Ngày 22 tháng 12 năm 20xx
Tại khách sạn Iris, một trong những khách sạn quốc tế sang trọng bậc nhất ở Đông Đô, đang diễn ra một sự kiện lớn thu hút rất nhiều sự chú ý của giới truyền thông. Đó là siêu lễ cưới của đại minh tinh màn ảnh Cao Minh và thiên kim tiểu thư Diệp Ân của tập đoàn Ảnh Diệp.
Ở bên ngoài sảnh tiệc, Cao Minh vô cùng bảnh bao trong bộ âu phục trắng nổi bật với chiếc kẹp trên cà vạt được làm bằng vàng nguyên chất đính kim cương vô cùng đắt đỏ. Anh ta đang cùng bố mẹ của mình và bố mẹ của Diệp Ân tiếp đón khách khứa đến dự lễ cưới.
Cánh báo chí cũng vây quanh chụp biết bao nhiêu là ảnh, những ánh đèn flash cứ thế chớp sáng không ngừng.
Trong khi đó, tại phòng chờ của cô dâu…
"Ân Ân, Ân Ân dậy đi, sắp đến giờ cử hành hôn lễ rồi đó."
Diệp Ân bị cô bạn thân Ninh Triết lây động mạnh, bất chợt giật mình tỉnh giấc sau một giấc mộng khủng khiếp.
Cả người cô nóng bừng, vần trán túa đầy mồ hôi, hai mắt mở to hoang mang nhìn xung quanh như không tin vào mắt mình.
"Chuyện… chuyện này là sao? Không phải vừa rồi mình đã nhảy xuống từ tầng mười tám rồi ư?"
Ninh Triết thấy Diệp Ân ngờ nghệch tự lầm bầm gì đó, liền tiến lại gần vỗ vào vai cô một cái.
"Cái đồ ngốc này, ngủ gật mà cũng đến mê sảng cho được. Tỉnh táo lại đi, vài phút nữa là cậu phải bước vào lễ đường rồi đó. Nói cho cậu biết, Cao Minh của cậu hôm nay vô cùng đẹp trai, cô dâu như cậu thật có phúc biết bao."
Ninh Triết cũng là một fan hâm mộ của Cao Minh, nên khi nhắc đến anh ta, hai mắt Ninh Triết như sáng rực.
Nhưng ngay lúc này, hai chữ Cao Minh vừa thốt ra đã làm trái tim Diệp Ân đau thắt lại, cảm giác nhiệt độ cơ thể bỗng chốc hạ dần, từng hơi thở cũng trở nên khó khăn lạ thường.
"Ân Ân, cậu… cậu làm sao thế?"
Ninh Triết lo lắng vội đỡ lấy cô, không hiểu vì sao trong phút chốc bộ dạng của cô lại trở nên tiều tụy đến mức này.
Diệp Ân cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng cô đã nhảy từ trên cao xuống, cơ hội sống sót là không thể nào.
Cô nhìn xuống bản thân đang mặc váy cưới, còn cả bộ váy phụ dâu mà Ninh Triết đang mặc cũng y hệt như trong trí nhớ của cô.
Diệp Ân tự cảm thấy mơ hồ, giống như mọi chuyện đang lặp lại một lần nữa vậy. Cô thoáng nghĩ có lẽ mình đã trải qua một cơn ác mộng chăng?
"Triết Triết…"
Cô mở lời, định nói gì đó với Ninh Triết thì đột nhiên cơn đau rát từ khóe môi nhanh chóng lan rộng ra hết một nửa bên má trái khiến cô khựng người.
Cô chậm rãi đưa ngón tay trỏ chạm nhẹ vào khoé môi mình, sau đó đưa lên nhìn, cô chắc chắn vẫn có đủ sáng suốt để phân biệt giữa màu son đỏ và máu. Và thứ chất lỏng đang dây trên ngón tay của cô hiện tại chính là máu.
Đột nhiên như có một thứ ánh sáng chói loà bay vụt qua mắt cô, khiến cô bừng tỉnh ngộ.
"Cao Minh… anh ta đã tát mình ngay ở vị trí này, cảm giác bây giờ vẫn còn đau nhói, không thể nào lại có giấc mơ chân thật đến như vậy được. Không lẽ…"
Diệp Ân ngắt ngang nhịp suy nghĩ, cô hít thở sâu bình tĩnh lại, rồi run run bàn tay cầm lấy chiếc điện thoại mở ra xem, thời gian hiển thị trên đó chính là ngày kết hôn của cô và Cao Minh vào năm năm trước.
Mỗi giây mỗi khắc vào ngày này cô đều chưa chừng quên vì khi đó cô đã dốc hết lòng yêu anh ta, cũng dốc hết kỳ vọng vào cuộc hôn nhân này. Vậy mà thứ cô nhận lại, chính là kết cục thảm hại do anh ta ban cho.
Diệp Ân bật cười mỉa mai, cô nhìn chính mình trong gương, ánh mắt hiện lên một sự thay đổi rõ rệt.
"Thế có nghĩa là… mình đã được trọng sinh? Ha, ông trời cũng không muốn tên khốn kiếp như anh được ung dung sống tốt. Cao Minh à, tôi trở lại rồi."
Đúng lúc này, bên ngoài có người đến mở cửa, giọng háo hức gọi vào.
"Đến giờ làm lễ rồi, chị Diệp Ân mau chuẩn bị đi ra thôi, mọi người đều đang mong thấy chị lắm đấy."
Ninh Triết xua tay cho người kia đóng cửa lại rồi vội ghé sát vào cô, nhíu mày lo lắng nói.
