Giam Cầm Trong Đêm Dài

Chương 63: An toàn thực phẩm





Đi được nửa đường thì Ôn Nhiên ngủ quên mất, Cố Quân Trì lái xe rất vững, ngoài xe nước mưa rơi tí tách, cần gạt nước đung đưa qua lại có quy luật, Ôn Nhiên nhìn mà cảm thấy buồn ngủ, cuối cùng cũng nằm bò lên trên hộp mô hình yêu quý ngủ thiếp đi.

Một tiếng bốn mươi phút sau, chiếc xe tắt máy ở bãi đậu xe ngoài hẻm nhỏ. Cố Quân Trì cởi dây an toàn ra, nhìn omega vẫn đang ngủ say trong gương chiếu hậu, để lộ một nửa khuôn mặt trắng gầy và yên tĩnh, lông mi dài hiền hoà rủ xuống. Nhìn chung thì có thế nào cũng sẽ tốt hơn lúc tỉnh táo, ít nhất sẽ không tỏ ra tránh né và sợ hãi khi nhìn thấy mình, cái miệng xinh đẹp kia cũng sẽ không nói những điều làm người khác khó chịu như 'Cậu nên đi hẹn hò với người khác'.

Cứ nhìn như vậy được hai phút, Cố Quân Trì bật điện thoại lên, bấm vào một trang nào đó, sau khi tải xuống một lúc, trên màn hình hiển thị bản đồ của liên minh, có một cái đầu heo nhỏ lặng lẽ nằm trên đó.

Trên bản đồ có hơn chục địa điểm được đánh dấu, giữa bọn chúng được kết nối bằng các đường quỹ đạo đan xen nhau. Dùng hai ngón tay phóng to lên thì thấy là Đại học Hàng không và Du hành vũ trụ Thành phố S, công ty TNHH Vận chuyển Hàng không X, Công nghiệp Máy bay bang C... Bấm đại vào bất kỳ cái nào trong số đó là có thể thấy số lần và thời gian đầu heo nhỏ đã nán lại nơi đó trong suốt ba năm qua.

Tấm bản đồ này trước đây luôn được vệ sĩ điền vào, bao gồm tất cả hành tung và dấu vết của Ôn Nhiên trong ba năm qua, có khi là hai điểm một đường kéo dài trong nhiều ngày, có khi sẽ đi một quãng đường dài rất bận rộn, đi công tác đến xưởng sản xuất hoặc huấn luyện, cái đầu heo nhỏ đó cứ nhảy qua nhảy lại trên bản đồ liên minh khổng lồ như vậy, giống như một trái tim không có chỗ thuộc về, dùng đường hành trình để dệt nên một mạng lưới tỉ mỉ.

Cố Quân Trì gõ tên căn cứ không quân vào ô tìm kiếm phía trên bản đồ, sau khi tìm xong thì bấm vào nút "Thêm" —— Cứ như vậy, đầu heo nhỏ lại nhảy lên, đồng thời một đường quỹ đạo mới được thêm vào bản đồ.

Cố Quân Trì cảm thấy Ôn Nhiên khá là giống một chú heo nhỏ, hồi mười mấy tuổi thì chậm chạp ngơ ngác thỉnh thoảng cũng sẽ thông minh, lại còn ăn rất nhiều, hiện tại cũng không khá hơn là mấy. Vệ sĩ đã đi theo ba năm mà vẫn không cảm thấy gì, trông có vẻ như rất cẩn thận và cảnh giác với mình nhưng thực tế thì khi buồn ngủ vẫn không nhịn được ngủ quên ở hàng ghế sau.

Cậu dường như không thay đổi gì mấy, biểu cảm, ánh mắt và ngoại hình vẫn giống như trong trí nhớ, dáng vẻ vẫn như trong video và trong mơ, hai mắt vẫn sẽ sáng lên khi nhìn thấy máy bay quân sự, vẫn không mua nổi những mô hình đắt tiền, vẫn thích bánh mì với hương vị nào đó.

hắn bay từ chiến khu phía Bắc đến thành phố S, đứng trong nhà nhìn Ôn Nhiên mở cửa đi vào, tưởng rằng Ôn Nhiên sẽ giống như trước đây, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng bám lấy hắn đòi ôm, hỏi hắn sao đột nhiên lại đến tìm tôi rồi kể khổ mình đã thoát chết như thế nào, bị thương như thế nào, vừa kể vừa đau lòng rơi nước mắt.

Nhưng lại chẳng có gì cả.

Ôn Nhiên chỉ rất sửng sốt, hỏi hắn vì sao lại ở đây, còn nói rằng hắn điên rồi.

Từ góc độ này mà nói, Ôn Nhiên chỉ giữ lại mọi thay đổi cho Cố Quân Trì, cậu chỉ không còn giống như trước với một mình Cố Quân Trì mà thôi.

