Cao Minh bộc lộ tính hơn thua không chịu lép vế, những lời anh ta nói cũng mang sự công kích xúc phạm không hề thua kém Diệp Ân.
Cứ ngỡ sẽ nhìn thấy được khuôn mặt cô hặm hực tức tối, nhưng thật không ngờ cô lại tỏ ra thoải mái hơn nhiều, thái độ còn xen chút ngông nghênh.
"Đúng thật, tôi không chỉ ngốc mà còn mù nữa, nhưng nhờ là người có tiền, rất rất nhiều tiền, tôi sớm đã chữa được hai thứ bệnh này rồi. Còn anh, cái bệnh giẻ rách đê hèn của anh đã chữa được chưa? À quên mất, một kẻ sắp trở thành ăn mày như anh làm gì có tiền để chữa?"
Đối với những lời liên tiếp nhạo báng của cô, Cao Minh thật sự muốn nổi điên. Anh ta nghiến răng kin kín cố khắc chế lại, mặt mày nhăn nhó lườm nguýt.
"Ý cô là gì?"
Diệp Ân tặc lưỡi, tiếp tục ném vào anh ta một bản tài liệu, lạnh lùng nói.
"Còn ý gì nữa, nếu không muốn ra hầu tòa thì mau ký vào biên bản chấm dứt hợp đồng này đi."
Cao Minh trong một giây sực lặng người, anh ta cầm biên bản lên đọc, dù đã lường trước được tình huống này, nhưng không hiểu sao cảm giác không cam tâm vẫn trỗi dậy khi nhìn thấy quyết định bằng giấy trắng mực đen.
Nhà và xe của anh ta vốn dĩ đều do công ty cấp cho nên từ giờ sẽ bị thu hồi, anh ta còn phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho công ty do đã để hình ảnh xấu của bản thân lan truyền. Số tiền này đối với anh ta không hề nhỏ.
Diệp Ân biết từ trước đến giờ anh ta luôn ỷ y có cô nên dù kiếm được nhiều tiền cũng không tự mua nhà, mua xe. Toàn bộ số tiền anh ta kiếm được đều tuồn ra nước ngoài mua chuộc người làm giả sổ sách để rửa tiền bất chính.
Tuy ban đầu anh ta có thể chịu thiệt, nhưng sau khi thành công, bọn họ sẽ cùng nhau ăn chia thành quả, số tiền thu được còn lớn hơn gấp nhiều lần, đủ để anh ta sống một đời sung sướng.
Nhưng tiếc là tiền vẫn chưa đến tay đã bị cô phát hiện mà giật lại rồi. Có lẽ anh ta vẫn chưa biết việc này nên sau khi đọc xong liền cầm bút lên ký rất dứt khoát, biểu cảm tràn đầy tự tin cười nhếch mép.
"Để khiến tôi ra nông nỗi này, có lẽ cô cũng chịu không ít tổn thất, thật vinh hạnh cho tôi."
Diệp Ân bật cười khoanh tay nghiễm nhiên đáp lại.
"Ảo tưởng ít thôi, chắc anh vẫn chưa được quản lý thông báo nhỉ, vậy sẵn đây tôi nói cho anh biết, những hợp đồng với các nhãn hàng mà anh đại diện sớm đã được thảo luận thay thế gương mặt đại diện mới rồi, vậy nên tôi chẳng cần phải tốn một xu tiền bồi thường nào cả, nhờ nó mà tôi còn kiếm thêm được một mớ tiền đấy."
Cao Minh siết chặt bàn tay, anh ta có nói thế nào cũng không khiến cô lung lay đay nghiến dù chỉ một chút, ngược lại người hưởng toàn bộ nhục nhã chỉ có mình anh ta.
Nhưng để hôm nay anh ta tự tin đến đối mặt với cô như vậy không phải không có cơ sở, anh ta đã dự trù cho bản thân từ trước, dù sao từ một người đang sống sung túc, đùng một cái biến thành ăn mày ngay thì thật phi lý, nhất là đối với loại người mưu mô luôn trù tính cho bản thân như anh ta.
Anh ta đi lại ghế sofa, tự nhiên ngồi vắt chân, dường như bao nhiêu sự giễu cợt cũng không làm da mặt của anh ta mỏng hơn. Khuôn mặt trơ ra đó vẫn nhướng mày nói.
"Cô còn nhớ số cổ phiếu cô đã tặng tôi chứ? Nếu cô muốn lấy lại, hãy ra một cái giá, nể tình cảm ba năm của chúng ta, tôi sẵn lòng bán lại chúng cho cô. Nếu tôi bán chúng cho người khác, hậu quả… không thể tưởng tượng được."
Trước khi kết hôn, Diệp Ân thật sự đã tặng cho anh ta rất nhiều cổ phiếu, tương đương với việc anh ta trở thành một cổ đông quan trọng trong công ty.
