Mạc An Nghiên mặc kệ chân vẫn đau cô nắm lấy tay anh, cô không muốn chậm trễ bây giờ lập tức đi đến nhà chính gặp ông nội, nếu không cô thật sự sợ sẽ mất anh.
Nhìn cô gấp gáp hơn cả chính mình Chung Nghị chỉ bật cười giúp cô nâng váy nhanh chóng đi về nhà chính, anh còn cười đùa lên tiếng trêu chọc cô "Bây giờ mới biết lo sao?"
"Còn không nhanh lên, chồng em sẽ thành chồng người ta mất." Mạc An Nghiên cùng anh bước vào nhà chính vừa đến cửa liền bất động quay đầu sang nhìn anh.
Vẻ mặt anh cũng ngơ ngác nhìn khung cảnh trước mắt, cả căn nhà chính được Mạc Tư theo lệnh của ông trang trí sắp xếp thành lễ đường, bên trên là tên anh và tên cô.
Không phải!
Chuyện này anh còn chưa nói với ông sao nhìn khung cảnh này cứ như tổ chức sẵn chỉ đợi anh và cô bước vào thôi chứ, ông nội Chung ngồi nhìn cả hai người một lúc. Thấy hai người vẫn ngơ ngác không hiểu gì liền bật cười lớn, bên cạnh ba mẹ anh và ba mẹ cô cũng có mặt.
"Bất ngờ lắm sao?"
"Ta làm sao để mất cháu dâu tốt như vậy, ta biết chỉ cần tung tin tức con bé sẽ chạy đến đây."
Chung Nghị lúc này nắm chặt tay cô mới nhận ra là ông lừa bọn anh "Vậy mà phạt cháu nặng như vậy." Khiến anh bị đánh tận 20 roi mây vết thương còn chưa lành.
Ông cười cười lắc đầu nhìn vào anh nói giọng điệu nghiêm trang "Phạt là bởi vì con ăn nói không biết suy nghĩ suýt chút làm ta mất cháu dâu, phạt là vì con không biết suy nghĩ cứ thế mà trốn nhà đi, phạt là vì dám cãi lời người lớn." Tĩnh tình của anh là do ông cưng chiều mà ra, sau này anh nói chuyện cũng chỉ biết để ý cảm nhận của mình mà không để ý đến người khác.
Mạc An Nghiên vẫn còn là cô bé, ở tuổi này mà phải chịu áp lực dạy cho anh thì chi bằng ông dạy cho anh một bài học trước giúp cô một tay chỉnh đốn lại chồng tương lai.
Tất cả mọi người chỉ có ông và ba mẹ anh là biết chuyện kể cả Từ Tước Lâu cũng bị giấu nhẹm đi chỉ vì lí do cả hai người là anh em chí cốt, nói cho Từ Tước Lâu biết chẳng khác nào là nói cho Chung Nghị biết.
Hôn lễ của hai người diễn ra, không mời quá nhiều khách đến chỉ mời những người thân thuộc và những đối tác làm ăn của Chung Gia dù vậy hôn lễ vẫn được truyền thông đưa tin rộng rãi, người khác còn khen nức nở cả hai người đẹp đôi.
Mấy hai biết được trên lưng chú rễ là 20 roi mây chịu phạt cũng muốn đổi lấy một cơ hội đợi cô dâu đến đón. Dưới chân cô dâu là vết thương do gấp gáp chạy đi tìm chú rể của mình mà có.
Hai người kết hôn bất ngờ một, thì nghe đến quà cưới còn phải bất ngờ đến mười.
Ông nội Chung cho cả hai người một căn biệt thự phía Bắc Tam Lăng, hai thẻ đen không giới hạn, hai chiếc phi cơ riêng, tiền mặt và vàng, tặng kèm thêm cho 1 căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô thành phố, 1 nhà hàng, 20% cổ phần của Chung Thị, 1 nhà hàng và khách sạn ở phía Bắc.
Ba mẹ Chung cho hai người 5 cây vàng, 50 tỷ tiền mặt, 1 căn nhà ở Thụy Sĩ, 1 nhà máy sản xuất rượu ở Pháp, và vàng cưới được Chung phu nhân đeo trên người Mạc An Nghiên.
