Kẻ lạ mặt tấn công không ném được vào người Diệp Ân thì dường như trở nên điên cuồng hơn. Người này cũng không biết đem theo bao nhiêu là trứng thối mà lôi ra ném liên tục, không nghĩ đến việc sẽ bị bắt được.
Hai bảo vệ nhanh chóng xông đến khống chế, khiến hắn điên cuồng vùng vẫy, kèm theo giọng phụ nữ gào thét thất thanh.
"Thả tao ra, con rắn độc kia, tao phải dạy cho mày một bài học."
Diệp Ân tạm thời gạt qua Thời Phong mà đi lên phía trước, tâm trạng vui vẻ đã không còn hiện hữu trên khuôn mặt ưu nhã xinh đẹp.
Cô giật mạnh khẩu trang và nón của cô ta ném xuống đất, đôi chân mày bỗng nhíu chặt khi nhìn rõ được dung mạo của kẻ tấn công.
"Lộ Hồng Hồng?"
Hoá ra không phải ai xa lạ, Diệp Ân cũng không quá bất ngờ khi nhìn thấy bộ dạng tức giận đến bần tiện của cô ta hiện tại.
Vì cũng chính cô làm lộ đoạn băng cô ta vào khách sạn với Cao Minh kia mà, hại cô ta không còn được qua lại với anh ta nữa, hại cô ta bị fan của anh ta quay lại xâu xé mắng chửi, hại cô ta trở thành ả tiểu tam mặt dày bẩn tính bị đồng nghiệp bạn bè xa lánh, công việc kinh doanh của gia đình bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Chỉ trong một đêm mà cô ta bị cô hại đến mức thê thảm như vậy, hỏi sao cô ta không điên tiết lên cho được?
Nhưng tất thảy nỗi đau của cô ta lại là niềm vui bất tận của cô, môi không nhịn được mà nhếch lên cười khẩy một tiếng.
"Ha, còn tưởng là ai, hoá ra là nhân tình bé nhỏ của Cao Minh à. Dạo này công việc của cô sao rồi hả?"
Bị Diệp Ân hỏi kháy, Lộ Hồng Hồng nghiến răng, mắt trợn lên lộ phần nhiều tròng trắng trông rất đáng sợ. Cô ta lại hét.
"Con khốn, tao nhổ."
Lộ Hồng Hồng tích trữ nước bọt trong khoang miệng, nói xong định phỉ nhổ vào người Diệp Ân, thế nhưng cô ta lại không thể nhanh hơn Thời Phong, người luôn đứng sau Diệp Ân từ nãy đến giờ.
Anh đưa tay lên phía trước bóp chặt miệng cô ta lại nhanh như một cái bóng lướt qua, khiến cô ta bất giác lại nuốt ực ngụm nước bọt của chính mình xuống cổ họng, biểu cảm ức chế hệt như chính mình mới là người bị sỉ nhục.
Diệp Ân lại tỏ ra khó chịu ngay lập tức giật tay Thời Phong ra, giọng điệu cũng thấy rõ cáu gắt.
"Đừng chạm vào cô ta, bẩn chết đi được."
Thời Phong có chút không ngờ, giây sau liền cúi xuống nhìn cô đang nắm chặt lấy cổ tay anh, bàn tay vẫn mềm mại như vậy. Sự chú ý bỗng chốc chuyển sang một thứ trông quen mắt mà cô đang đeo trên tay.
Lộ Hồng Hồng ngay nghe cô nói liền kích động trở lại, bộ dạng không khác gì bệnh nhân trong viện tâm thần đang càng quấy.
"Mày mới là đồ bẩn thỉu, mày dám đâm sau lưng Cao Minh, uổng công anh ấy yêu mày đến như vậy? Sự nghiệp của anh ấy và biết bao người khác bị mày hủy hoại rồi. Mày đừng nghĩ mày có tiền thì một tay có thể che trời, tao sẽ không để mày yên, tập thể fan của Cao Minh sẽ tẩy chay mày đến cùng."
Diệp Ân nghe những lời cô ta nói liền tỏ ngay thái độ trêu tức, cô bĩu môi, mặt nhăn lại đưa tay lên quạt quạt.
"Mồm thật thối quá đi. Lấy keo dán miệng cô ta lại để không làm ô nhiễm không khí."
Diệp Ân ra lệnh cho bảo vệ, nhưng lại chẳng có sẵn keo dán ở đây, bảo vệ nảy ra ý tưởng liền lấy trong túi quần ra chiếc khăn lau mồ hôi mấy ngày chưa giặt của mình nhồi nhét đầy mồm Lộ Hồng Hồng, khiến cô ta vừa căm phẫn vừa sốc, có muốn nôn cũng nôn không được.
Cổ họng cô ta không ngừng phát mấy âm thanh phản kháng đau khổ.
Diệp Ân vẫn giữ nguyên nét mặt giễu cợt, cô ghé sát tai Lộ Hồng Hồng thì thầm, giọng điệu phát ra hoàn toàn khác với tính cách thường thấy của cô.