Bây giờ anh ta lấy chuyện này ra để uy hiếp cô khiến cô lo sợ đến mức hai cánh vai run run vì cười quá nhiều.
"Cao Minh à Cao Minh, bây giờ tôi mới biết anh ngây thơ đến thế. Hợp đồng chuyển nhượng cổ phiếu tôi đưa cho anh vốn không có hiệu lực vì nó thiếu chữ ký của bố tôi, ông ấy mới thực sự là người muốn cho anh số cổ phiếu ấy. Đáng lẽ ra vào ngày hôn lễ ông ấy sẽ hoàn tất việc chuyển nhượng cho anh, thật không may, nó không thể xảy ra mất rồi."
Diệp Ân nhún vai, vẻ mặt cao ngạo dùng ánh mắt thương hại nhìn Cao Minh đang dần tái xanh mặt mày, anh ta nắm siết bàn tay, đôi mắt vằn đỏ đùng đùng sát khí cố gượng cười.
"Ha, là tôi đánh giá thấp bố con nhà cô rồi."
Cao Minh là người có dã tâm nhưng tiếc là không thông minh đến mức thiên tài để biến dã tâm của mình thành hiện thực. Bây giờ anh ta mới thấm thía câu nói "vỏ quýt dày có móng tay nhọn".
Nhưng đã bỏ công trù tính nhiều năm, một chút thất bại không khiến anh ta nản lòng. Anh ta vẫn còn một kế hoạch khác đang thực hiện, có lẽ sẽ mất nhiều thời gian hơn nhưng anh ta không quan tâm, chỉ cần nhẫn nhịn thêm chút nữa, anh ta sẽ khiến những người sỉ nhục anh ta hôm nay chịu nhục nhã hơn anh ta gấp vạn lần.
Lúc Cao Minh đứng dậy quay người rời đi, Diệp Ân khi nhìn vào nét mặt của anh ta bỗng cảm thấy thương xót, dù sao cũng là người từng hứa yêu nhau cả đời, anh ta dù có đối xử với cô tàn nhẫn đến mức nào, cô cũng không thể nào trở thành loại người nhẫn tâm như anh ta được.
Đột nhiên cô đứng dậy đi về phía anh ta, giọng trầm xuống mang theo chút xót xa không nỡ.
"Cao Minh, thật ra… tôi cũng không nỡ đẩy anh vào cảnh này, nhưng nếu tôi không làm, bố mẹ tôi cũng không tha cho anh, thậm chí còn triệt đường sống của anh. Tôi thì không làm vậy được… bởi vì tôi, đã từng yêu anh nhiều đến vậy mà…"
Diệp Ân ngập ngừng xen chút u uất nói ra suy nghĩ tận sâu trong đáy lòng mình, so với sự chua ngoa độc miệng như lúc nãy, thì đây mới là Diệp Ân mà Cao Minh biết. Một Diệp Ân yêu anh ta điên cuồng, một Diệp Ân luôn làm mọi thứ để anh ta vui vẻ.
Trong thoáng chốc, Cao Minh đã ngoái đầu lại nhìn cô, ánh mắt không hề ghét bỏ mà chứa đựng một thứ cảm xúc khó tả. Anh ta chợt nghĩ, có khi nào Diệp Ân vẫn còn tình cảm với mình?
Là anh ta làm chuyện có lỗi với cô trước, cô phát hiện ra và tức giận trả thù anh ta là chuyện đương nhiên. Nhưng có lẽ trong sự thù hận cô vẫn còn yêu anh ta sâu đậm.
Nghĩ thêm một chút, cũng không phải là không có lý. Anh ta làm ra nhiều chuyện tày trời dối lừa nhà họ Diệp như vậy mà từ đầu đến cuối Diệp Hành lại không hề đếm xỉa. Theo như anh ta biết, đó không phải là tính cách của ông ta.
Vậy ra Diệp Ân làm ra những việc này chính là tổn thương mà cũng là đang bảo vệ anh ta sao?
Suy đoán đến đây, trong lòng Cao Minh bỗng chốc len lói tia hy vọng trở lại.
Diệp Ân lại chậm rãi ngước nhìn anh ta, hai đôi mắt chạm nhau khiến Cao Minh liên tưởng đến lần đầu tiên hai người gặp mặt, khoảnh khắc đó trong tim cả hai đều xao xuyến.
Nhịp tim của anh ta lúc này cũng vậy, đập nhanh đến bất ngờ, không biết Diệp Ân có như thế không?
Bất chợt, cô lại tiếp tục nói.
"Cao Minh, tôi trả thù xong rồi, cũng đã hả dạ rồi. Nhưng tôi không nỡ khi thấy sự nghiệp của anh phải dừng lại như thế. Tôi có cách có thể giúp anh trở lại ngành giải trí, lấy lại hào quang của mình, anh có muốn nghe không?"