"Ngữ An, đừng khẩn trương, a di không ăn thịt người."
Tiêu Vân ngữ khí vẫn ôn nhu như vậy, ngay cả hành động ăn cơm, đều cùng Liễu Khinh Ca có vài phần tương tự, bộ dạng ưu nhã của tiểu thư khuê các.
Hoa Ngữ An gãi gãi đầu, ha hả cười khan vài tiếng, Hoa Ngữ An vẫn luôn đứng câu nệ chỗ đó bị Tiêu Vân nhìn nhìn, nói: "Ngữ An, ngồi, bồi Vân a di tâm sự."
Hoa Ngữ An đối với vị khách ngoài ý muốn này, có chút không biết phải làm sao, nàng cũng ngồi xuống, lưng thẳng tắp, một bộ dạng tùy thời chờ mệnh, làm Tiêu Vân không nhịn được mà cười khẽ ra tiếng.
Hoa Ngữ An lập tức liền hoa si... nếu Liễu Khinh Ca cũng có thể lộ ra tươi cười như vậy, sợ là hồn của mọi người đều bị câu đi rồi.
"Ngươi làm trợ lý cho Khinh Ca bao lâu rồi?"
Tiêu Vân mở miệng hỏi, buông chén đũa, nàng ăn không nhiều lắm, cho nên dáng người vẫn được bảo trì rất khá, nàng nhìn về phía Hoa Ngữ An, tay chống hàm dưới, chờ Hoa Ngữ An trả lời.
"Vài tháng."
Thời điểm Hoa Ngữ An nói chuyện, vẫn luôn mang theo tươi cười, giống như là tiến vào trạng thái công tác vậy.
"Ân, Khinh Ca nhất định thực thích ngươi."
Tiêu Vân cười cười, con ngươi nhìn Hoa Ngữ An càng ngày càng sáng ngời, Hoa Ngữ An lơ đãng tránh đi ánh mắt kia, con ngươi ôn nhu kia có một loại mạc danh sắc bén, giống như muốn nhìn thấu một người vậy.
"Ân, Liễu tổng đối ta rất tốt."
Hoa Ngữ An ứng một câu, Liễu Khinh Ca đích xác đối với nàng rất tốt, đây là điều không thể phủ nhận.
"Ta chính là lần đầu tiên thấy trong nhà nàng có người khác."
Là rất tín nhiệm một người, Liễu Khinh Ca mới có thể để nàng vào ở trong nhà, làm mẫu thân, trong lòng Tiêu Vân rất rõ ràng.
"Ách... Vì thuận tiện hỗ trợ công tác, bởi vì trong công việc chúng ta tiếp xúc tương đối nhiều."
Hoa Ngữ An vẫn trả lời câu nệ như vậy, Tiêu Vân cũng không tiếp tục nói đề tài này nữa, rồi nói tiếp: "Ngươi ngày thường ở nhà cũng nấu cơm cho Khinh Ca sao?"
Tiêu Vân thực thích ăn cơm do Hoa Ngữ An làm, bản thân nàng sẽ không nấu cơm, mỗi lần về nhà ăn được món ăn gia đình, đều sẽ cảm thấy đặc biệt thích.
"Cuối tuần hoặc có thời gian rảnh đều sẽ nấu cơm."
Hoa Ngữ An đang cười, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đứng lên, nói: "Ta đi dọn dẹp phòng cho khách cho Vân a di, phòng cho khách đã lâu không có dọn dẹp qua, ta đi..."
Hoa Ngữ An còn chưa nói xong, Tiêu Vân liền mở miệng nói: "Không vội, trước ngồi xuống nghỉ ngơi nghỉ ngơi."
Tiêu Vân thấy Hoa Ngữ An ngay cả tạp dề còn chưa cởi, liền biết người này đại khái là vừa làm xong chưa lâu, nàng cũng không muốn nàng mệt nhọc như vậy.
Lúc này, cửa lại mở ra lần nữa, Liễu Khinh Ca nhìn thấy một đôi giày cao gót xa lạ, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nhíu mày, quả nhiên thấy được hình bóng quen thuộc.