Cho rằng Cố Quân Trì đến để lên giường với mình, khuyên Cố Quân Trì tìm một omega với độ phù hợp cao khác để hẹn hò. Cố Quân Trì nghĩ rằng người điên thật ra là Ôn Nhiên mới phải, đang cân nhắc lúc nào phải đưa cậu đến bệnh viện xem sao.

Cố Quân Trì lạnh lùng nhìn chằm chằm cảnh mưa bên ngoài cửa kính, tay phải lục thuốc lá trong hộc chứa đồ theo thói quen, giơ được nửa chừng thì ngước mắt lên nhìn gương chiếu hậu, sau đó lại thu về đặt lên vô lăng, dùng mặt trong ngón tay cái cọ xát trên đó vài lần.

Mấy phút sau, người ngồi ở ghế sau cử động.

Lúc Ôn Nhiên mở mắt ra đã ngẩn ngơ mất một lát mới nhớ ra mình đang ở đâu. Trong xe rất tối, trời bên ngoài cũng đã tối, mưa vẫn còn rơi, những ngọn đèn đường bên kia đường trông như những dòng sông đêm rực sáng giữa làn mưa không ngừng nhỏ giọt từ cửa sổ ô tô.

Cậu xoa mặt ngồi dậy, nhìn vào đôi mắt mờ mịt của alpha trong gương chiếu hậu, giọng điệu rất áy náy: "Có phải tôi ngủ lâu quá không? Xin lỗi."

Cố Quân Trì không nói gì mà mở cửa xuống xe, đi tới cốp xe lấy dù, sau đó lại mở cửa ghế sau đưa dù cho Ôn Nhiên rồi ôm hộp mô hình lên.

Ôn Nhiên vội vàng xuống xe, bung dù ra đi đến bên cạnh Cố Quân Trì, giơ cao tay lên che ô cho hắn rồi đẩy cửa xe lại.

Trong lúc đi vào con hẻm yên tĩnh và ẩm ướt, tiếng mưa lách tách đập vào dù càng rõ ràng hơn, ánh sáng mờ ảo khiến cho Ôn Nhiên chợt nhớ đến đêm mưa nhiều năm trước, Cố Quân Trì cũng ôm mô hình như vậy, còn cậu thì cũng cầm dù.

Cậu chưa bao giờ nghi ngờ về mọi sự tốt đẹp mà Cố Quân Trì dành cho mình trước đây, nhưng tốt không phải là thích, thậm chí có thể không phải là bất cứ tình cảm nào, cậu không cần đi sâu vào nghiên cứu suy nghĩ nội tâm của Cố Quân Trì, bởi vì những gì Cố Quân Trì nói và quyết định đã đưa ra đều là câu trả lời.

Ngay từ đầu Cố Quân Trì đã quyết định vào trường quân đội nơi không cho phép thiết lập mối quan hệ hôn nhân trước khi tốt nghiệp, hắn không hề có ý định thừa kế Bách Thanh, cái gọi là hôn nhân thương mại chỉ là để chữa bệnh và dẫn dắt âm mưu của Cố Sùng Trạch và Trần Thư Hồi, vậy nên hắn mới nói 'Không có chuyện kết hôn với cậu đâu'.

Đáng tiếc là mình lại nghe không hiểu sự ám chỉ trong câu này.

Trở lại hiện tại, những năm này Cố Quân Trì ở chiến trường không thể dành ra chút thời gian rảnh nào, cũng không có thời gian tiếp xúc với những omega với độ xứng đôi cao khác, huống hồ gì bản thân hắn vốn đã cực kỳ kén chọn, cho nên sau khi rời khỏi chiến khu, điều đầu tiên nghĩ đến là Ôn Nhiên tiện lợi nhất, thế là đã tìm đến cậu.

Tuỳ tiện xuất hiện phá vỡ cuộc sống của Ôn Nhiên rồi lại rời đi, để lại một mình cậu.

Ôn Nhiên vừa sợ hãi vừa chống cự một kết cục như vậy, thế nên đã kiên quyết bày tỏ thái độ, còn đề xuất những giải pháp khả thi khác cho Cố Quân Trì.

Như vậy là tốt nhất rồi, hy vọng Cố Quân Trì có thể nghe vào tai.

Sau cả đoạn đường im lặng, Ôn Nhiên thu dù lại, không muốn làm phiền Cố Quân Trì nữa nên đưa tay định nhận lấy hộp mô hình, thế nhưng Cố Quân Trì lại không nhìn cậu mà đi thẳng lên lầu, Ôn Nhiên đành phải xách dù đi lên theo.