"Mày biết gì không? Tao thật sự là trời đó, tao đã nhìn thấy mày và Cao Minh lên giường với nhau. Tin không? Tao còn có rất nhiều video full HD không che của bọn mày nữa đấy, đặc biệt hơn là do chính mày quay lại cơ, có muốn xem không?"
"Ư… mư…"
Lộ Hồng Hồng trợn to mắt không thể tin được. Nhưng thật sự không thể không tin bởi việc cô ta lén đặt máy quay để giữ lại kỷ niệm đến cả Cao Minh cũng không biết, vậy mà cô lại nói ra được.
Thân người cô ta có chút run rẩy rồi, vừa hèn nhát sợ sệt lại vừa căm phẫn.
Diệp Ân thích thú nhìn biểu cảm bị nắm thóp của cô ta, nhưng lại không còn kiên nhẫn ở lại chơi trò mèo vờn chuột nữa. Mùi trứng thối rữa sắp làm mũi cô ung thư đến nơi rồi.
"Giao cô ta cho cảnh sát đi."
"Vâng giám đốc."
Lúc này, cô mới quay sang Thời Phong cau mày nghiêm giọng nói.
"Còn cậu, đi theo tôi."
Vừa dứt lời cô đã trực tiếp kéo anh đi thẳng một mạch lên văn phòng của mình. Cả quãng đường đi chỉ thấy nét mặt cô cau có khó chịu, không hề nói một lời nào.
Mạn Thư từ xa thấy Diệp Ân đến liền đứng dậy rạng rỡ tiếp đón, nhưng khi thấy phía sau cô có người, cô còn kéo tay người đó thân thiết đến như vậy, trong đầu liền xuất hiện dấu chấm hỏi lớn.
"Giám đốc đến rồi. Đây là…"
"Chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo giống với cậu ta đang mặc, size XL."
Diệp Ân trông có vẻ gắp gáp, vừa nói vừa kéo người đi lướt qua nhanh như một cơn gió khiến Mạn Thư bần thần mất vài giây.
Thứ mùi tinh túy vương vấn lại nhanh chóng làm cô thư ký của Diệp Ân ho sặc sụa.
"Mùi gì kinh quá, nhưng người đó là ai mà giám đốc lại biết cả size quần áo như vậy nhỉ?"
Trong đầu Mạn Thư ngay lập tức nghĩ đến một người có khả năng, đó chính là Diệp Sở Hâm, em trai của cô.
Nghĩ đến Mạn Thư liền phấn khích, vừa đi vừa nói lí nhí.
"Nếu đúng thật là em trai của giám đốc thì gen nhà này đỉnh thật, đẹp trai quá đi. Mình phải thành tâm xin vía mới được."
Bên trong, Diệp Ân đưa Thời Phong vào phòng nghỉ ngơi của mình, cô đẩy anh nhanh chóng đến phòng tắm.
"Cậu đi tắm đi, người bị cô ta làm bốc mùi cả rồi."
Đã đứng trước cửa phòng tắm, nhưng Thời Phong bất chợt khựng người khiến cô khó hiểu.
Đột nhiên anh đưa tay ra phía sau, quệt thứ chất lỏng đặc sệt bốc mùi vào bàn tay rồi bất ngờ lau tay lên người cô, miệng còn cười lưu manh.
"Em cũng bẩn rồi, tắm chung đi."
Diệp Ân bị anh làm cho tức đến run người, mặt nóng bừng ngước lên, cục tức đã đi đến cổ họng.
"Cậu…"
Không muốn nghe cô mắng, Thời Phong nhanh như chớp liền kéo hẳn cô vào trong, áp sát cô vào tường rồi tự ý cởi áo cô ra.
Chân bị anh kẹp chặt không thể di chuyển, Diệp Ân cáu gắt nói lớn.
"Cậu làm cái gì vậy? Bỏ tôi ra…"
Bỗng nhiên, Thời Phong nắm lấy cổ tay cô đưa lên trước mặt, mắt chú ý vào chiếc vòng cô đang đeo trên tay.
"Cái này…"
Nhìn thấy chiếc vòng trầm hương mình đang đeo, cô lập tức im bặt, thái độ cáu kỉnh biến đâu mất.
"Đừng… đừng có hiểu lầm, tôi còn lâu mới nhặt lại đồ đã vứt sọt rác. Đây là… thư ký của tôi mới mua tặng thôi."
Diệp Ân chột dạ, anh chưa hỏi đã tự mình vội vàng giải thích trước, anh có tin hay không cô cũng không kịp nghĩ đến.
Một người có thể trông vô cùng nguy hiểm trước mặt người khác, nhưng trước mặt anh có lúc lại bẽn lẽn như vậy, thật khiến con tim anh không thể ngừng rung động, không thể buông nỗi suy nghĩ về cô.
Nhìn thấy hình ảnh cô trên tivi với chiếc vòng ngày hôm đó cô vứt vào sọt rác, anh liền muốn tự mình đến xác minh, bất chấp trước đó cô đã buông ra những lời thật sự khiến anh có phần tổn thương.
Anh thừa nhận anh đã yêu đến mức cố chấp, nhưng nếu cô thật sự không có một chút tình cảm gì với anh, có lẽ anh đã có thể buông tay một cách dễ dàng rồi.