"Mẹ?"
Liễu Khinh Ca nhìn đến nữ nhân ở phòng ăn, khóe miệng dần dần lộ ra một cái tươi cười nhạt nhẽo.
"Khinh Ca."
Tiêu Vân dẫn đầu đứng lên, cúi người đem Liễu Khinh Ca ôm ôm.
"Ngài như thế nào trở về cũng không nói với ta một tiếng?"
Liễu Khinh Ca tuy rằng không có nói nhớ, nhưng Hoa Ngữ An nhìn đến khóe miệng ý cười nhạt nhẽo kia của nàng, thì biết trong lòng Liễu Khinh Ca kỳ thực rất thích mẫu thân này.
"Không phải muốn cho ngươi một cái kinh hỉ sao?"
Tiêu Vân buông Liễu Khinh Ca ra, sau đó nhìn nhìn Hoa Ngữ An, cười nói: "Nhưng vị tiểu cô nương xinh đẹp nhà ngươi, lại cho ta một kinh hỉ."
Liễu Khinh Ca nhìn Hoa Ngữ An, cảm xúc trong mắt đẹp chợt lóe lên, Hoa Ngữ An xem không có hiểu, chỉ thấy Liễu Khinh Ca ngồi xuống, nhìn một bàn đầy đồ ăn, liền lập tức thèm.
"Ta trước đi bới cơm." Liễu Khinh Ca đói bụng, muốn đứng lên đi bới cơm.
Lại bị Hoa Ngữ An ngăn lại, nói: "Liễu tổng, ngài cùng Vân a di tâm sự đi, ta đi bới cơm cho ngài!"
Hoa Ngữ An không chờ Liễu Khinh Ca cự tuyệt, lập tức quay đầu vào phòng bếp, Tiêu Vân cũng ngay sau đó ngồi xuống, nói: "Cô nương này thật hiểu chuyện."
Tiêu Vân nhìn thân ảnh bận rộn trong phòng bếp, không khỏi lộ ra một ý cười ôn nhu, quay đầu nhìn Liễu Khinh Ca, cũng thấy nàng đang nhìn người trong phòng bếp lộ ra ý cười, trong lòng vui mừng.
"Khó có được một người ngươi vừa tín nhiệm lại vừa yêu thích như vậy."
Tiêu Vân hiểu rõ Liễu Khinh Ca, mấy năm nay Liễu Khinh Ca trải qua như thế nào, nàng cũng biết rõ.
"Mẹ, lần này trở về, sẽ lưu lại bao lâu?"
Liễu Khinh Ca không nghĩ tiếp tục đề tài ở Hoa Ngữ An, lập tức dời đi đề tài, Tiêu Vân cũng thức thời, tự nhiên liền theo đề tài tiếp theo của Liễu Khinh Ca nói: "Ba ngày, sau đó bay đi bắc cực."
Liễu Khinh Ca khẽ cười nói: "Ngài cũng thật an nhàn."
Tiêu Vân nhún vai, không để bụng, lúc này Hoa Ngữ An bưng chén ra tới, sau đó nàng cởi tạp dề, nói: "Liễu tổng, Vân a di, các ngươi ăn trước, ta đi dọn dẹp phòng."
Hoa Ngữ An nói xong đang muốn đi, Liễu Khinh Ca lại mở miệng: "Dọn dẹp phòng?"
"Ân, quét dọn phòng cho khách một chút."
Hoa Ngữ An nói xong, thời điểm đi qua người Liễu Khinh Ca lại bị Liễu Khinh Ca bắt lấy tay giữ lại một phen.
"Ngươi nghỉ ngơi đi, đừng lăn lộn mù quáng."
Hoa Ngữ An còn muốn nói gì đó, Liễu Khinh Ca lại mở miệng: " Phòng cho khách điều hòa hỏng rồi, ba ngày này ngươi tạm thời ngủ cùng ta, mẹ ngươi liền ngủ ở phòng Ngữ An đi."