Đi đến cửa nhà, túi cơm hộp vẫn còn treo trên tay nắm cửa, Ôn Nhiên lấy nó xuống, nói: "Hôm nay không ăn, sau này cũng sẽ không ăn, cho nên không cần đưa nữa đâu."

Cố Quân Trì nói: "Mở cửa."

Ôn Nhiên bèn cúi đầu mở cửa, bật đèn lên, Cố Quân Trì đi vào đặt mô hình lên bàn.

Cửa vẫn chưa đóng, Ôn Nhiên kiềm chế bản thân không ngắm nhìn mô hình thật cẩn thận ngay lập tức, kẻo Cố Quân Trì lại cảm thấy mình vẫn không có hiểu biết như vậy sau ngần ấy thời gian. Cậu đi thu dọn tất cả túi cơm hộp đã tích luỹ trong mấy ngày qua, hộp giữ nhiệt bên trong đã được rửa sạch, cậu xách tất cả lên đặt bên cạnh cửa.

Vai trái và tóc cậu hơi ướt, khi ngồi xổm bận rộn trên mặt đất để lộ ra phần sau gáy trắng nõn, đốt sống cổ thứ bảy dưới da hơi nhô lên.

Nước mưa đập vào khung cửa sổ phát ra những tiếng lộp độp không có quy luật, Ôn Nhiên đứng dậy xoay người, nhìn thấy Cố Quân Trì đang đứng bên bàn nhìn mình thì lập tức khựng lại, do dự một lát định nhắc nhở hắn có thể về sớm một chút.

Nhưng Cố Quân Trì đã lên tiếng trước cậu, hỏi: "Lúc xoá đánh dấu có đau không?"

Không hiểu vì sao lại đột nhiên hỏi câu này, cũng không phân biệt được vui hay giận trên mặt Cố Quân Trì, Ôn Nhiên vô thức chùi tay trái lên quần mình một cái, nói: "Quên rồi."

"Có phải đang trách tôi không?" Cố Quân Trì bình tĩnh nhìn chằm chằm cậu, tiếp tục hỏi.

"Trách cậu làm gì chứ, cậu cũng đâu có sai." Ôn Nhiên dường như không hiểu cách nói này lắm, sau khi suy nghĩ, cậu nhận ra có lẽ là Cố Quân Trì bất mãn với thái độ của mình và đang hỏi lý do, thế là cậu nói: "Tôi chỉ cảm thấy cậu hoàn toàn có thể tìm được người phù hợp hơn, về mặt gia thế... còn cả rất nhiều mặt khác, đều sẽ xứng đôi với cậu. Bản thân tôi cũng sẽ sống thật tốt, giống như bây giờ vậy..."

Cố Quân Trì nói: "Đừng nằm mơ nữa."

Ôn Nhiên sững sờ trong chốc lát, trên mặt hiện lên biểu cảm trộn lẫn giữa kinh ngạc và mờ mịt thường có trước đây khi lấy lòng thất bại hoặc bị sỉ nhục mà Cố Quân Trì rất quen thuộc.

Cậu hiếm khi cảm thấy hơi tức giận, cảm thấy mình bị coi thường cực kỳ mạnh, mím môi tuyên bố hùng hồn: "Cố Quân Trì, tôi đã có cuộc sống mới của riêng mình rồi."

Đứng trong căn nhà nhỏ chật hẹp và cũ kỹ, nói rằng mình đã có một cuộc sống mới, ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy khó tin nhưng nếu đó là Ôn Nhiên, Cố Quân Trì nghĩ rằng mọi người sẽ tán thành cách nói này.

"Thế thì đã làm sao, tôi đâu có nói là muốn phá hoại cuộc sống mới của cậu." Cố Quân Trì nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng thẳng của Ôn Nhiên, sự không vui trong lòng đột nhiên tiêu tan đi một chút một cách rất vô đạo đức, nói: "Tôi đến để tham gia vào cuộc sống mới của cậu, có gì mâu thuẫn sao."

Ôn Nhiên lại sửng sốt lần nữa, cậu nhận ra đã không thể giao tiếp với Cố Quân Trì được nữa, đối phương hoàn toàn nghe không lọt tai. Cậu đẩy cửa ra rộng hơn, nói: "Tất cả dụng cụ ăn uống đều ở đây rồi, cậu mang về Vân Loan đi, sau này cũng đừng mang đến nữa, tôi tự biết đường mua bữa sáng."

Cố Quân Trì biết điều này chứ, Ôn Nhiên rất hiếm khi bạc đãi bản thân trong ba bữa ăn, đặc biệt là bữa sáng, ngày nào cũng mua rất nhiều và ăn hết, nhưng mà...

"Tiệm ăn sáng mà cậu thường tới ấy, trong bánh bao toàn là thịt bạch huyết (*)." Hắn nói với Ôn Nhiên.