"Ân Ân, vừa rồi sắc mặt của cậu kém quá, hay để mình bảo chú Diệp lùi thời gian lại một chút rồi gọi bác sĩ đến xem cho cậu…"
Diệp Ân tỏ ra bình thản cong môi lên cười, cô quay sang vỗ vỗ vài cái vào mu bàn tay của Ninh Triết đáp.
"Triết Triết, mình chỉ là có chút căng thẳng thôi, giây phút này mình đợi lâu lắm rồi, không muốn phải trì hoãn vì bất cứ lý do gì nữa."
Nét mặt của Diệp Ân có chút thâm thúy khác thường, nói rồi cô liền ngẩng cao đầu, hiên ngang bước ra khỏi phòng trang điểm tiến thẳng tới lễ đường. Ninh Triết không hiểu còn cười thầm trêu cô quá nóng vội.
Nơi lễ đường rất náo nhiệt, phóng viên không biết đếm bao nhiêu cho xuể, cũng nhờ bọn họ viết bài tung hô trên khắp các mặt báo mà danh tiến của Cao Minh sau đám cưới này như được nâng lên một vị thế mới.
Diệp Ân nhếch môi cười khinh bỉ, chẳng cần chờ người ra hiệu, cô đã tự mình đẩy cửa bước vào bên trong, người chủ hôn đang giới thiệu dở dang cũng ngơ ngác trong vài giây.
"Ha ha, có vẻ cô dâu của chúng ta không thể chờ được nữa, vậy thì ngay bây giờ xin mời bố của cô dâu đưa cô dâu tiến vào lễ đường để trao lại cho chú rể của chúng ta."
Người chủ hôn cười gượng nhưng cũng biết tùy cơ ứng biến, bên dưới cười đùa vui vẻ vì sự hài hước của anh ta đồng thời cũng vỗ tay vô cùng hoan hỉ.
Thế nhưng khi bố của cô bước đến, đưa tay ra sẵn sàng cho cô khoác lên, cô lại chẳng mảy may động đậy. Một thân cô đứng yên như tượng, đưa ánh mắt căm phẫn nhìn về phía tên sói đội lốt cừu Cao Minh kia.
Đám đông ngay tức khắc nhận ra được điều bất thường, bầu không khí bắt đầu trở nên vô cùng sượng sùng. Cao Minh đứng ở phía trên cũng đảo mắt không yên.
"Ân Ân, có chuyện gì với con vậy?"
Bố của cô nghiêm giọng quay lại nhìn cô hỏi. Câu trả lời sắp tới đây, chắc chắn sẽ khiến ông nổi giận, nhưng cô không thể biết phía trước là hố chôn mình mà vẫn cố chấp bước đến.
Ngay tại thời điểm này, cô quyết tâm sẽ thay đổi toàn bộ vận mệnh của bản thân.
"Con muốn hủy hôn."
Câu trả lời thốt ra từ miệng cô vô cùng rõ ràng khiến ai nấy đều sửng sốt. Nhìn vào ánh mắt của Diệp Hành, có thể nhìn ra lửa giận trong lòng ông đang bắt đầu dâng cao. Giọng ông khàn đặc vang lên như sấm rờn.
"Ân Ân, con có biết mình đang nói gì không?"
Diệp Ân không hề run sợ trước uy lực của bố mình, cô đã hạ quyết tâm nên hành động cũng vô cùng quyết liệt.
"Con biết, con cũng khẳng định là dù con có chết, con cũng không muốn kết hôn với anh ta nữa."
Diệp Ân vừa nói dứt câu, cô liền tháo ngay chiếc lúp voan vứt xuống sàn, rồi nâng chiếc váy cưới nặng nề lên xoay người bỏ đi trong những lời xì xầm hoang mang của mọi người.
Đây chỉ mới là khởi đầu trong chuỗi kế hoạch trả thù của cô sau này. Khiến cho Cao Minh mất hết thể diện, sự bực tức có thể khiến con người ta mất hết lý trí, rồi đến một lúc nào đó, nó sẽ chạm đến giới hạn của anh ta, khiến anh ta tự lộ ra bản chất thật sự.
Ngay lúc này, mọi ánh nhìn, ống kính đều chĩa về hướng của Cao Minh, bị hủy hôn ngay trong ngày cưới là một sự sỉ nhục, anh ta cố đè nén cơn tức giận xuống, vẻ mặt trông vô cùng bàng hoàng chạy đến đuổi theo cô.
"Ân Ân, em đang nói bừa gì vậy? Có chuyện gì xảy ra với em sao?"
Diệp Ân không màn những gì xảy ra phía sau, hoàn toàn coi Cao Minh là không khí mà phớt lờ, vẫn thẳng bước rời đi.
Diệp Hành cũng không thể để mặt con gái ngang ngược làm loạn hôn lễ liền lớn giọng ra lệnh cho vệ sĩ.
"Người đâu, mau giữ con bé lại."
Một toán vệ sĩ vừa nghe được lệnh liền xuất hiện đi nhanh về phía Diệp Ân, cô không thể để bị bắt lại cũng nhanh chóng co chân lên chạy bán mạng.
Bố của cô là người nóng tính, bây giờ lại đang nổi cơn thịnh nộ, nếu bị bắt được chắc chắn ông ấy sẽ đánh gãy chân cô, không thì cũng nhốt cô mười ngày nửa tháng, cô lại chưa có bằng chứng vạch trần Cao Minh. Ngay lúc này chạy mới là thượng sách, đợi khi nào ông ấy bình tĩnh hơn cô sẽ về tìm lý do thích hợp giải thích cho ông ấy hiểu.