Hoa Ngữ An sững sờ tại chỗ... Nếu tính là cùng ngủ, không phải nên là Tiêu Vân cùng Liễu Khinh Ca ngủ chung sao? Như thế nào biến thành chính mình cùng Liễu Khinh Ca ngủ chung rồi?
"Nga... Nga, tốt... Ta đi tắm rửa..."
Hoa Ngữ An vừa rồi ra một thân mồ hôi, lập tức trở về phòng, tính toán đợi chút nữa thuận tiện đem một ít đồ ngủ cùng đồ dùng tắm rửa cầm qua phòng Liễu Khinh Ca.
Liễu Khinh Ca khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên một mạt mỉm cười, liền tiếp tục ăn cơm Hoa Ngữ An làm.
"Ngữ An đứa nhỏ này thật ngoan, khó trách ngươi thích nàng như vậy."
Nhắc tới chữ thích này, rõ ràng biết Tiêu Vân không phải cái ý tứ kia, nhưng mặt Liễu Khinh Ca vẫn lơ đãng đỏ lên.
"Ân, nàng xác thực làm người an tâm."
Liễu Khinh Ca không dấu vết nói một câu, lúc này thần sắc ôn nhu của Tiêu Vân bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
"Ngươi còn cùng đứa nhỏ của Minh gia kết giao sao?"
Tiêu Vân vừa nói như vậy, ánh mắt Liễu Khinh Ca liền thay đổi, nháy mắt lạnh vài phần, nàng cười lạnh nói: "Ân."
"Cẩn thận chút, đừng đùa với hỏa."
Tiêu Vân ánh mắt thập phần sắc bén, sắc bén tựa như đem người xé rách, ngay cả Liễu Khinh Ca có đôi khi cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt của nàng.
"Không có việc gì, ta có thể xử lý."
Liễu Khinh Ca không chút nào để ý mà nói một câu, Tiêu Vân thân mình khuynh về sau, đôi tay ôm ngực, hành động này cực kỳ giống với Liễu Khinh Ca ngày thường, nếu Hoa Ngữ An thấy, nhất định sẽ biết một thân khí tràng của Liễu Khinh Ca là từ đâu mà học được.
"Minh gia không phải dễ chọc, xong việc ngươi cần phải đem tàn cuộc thu thập hảo."
Tiêu Vân nhắc nhở, Liễu Khinh Ca gật đầu, Hoa Ngữ An vừa lúc này đi ra.
"Cái kia... Vân a di, đồ dùng tắm rửa ngài cần dùng đến không?"
Tiêu Vân vừa nghe thấy thanh âm của Hoa Ngữ An, lập tức đem tay trước ngực buông xuống, sau đó ôn nhu mà đáp lời: "Cần, cảm ơn ngươi, Ngữ An."
Tiêu Vân cười cười, đôi mắt cong thành một lưỡi liềm, thập phần đẹp, ôn nhu mà mê người.
"Hảo, Vân a di."
Nói xong, Hoa Ngữ An lại quay trở về phòng, Liễu Khinh Ca nhìn tốc độ đổi mặt kia của Tiêu Vân, không khỏi cười nói: "Xem ra ngươi cũng thực thích Ngữ An."
Tiêu Vân gợi lên một nụ cười, cầm đũa lại ăn chút đồ ăn.
"Hài tử ngoan ngoãn ai không thích, hơn nữa một hài tử sạch sẽ như vậy, rất ít thấy, nàng ở bên cạnh ngươi, ta cũng yên tâm."
Liễu Khinh Ca tự nhiên biết ánh mắt của Tiêu Vân, cũng tin tưởng ánh mắt của mình, Hoa Ngữ An thật là làm người an tâm.
"Nam nhân kia có liên lạc với ngươi không?"
Tiêu Vân sâu kín hỏi, Liễu Khinh Ca nhướng mày, nàng tự nhiên biết nam nhân trong miệng Tiêu Vân là ai.
"Ngày hôm qua."
Liễu Khinh Ca ngắn gọn trả lời vấn đề của Tiêu Vân, Tiêu Vân hừ lạnh một tiếng, cũng không làm bất luận đánh giá gì.
