Nếu Diệp Ân ghen, Thời Phong còn có chút vui trong lòng, đằng này cô đã tỏ rõ thái độ ghét bỏ bài xích anh ra mặt, anh thật sự rất khó chịu, không để lãng phí một giây liền giải thích.
"Anh bị oan. Anh không phải sở khanh, cũng không đểu cáng, bởi hiện tại trong lòng anh chỉ có một mình em, còn cô gái kia đã là quá khứ của sáu năm trước rồi."
Diệp Ân nghe xong có phần ngạc nhiên, thường một người đàn ông khi muốn bào chữa liền nói dối cô gái mà anh ta ở cùng là bạn, là đồng nghiệp, là chị em kết nghĩa hay đại loại là mối quan hệ giữa bọn họ là trong sáng, nhưng anh chưa gì thẳng thừng thừa nhận.
Trong đầu cô bỗng nảy ra suy nghĩ, đây có thể là chiêu trò mới của lũ đàn ông lừa lịp, cô sẽ không dễ dàng bị mắc bẫy.
Cô cảm thấy thật nực cười, hừ mạnh một tiếng, rồi quay ngoắt mặt đi. Nhưng cô chẳng thể bịt tai mình lại để không phải nghe anh huyên thuyên.
Đột nhiên anh bắt lấy tay cô đặt lên ngực mình, đôi mắt mở to vô tội, dù cô có không muốn nghe anh cũng phải giải thích cho rõ.
"Diệp Ân, hình xăm này một người bạn nữa của anh cũng có, cậu ta là người ở cùng anh lúc ở bệnh viện em nhớ không? Còn chuyện nói cưới cô ta, lúc anh nói ra câu đó anh chỉ chín mười tuổi, lời nói trẻ con sao có thể tin được. Còn chuyện hôm nay đưa cô ta về nhà bởi vì…"
Vụt, bất ngờ Diệp Ân rút được tay ra khỏi sự kiểm soát của anh, cô lại dùng bàn tay đó bóp miệng anh chặt cứng, vẻ mặt mất kiên nhẫn trừng mắt lên hung dữ, cô nghiến răng nói.
"Cậu thấy việc giải thích là cần thiết à? Cậu chẳng là gì của tôi cả nên có nói mấy lời rác rưởi đó cũng vô dụng, biết chưa?"
Diệp Ân đã gần như bị lung lay ngay khi nghe anh nói, nhưng so với những gì cô chứng kiến thì chỉ nói miệng một vài câu cũng không chứng minh được gì.
Để tránh bản thân bị mềm lòng, cô liền gồng mình lên, giữ đầu óc ở trạng thái phán đoán tỉnh táo.
Lúc cô nghĩ mình đã chiếm lại thế thượng phong, định chồm người ra mở cửa xe thì trong nháy mắt, cô liền bị anh khống chế lại hai tay như cũ, động tác nhanh đến mức cô không kịp nhìn, không kịp phản xạ.
Anh tiếp tục buông lời giải thích mà mặc kệ cô có muốn nghe hay không.
"Bời vì cô ta say đến mức mất tỉnh táo, địa chỉ nhà cũng không nói nên anh không có cách nào khác. Nhưng em nghĩ xem, từ lúc anh đưa cô ta vào nhà, đến lúc phát hiện em đến và đuổi theo em đến tận đây mất bao lâu? Anh thậm chí còn không ở cùng cô ta được năm phút thì anh và cô ta có thể làm ra chuyện gì được chứ?"
Diệp Ân bị những lý lẽ thuyết phục của anh làm cứng miệng chẳng biết nói gì, thế nhưng cô không thể nào tiếp nhận ngay, giống như một vết thương có sứt loại thuốc tốt đến cỡ nào cũng không thể khiến nó ngay lập tức lành lại.
Giọng cô có phần dịu đi, nhưng vẫn là cổ tình lãng tránh ánh mắt anh.
"Miệng là của cậu, cậu nói gì mà chẳng được. Cậu yêu đương với ai là chuyện của cậu, không cần phí lời giải thích với tôi, mau bỏ ra."
Cô cựa quậy một lần nữa muốn thoát ra, nhưng chẳng thể làm được gì khi anh cứ khư khư ôm chặt lấy mình.
Cô lại đang ngồi trên người anh, mỗi lần phản kháng lại phát sinh ma sát, cơ thể cũng tự động nóng hừng lên nên cũng không dám làm gì quá quyết liệt.
Lại thêm hành động tinh tế của anh, mặc dù đang giữ chặt cô là vậy nhưng anh lại không hề làm cô đau, giọng điệu chuyển sang giống đang dỗ dành cô hơn.
"Không được, anh phải giải thích cho người anh yêu chứ? Anh không muốn cô ấy giận mà không thèm nhìn mặt anh nữa, anh không chịu được sự ghẻ lạnh của cô ấy."