(*) thịt bạch huyết: là loại thịt có chứa các hạch bạch huyết của lợn, các hạch này đều chứa mầm bệnh như vi khuẩn và virus, vừa có mùi hôi khó chịu lại còn có thể trực tiếp truyền bệnh vào cơ thể, rất khó tiêu diệt dù được nấu ở nhiệt độ cao. [Nguồn: Vietnam Net]

Bị chấn động đến xanh cả mặt, Ôn Nhiên mở miệng nói: "Vậy tôi vẫn có thể đi nơi khác..."

"80% tiệm ăn sáng ở thành phố S đều như vậy." Cố Quân Trì không hề xấu hổ chối bỏ mọi thành quả làm việc của Cục Giám sát và Quản lý thị trường thành phố.

Ôn Nhiên không chịu tin: "Làm gì mà lắm thịt bạch huyết vậy? Nói như vậy thì thịt heo bình thường ở những vị trí khác đi đâu?"

Cố Quân Trì trả lời: "Vân Loan."

Hắn đi tới xách túi cơm hộp lên, nói với Ôn Nhiên đang vì chấn động mà sắc mặt thay đổi: "Khuyên cậu vẫn nên suy nghĩ kỹ xem có ăn bữa sáng tôi đưa hay không, ngày nào cũng ăn thịt bạch huyết không có bất kỳ lợi ích gì đối với cuộc sống mới của cậu cả."

Sau khi trở lại xe, Cố Quân Trì không lập tức rời đi, buổi tối ở quân khu có cuộc họp, hắn nhắm mắt lại chợp mắt nửa tiếng, lúc ngủ dậy hút một điếu thuốc, đang định khởi động xe thì điện thoại reo lên, Trình Đạc gọi tới.

"Không dám gọi cho cậu bằng máy liên lạc luôn, sợ bị tổ chức nghe lén." Trình Đạc nói: "Cậu đưa kỹ sư Lý về nhà chưa?"

"Liên quan gì đến cậu."

"Vớ vẩn, tôi mời kỹ sư Lý đến căn cứ thì đương nhiên phải quan tâm xem cậu ấy có về nhà an toàn không rồi." Trình Đạc giả vờ ho vài tiếng: "Các cậu... tình hình bây giờ thế nào? Có phải là không tốt lắm không?"

"Không còn việc gì khác thì cúp máy trước đây."

"Này này này, tôi không hỏi nữa được chưa!" Trình Đạc nói: "Là thế này, hai ngày nữa sẽ có vài đồng đội cũ của Sư Tử Trắng đến họp, chỉ có đám lão Vệ bọn họ thôi, tôi nghĩ mọi người lâu rồi không gặp thì hay là tụ tập một chút, đúng lúc lão Vệ bảo có một quán bar tổ chức lễ hội hóa trang chúc mừng cửa hàng, do bạn của bạn cậu ấy mở, hỏi bọn mình có hứng thú đi uống vài ly không. Quán bar đó tên là gì ấy nhỉ... Ò, Mười hai giờ."

Cố Quân Trì gõ nhẹ đầu ngón trỏ lên vô lăng, nói: "Được."

"Á à, tôi biết ngay mà, có phải Trung tá Cố muốn một cơn say giải quyết nghìn..."

Cố Quân Trì cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy, hắn tiện tay mở phần mềm trò chuyện ra thì phát hiện vệ sĩ đã gửi tin nhắn đến cách đây không lâu.

: Cậu ấy ra ngoài rồi.

: Đến Blue Glass.

: Mua một ổ bánh mì.

Đây là nghi thức chúc mừng độc nhất vô nhị của riêng Ôn Nhiên, mỗi khi có chuyện gì vui thì sẽ đến Blue Glass mua bánh mì, chỉ là không biết hôm nay có chuyện gì mà đáng để cậu phải đội mưa đi vào buổi tối thế này.

Rốt cuộc là để ăn mừng khi có được mô hình máy bay chiến đấu tuyệt đẹp duy nhất trong toàn liên minh, để ăn mừng khi biết được sự thật về thịt bạch huyết trong tiệm ăn sáng để từ đó cải thiện an toàn thực phẩm lên một bậc, hay là để ăn mừng vì cuối cùng cũng nói lời từ chối trong lòng ra cho Cố Quân Trì nghe?

Nếu là ý cuối cùng thì Cố Quân Trì chỉ có thể nói đây là lần đầu tiên hắn nhận ra Ôn Nhiên không có lương tâm đến vậy.



Nhiên: Thật ra chỉ muốn dùng bánh sừng bò để xoa dịu nỗi bi thương do thịt bạch huyết gây ra thôi TAT...



(Cre: Artist @甘乐19810)


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv