Sáng sớm, tiếng chim ríu rít kêu vang bên ngoài ô cửa, nó phất cánh một cái, làm những mảng tuyết bám trên cành sơn trà rơi lộp độp xuống nền đất. Như cách Diệp Ân đột nhiên rơi từ trên giường xuống.
"A."
Cả người cô lăn quay nằm dài trên mặt sàn. Cô mơ hồ mở mắt, hình ảnh trước mắt nhoè nhoè rồi dần trở nên rõ ràng hơn.
Cô hít hà một hơi, đưa tay lên xoa xoa đầu, hai đầu lông mày cũng nhíu chặt, khuôn mặt nhăn nhó khó chịu.
"Ư, đau đầu quá…"
Bỗng nhiên cô sững người, đứng hình mất vài giây rồi dụi dụi hai mắt nhìn xung quanh.
"Hửm, gì vậy? Tối qua… mình đã ngủ trên sofa mà, sao bây giờ lại..."
Diệp Ân mở to mắt nhìn ngơ ngác, cô chỉ nhớ mình đã uống hết chai rượu mà Thời Phong mua, sau đó thì… đến đoạn này cô hoàn toàn mất ký ức rồi.
Mà hiện tại, hình như trong nhà cũng chỉ còn mỗi mình cô. Cô dựa vào thành giường từ từ đứng dậy, đi về hướng phòng khách.
Chiếc túi đen trên bàn ngay tức thì thu hút sự chú ý của cô, trên túi còn dán một tờ giấy note màu vàng nổi bật viết vỏn vẹn hai chữ.
"Của chị."
Diệp Ân đọc xong, không nén được tò mò nên lấy đồ bên trong ra xem, không những có quần áo, mà Thời Phong còn chuẩn bị cả giày, mũ và cả thứ nhỏ nhặt như bàn chải đánh răng. Toàn là những thứ cô đang cần dùng đến, nhưng rõ ràng ngoại trừ quần áo thì cô không hề nhắc đến những thứ còn lại.
Gương mặt cô có nét ngạc nhiên, thoáng đan xen một chút vui vẻ.
"Nhìn mặt như không quan tâm, nhưng thực ra cũng chu đáo đấy. Cậu yên tâm đi, tôi sẽ sớm đáp lễ cho cậu hậu hĩnh."
Diệp Ân cong môi cười toát lên vẻ ngạo nghễ, hôm qua bỗng chốc trắng tay nhưng hôm nay cô đã lấy lại được năng lượng rồi, sẵn sàng thu hồi lại những thứ thuộc về cô mà tên bẩn thỉu Cao Minh đang nắm giữ.
…
Trước cửa công ty giải trí PAM, nơi vốn do Diệp Ân điều hành vậy mà giờ đây cô lại phải lén lén lút lút trốn sau bức tượng kỳ lân to tướng để quan sát xem quanh đây có người của bố cô hay phóng viên nào đang lãng vãng hay không?
Bất chợt, cô nhìn thấy Ninh Triết, cô ấy vừa bước xuống con xe Rolls-Royce mui trần, chắc cô ấy đến đây để tìm cô.
Khuôn mặt cô ngay lập tức sáng bừng, chân bước lên định đi tới nhưng ngay lập tức cô đã phải lùi bước nhanh, quay lại trốn kỹ đằng sau bức tượng. Cô nín thở, vỗ vỗ ngực tự trấn an.
"Suýt nữa là bị tóm rồi."
Vừa rồi cô phát hiện có vài người khả nghi đang theo sau Ninh Triết, nhìn sơ qua cũng đoán được là người của bố cô. Chắc ông ấy nghĩ rằng nếu cho người theo dõi Ninh Triết thì trước sau gì cũng tìm được cô đây mà.
Nhưng lần này cô đã lường trước được hành động của ông, chắc không chỉ mình Ninh Triết mà những người quen khác của cô cũng đang trong tầm ngắm của ông ấy rồi, may mà cô không liên lạc với bất kỳ ai trong số họ, nhờ vậy cô mới thoát được.
Đứng đợi chừng mười phút, Ninh Triết không tìm được Diệp Ân ở đây nên đành quay về, những người theo dõi kia cũng rời đi ngay sau đó.
Cảm thấy đã không còn mối nguy hiểm, Diệp Ân ngay lập tức đi thật nhanh vào công ty, lên thẳng văn phòng của mình.
Thư ký riêng khi nhìn thấy cô thì vui mừng muốn chảy cả nước mắt.
"Ơn trời cuối cùng giám đốc cũng xuất hiện rồi, từ hôm qua đến giờ phía chủ tịch gọi cho em hơn chục cuộc điện thoại toàn hỏi về giám đốc. Rốt cuộc có chuyện gì mà giám đốc lại hủy hôn với Cao Minh vậy hả?"
"Khoá cửa lại rồi nói chuyện."
Diệp Ân lướt qua người thư ký, vào phòng đặt chiếc túi to tướng bên trong có chứa váy cưới xuống bàn, bản thân cô cũng ngồi xuống sofa ngả lưng.
Bộ dạng vô cùng ung dung càng làm cho thư ký của cô thêm sốt ruột.
"Em khoá cửa rồi, giờ giám đốc có thể nói được chưa? Cao Minh cũng vì chuyện này mà không thể ra khỏi nhà, cứ bước ra khỏi cửa là có phóng viên vây kín như bưng. Mọi lịch trình của anh ấy đảo lộn lên hết rồi. Phía bên đoàn phim cũng nhốn nháo cả lên."
Diệp Ân nghe đến đây cũng tự mình hiểu được tại sao Cao Minh lại chui rút trong nhà, thay vì đến trước báo giới giả vờ là nạn nhân để được thương hại.