"Có một số nam nhân a, tổng cảm thấy chính mình nắm rõ toàn cục... Thật là buồn cười."
Tiêu Vân lộ ra một nụ cười khinh thường, không hề nói gì nữa, lại gắp đồ ăn ăn.
"Ngữ An trù nghệ thật tốt."
"Ân."
Hai mẹ con hàn huyên chút việc nhà cùng một ít chuyện công việc, Hoa Ngữ An liền ra tới, mặc một thân tố sắc như thường ngày đi ra, còn cầm theo chăn gối đầu gì đó, sau đó vẻ mặt vô tội mà nhìn Liễu Khinh Ca, Liễu Khinh Ca tự nhiên hiểu rõ ý tứ của nàng.
"Ân, tới, cầm đến ta phòng đi."
Liễu Khinh Ca đem Hoa Ngữ An vào phòng, Hoa Ngữ An ở mấy tháng, đây là lần đầu tiên tiến vào phòng Liễu Khinh Ca, toàn bộ phòng đều là mùi hương của Liễu Khinh Ca, có một bàn trang điểm lớn, trên bàn đồ trang điểm cùng mỹ phẩm dưỡng da được sắp xếp gọn gàng, một cái giường đôi gấp đến chỉnh chỉnh tề tề, quần áo trong tủ cũng được treo, gấp chỉnh tề, cho Hoa Ngữ An ấn tượng chính là ngay ngắn trật tự.
Liễu Khinh Ca ý bảo nàng đem chăn cùng gối đầu đặt ở trên giường, Hoa Ngữ An đem chăn cùng gối đầu buông xuống, kết quả đứng không vững, ngã xuống giường, mắt thấy đầu sẽ đập vào thành đầu giường, cánh tay của nàng chợt bị kéo, phương hướng thân thể rơi xuống bị thay đổi, ngã xuống giường mềm mại, mà trên người cũng bị áp bởi một thân hình mềm mại khác, trên mặt có một cái ướt nóng mà mềm mại xúc giác...
Liễu Khinh Ca vừa rồi theo bản năng mà lôi kéo Hoa Ngữ An, ai biết chính mình cũng ngã xuống, hiện giờ hai người là mặt đối mặt kề nhau, môi Liễu Khinh Ca lơ đãng cọ qua mặt Hoa Ngữ An.
Hoa Ngữ An tâm nháy mắt liền nổ tung, cơ hồ không thể khống chế mà nhảy lên, Liễu Khinh Ca lúc này lập tức đứng lên, nói: "Xin lỗi."
Đầu Hoa Ngữ An hiện giờ một mảnh hồ nhão, căn bản không chú ý tới mặt Liễu Khinh Ca đang ửng đỏ.
"Tạ... Cảm ơn ngươi, Liễu tổng."
Hoa Ngữ An cũng lập tức đứng lên, trên mặt nàng còn lưu dấu môi nhàn nhạt của Liễu Khinh Ca.
Liễu Khinh Ca nhìn dấu môi trên mặt Hoa Ngữ An, chợt có ý đùa dai.
"Ta đánh ấn ký, ngươi chính là người của ta, Ngữ An..."
Thanh âm của Liễu Khinh Ca mang theo vài phần lười biếng cùng gợi cảm, sau khi nói xong, Liễu Khinh Ca trực tiếp rời khỏi phòng, Hoa Ngữ An còn đang giật mình tại chỗ, không chỉ là tâm, ngay cả mặt cũng muốn nổ tung, nàng giống như nghĩ tới cái gì, liền đến trước bàn trang điểm soi gương, nhìn thấy trên mặt bên trái có một dấu môi nhàn nhạt.
"Trời ạ..."
Hoa Ngữ An vuốt dấu môi kia, vốn định lau, chính là thời điểm đụng tới lại có chút luyến tiếc...
Ta đánh ấn ký, ngươi chính là người của ta, Ngữ An...
Đầu Hoa Ngữ An vang lên ầm ầm...