Sao trước đây cô lại không phát hiện ra Thời Phong lại có tài ăn nói đến như vậy, lần nào cũng khiến bức tường cô xây nên tan chảy, khiến người ta muốn ghét cay ghét đắng cũng không được vì miệng lưỡi vừa dẻo lại vừa ngọt.
Cô mắng anh, nhưng âm thanh phát ra lại nhỏ đến mức giống như cô đang tự nói với chính mình.
"Mồm mép ba hoa, tôi mà tin cậu thì…"
Thời Phong để ý từng khẩu hình miệng của cô mà ngay lập tức ngắt lời xen vào.
"Em tin anh thì sau này con cháu đầy đàn xinh trai gái đẹp, anh mà nói dối thì em cứ trù cho anh tuyệt tử tuyệt tôn hay liệt dương gì đó đi."
Thời Phong vừa dứt lời, Diệp Ân không kiềm được bỗng cười lên một tiếng rồi bất chợt cô nhận ra có gì đó không đứng liền tự bịt miệng mình lại, trong đầu có chút hoảng loạn.
"Khoan đã, mình vừa cười gì vậy? Điên mất."
Trong khoảnh khắc đó, Thời Phong đã tự tin rằng cô sẽ không đẩy anh ra nữa, cũng sẽ không bỏ chạy tránh mặt anh nữa, đôi tay đang siết chặt dần thả lỏng, nhẹ nhàng anh gỡ bàn tay cô xuống, chữ tình đượm sâu trong ánh mắt.
"Che làm gì, anh thấy cả rồi. Ân Ân, đừng giận nữa, anh biết lỗi rồi. Em là cô gái duy nhất trong mắt anh, những người còn lại đều là đàn ông."
Diệp Ân nghe anh nói xong lại buồn cười nhưng lần này cô đã điều khiển được biểu cảm của mình, gương mặt cố tỏ ra lạnh lùng, lấy lại chút sĩ diện bị đánh mất vừa rồi.
"Ân Ân là để cậu gọi à, đừng có được nước…"
"Được nước lấn tới, anh thích như vậy đấy."
Anh lần nữa lại chen ngang vào lời cô đang nói dở dang, tuyên bố có phần ngông cuồng mà hành động càng lộng hành hơn.
Bàn tay anh đặt sau gáy cô nhẹ ấn xuống, anh nghiêng đầu chạm môi cô. Chụt một tiếng, âm thanh trong không gian nhỏ trên ô tô vang lên rõ một một khiến cô ngại ngùng đến đỏ mặt.
Hai tay cô đang đặt trên ngực anh, cảm nhận rõ từng nhịp tim đang đập dồn dập như nhịp tim trong lòng ngực cô hiện tại.
Cả hai đều không nói lời nào, chỉ trao đổi bằng ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương. Cô để ý thấy yết hầu của anh vừa di chuyển lên xuống, sao lúc này trông nó lại quyến rũ đến như vậy chứ?
Cô không nghĩ có một ngày mình sẽ làm những chuyện xấu hổ này ở đây, nhưng bầu không khí đã trở nên nóng bỏng thế này, thiêu đốt cả tâm trí cô khiến cô không muốn phải rời đi đâu nữa.
Đúng là chỉ khi là Thời Phong cô mới có cảm giác này, cảm giác kích thích mong đợi hoàn toàn khác với tâm trạng gượng ép khi ở cùng Ninh Thiệu Huy.
"Thời Phong, tôi tin cậu, đừng để tôi thất vọng nữa đấy."
Cô chậm rãi nhắm mắt, hạ thấp người chủ động, sẵn sàng cho một sự bùng cháy thì bất chợt, có ai đó gõ vào cửa kính xe, khiến cô giật mình bừng mở to mắt.
Giọng hét to bên ngoài càng khiến cả anh và cô như hoá đá.
"Là cảnh sát đây, mau mở cửa thả người ra, chúng tôi có súng đấy."
Đóng băng mất mấy giây, đột nhiên cả hai đều bật cười. Thời Phong lên tiếng trước, câu nói thốt ra nửa đùa nửa thật.
"Để anh ra ngoài đầu thú vậy."
Nói xong anh thật sự muốn đẩy cô sang ghế bên cạnh ngồi, rồi tự mình mở cửa bước ra.
Nhưng ngay lúc đó Diệp Ân kịp cản anh lại, cô ấn vai anh xuống để anh ngồi yên trên ghế, rồi bất ngờ cô cúi xuống hôn lên má anh khiến anh trong giây lát mà đơ cả cơ mặt.
"Ngồi yên đấy, tôi sẽ ra ngoài giải quyết."
Diệp Ân nói rồi ngay lập tức bước xuống xe, vẫn không quên đóng chặt cửa xe lại trước khi hiên ngang bước đến trước mặt viên cảnh sát.
Thời Phong ngồi bên trong xe, nhìn cô đứng khoanh tay nói nói gì đó với bọn họ, dáng vẻ như đang đàm phán rất tập trung, trong mắt anh hình ảnh này vô cùng thu hút khiến anh không thể nào rời mắt.