càng thêm run rẩy, mặt đỏ đến không chịu nổi, trong lòng nàng có một cái ý tưởng cơ hồ đem chính mình sợ hãi...
Ngươi không ăn thịt người, nhưng ta lại muốn ăn ngươi... Tưởng tượng đến cái ý tưởng này của chính mình, Tiểu Hoa thiếu chút nữa muốn cho mình một cái tát.
Thật vất vả móc hảo, bất quá đeo một cái vòng cổ, lại giống như trải qua cả một thế kỷ.
"Hảo... Hảo, ta trước đi ra ngoài."
Hoa Ngữ An xoa xoa cái trán đầy mồ hôi của mình, thời điểm đang muốn đi ra ngoài, Liễu Khinh Ca lại bắt lấy cánh tay Hoa Ngữ An.
"Chậm đã."
Hoa Ngữ An cả người giống như bị điện giật, cả người run rẩy một chút.
"Ngày mai chúng ta phải đi D thị công tác, nhìn xem miếng đất của hạng mục kia như thế nào, thuận tiện cùng cục trưởng nơi đó gặp mặt."
Hoa Ngữ An còn tưởng Liễu Khinh Ca muốn nói cái gì, hóa ra chỉ là nói công việc, lúc này cả người Hoa Ngữ An mới thả lỏng lại.
"Hảo Liễu tổng."
Hoa Ngữ An nói xong, đang muốn đi, nhưng Liễu Khinh Ca vẫn chưa buông tay Hoa Ngữ An ra.
"Ngữ An..."
Liễu Khinh Ca nhìn nhìn đồng hồ, nhẹ giọng nói: "Đã qua 6 giờ nga."
"Hảo... Khinh Ca."
Hoa Ngữ An cười gượng một chút, Liễu Khinh Ca lúc này mới buông lỏng tay.
"Ta đây đi trước Liễu... Khinh Ca."
Nói xong, Hoa Ngữ An giống như trốn chạy mà rời đi, Liễu Khinh Ca nhìn bóng dáng rời đi kia, trong lòng có chút thỏa mãn, rồi lại có chút lo lắng... Càng là có vài phần nôn nóng, nàng nghĩ muốn chạy nhanh đi giải quyết chuyện của Minh gia.
Lúc này, Liễu Khinh Ca gọi điện thoại.
"Tiêu Nguyệt."
"Làm sao vậy tỷ?"
"Kế hoạch nhanh hơn chút đi, ta không còn kiên nhẫn."
"...Hảo a ~ thấy vậy thật vui mừng."
Liễu Tiêu Nguyệt ở trong điện thoại khanh khách bật cười, giống như yêu tinh câu nhân.
"Vì tiểu trợ lý của ngươi?"
"...Tiêu Nguyệt, ngươi nói nhiều."
"Hảo hảo ~"
Thật là da mặt mỏng...
Hai người treo điện thoại, Liễu Khinh Ca cầm lấy túi xách liền rời khỏi công ty, khóe miệng mang theo một mạt tươi cười ý vị sâu xa.