Anh ta vốn là người biết tính toán, biết tiến, biết lùi, hiện tại chính anh ta cũng không biết nguyên nhân cô bỏ chạy khỏi hôn lễ, nên không thể đưa ra kế sách giải quyết chu toàn, bởi anh ta không cần sự thương hại của ai cả mà anh ta cần cô, nói đúng hơn là cần sản nghiệp của gia đình cô. Nếu trả lời báo chí không khéo, có khi lại mất cả chì lẫn chài.
"Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho mọi người, nhưng Mạn Thư à, tôi cần cô làm việc này trước."
Vẻ mặt Diệp Ân có phần nghiêm trọng, khiến thư ký của cô cũng căng thẳng theo.
"Giám đốc nói đi."
Diệp Ân chỉ tay về phía chiếc túi cô đặt trên bàn rồi nói.
"Toàn bộ thẻ tín dụng và điện thoại của tôi có lẽ đang ở trong tay bố tôi rồi, vậy nên giúp tôi bán bộ váy này đi, tôi cần tiền mặt trước trưa hôm nay."
Mạn Thư khó hiểu nhìn vào bộ váy mà cô nói, ngay giây đầu tiên nhìn vào đã giật mình thảng thốt.
"Giám… giám đốc muốn bán cả váy cưới sao? Rốt cuộc giám đốc và Cao Minh đã xảy ra chuyện gì để đi đến nước này vậy?"
Diệp Ân tặc lưỡi có phần cáu gắt.
"Đừng hỏi nữa, đi làm ngay đi, tháng này tôi tăng lương cho cô. À, chuyện tôi đến công ty không được để bố tôi biết đấy."
"Chuyện đó dĩ nhiên rồi. Nhưng giám đốc có muốn suy nghĩ lại không, nếu giám đốc đang cần tiền em có thể cho giám đốc mượn, không tính lãi suất."
Mạn Thư không nghĩ nhiều liền rút nhanh thẻ từ trong túi của mình ra và nhét vào tay Diệp Ân.
Diệp Ân giả vờ xúc động, vỗ vỗ vào tay Mạn Thư nói.
"Được vậy thì tốt quá, không biết bao giờ tôi mới lấy lại được thẻ của mình, vậy nên tôi sẽ chi tiêu tiết kiệm, mỗi ngày khoảng… vài chục triệu chắc là đủ nhỉ?"
Mạn Thư nghe xong mà mặt mày méo xệch, tay tự giác cầm thẻ rụt lại, nụ cười trở nên gượng gạo.
"Thôi, để… để em đi vậy. Giám đốc cứ đợi đi ạ."
Mạn Thư biết rõ sức nặng của bộ váy cưới này, nó là hàng đặt riêng của một nhà thiết kế nổi tiếng, dùng gấm lụa cao cấp, đính cả đá quý và kim cương, giá trị đến hơn ba tỷ.
Khi đặt làm bộ váy này, Mạn Thư biết Diệp Ân vô cùng trân trọng nó, không biết là điều gì khiến cô nằng nặc muốn bán đi, nhưng đến một lúc nào đó cô đổi ý thì có lẽ nó đã qua tay người khác rồi, không còn là của riêng cô nữa.
"Thôi mặc kệ đi, chuyện của giám đốc mình cũng không xía mũi vào được, haizzz. Nhưng… đồ cao cấp thế này mà giám đốc lại để trong cái túi giấy cũ kỹ rẻ tiền vậy, thật là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả."
Nhiều giờ sau…
"Giám đốc, giám đốc, Mạn Thư về rồi."
Diệp Ân đang xem xét lại một số tài liệu về Cao Minh trên máy tính thì Mạn Thư trở về, giọng gào lên hớt hải. Cô vội vã tắt máy, trong lòng dự cảm sắp có chuyện xảy ra.
"Có chuyện gì vậy?"
Mạn Thư khổ sở thở hồng hộc, gương mặt đỏ au như mới vừa chạy marathon, gấp gáp nặn từng chữ.
"Giám đốc, váy được bán rồi, trong vali này là năm trăm triệu tiền mặt, số còn lại đã được chuyển qua thẻ mới cũng để bên trong, không có mật khẩu. Còn nữa… điện… điện thoại mới của giám đốc cũng ở trong vali. Còn… còn…"
"Còn gì mau nói."
Mạn Thư nuốt ực cho thông cổ họng rồi cố gắng nói tiếp.
"Chủ tịch, đang trên đường lên đây, giám đốc mau trốn, à không mau chạy."
Diệp Ân bàng hoàng nắm chặt lấy vali, không ngờ tai mắt của bố cô lại nhanh đến như vậy, lúc đến đây cô đã cố gắng không để ai nhìn ra, cuối cùng vẫn bị phát hiện sao?
"Chuyện quan trọng nhất mà lại nói sau cùng, cô cũng thật là."
Không còn nhiều thời gian, Diệp Ân vội vàng đội mũ lên, mang theo vali tiền rời khỏi văn phòng, đi theo lối thang bộ để không chạm mặt bố cô. Mà trước khi mở cửa rời đi, cô không quên ngoái đầu lại nói thêm một câu.
"Cảm ơn cô, Mạn Thư, tôi sẽ giữ lời hứa tăng lương tháng này cho cô."
Nói rồi đôi chân cô nhanh thoăn thoắt bước đi, Mạn Thư vui sướng cười ngây ngốc dù đang rất mệt, cô ta đưa tay vẫy vẫy theo bóng dáng đang khuất dần của cô, miệng lẩm nha lẩm nhẩm.
"Giám đốc là tốt nhất. Mạn Thư nguyện thay giám đốc… nghe chủ tịch mắng. Giám đốc nhớ… phải giữ lời."