Ba mẹ Mạc An Nghiên cũng để lại cho cô rất nhiều của hôi môn, phải đến 3 sổ đỏ, 2 căn nhà ở Pháp, 2 căn ở Tam Lăng và một công ty con của Mạc Thị thêm 40 tỷ tiền mặt.
Từ Tước Lâu và Chu Thanh Hạ cho hai người 2 căn nhà ở Bắc Thành, 2 căn ở Tam Lăng, 20% cổ phần Từ Thị, 5 cây vàng và thêm 1 căn ở phía Nam Thụy Sĩ.
Mạc Tư thì có bao nhiêu tài sản anh ta làm ra để dành được đều để lại làm của hồi môn cho Mạc An Nghiên, dù sao cũng chỉ có một đứa em gái nhỏ, anh ta không thể để cô chịu thiệt, nếu sau này Chung Nghị đối với cô không tốt thì cô vẫn có thể ngẩn cao đầu.
Còn có những quà cưới được gửi đến vẫn chưa thống kê, ngay cả Mạc An Nghiên nhận xong cũng cảm thấy không thở nối, ai mà biết được lấy chồng một lần là được bao nhiêu đây tài sản chứ, bây giờ đừng nói là đi làm vất vả chỉ sợ Chung Nghị chẳng buồn cho cô đi làm.
Buổi tối quay về nhà Mạc An Nghiên nhìn anh, cô trên tay vẫn cầm sổ ghi lại.
"Biết thế em đồng ý lấy anh sớm hơn thì đã không phải lo cái ăn cái mặc rồi." Cô lên tiếng trêu chọc anh, anh nghe xong liền quay đầu nhìn cô.
Chung Nghị cất áo, nửa thân trên để lộ ra cơ bắp săn chắc của anh, ngồi xuống cạnh cô hôn lên má Mạc An Nghiên một cái anh mới nói "Sao? Bây giờ mới thấy như vậy à?"
"Em lấy anh cho dù không có những thứ này, anh vẫn bảo đảm đời này của em sẽ không có chuyện chịu thiệt."
Anh vừa nói vừa vén tóc giúp cô ra phía sau gáy.
Đang nghe anh nói thì mắt của cô liếc nhìn thấy vết thương trên lưng anh, đột nhiên tâm trạng của cô trùng xuống nhanh tay dẹp hết những thứ trên giường ngủ.
Anh nhìn theo bóng dáng của cô còn tưởng bản thân lại nói gì khiến cô tức giận nữa rồi.
"Em giúp anh thoa thuốc, anh ngồi lại đây."
Nghe cô nói anh liền thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn ngồi để cô thoa thuốc.
Những vết thương trên lưng anh vẫn còn mới chỉ cần động vào sẽ rỉ máu, những đường roi mây rất rõ ràng khiến cô không khỏi đau lòng mà mếu máo.
Mạc An Nghiên thoa nhẹ nhàng hết mức có thể, cô im lặng không lên tiếng, đều là lỗi của cô nếu không tại cô anh sẽ không phải chịu phạt nặng thế này. Từng vết thương bị chảy máu cảm giác trái tim của cô cũng đang bị bóp nghẹn lại, da thịt anh nhưng cô lại đau lòng chết đi được.
"Chồng ơi~!"
Giọng của cô rất nhỏ nhưng Chung Nghị lại nghe rất rõ, anh đơ người cảm giác nghe cô gọi một tiếng chồng ơi làm anh muốn nhảy cẩn lên, cuối cùng anh cũng đợi được Mạc An Nghiên gọi anh rồi.
Chung Nghị anh trong đời có thể bốc đồng, có thể hành động thiếu suy nghĩ, có thể nói năng tùy tiện nhưng chỉ hối hận vì nói lời tổn thương cô, cũng chỉ đúng đắng khi theo đuổi cô.
Nắm lấy tay cô kéo cô ra đứng trước mặt mình, anh nhìn cô gương mặt nhỏ xinh đẹp, hai hốc mắt đỏ lên muốn khóc.
"Gọi lại một lần nữa, anh vẫn chưa nghe rõ lắm."
Cô cúi cúi mặt gọi "Chồng ơi~!"
"Một lần nữa, chỉ một lần nữa thôi." Muốn nghe rồi lại muốn tham lam nghe thêm nhiều lần nữa.
Cô cũng rất chiều theo ý anh "Chồng ơi~!
"Ơi! Anh đây vợ muốn nói gì với anh sao." Chung Nghị như đứa trẻ được tặng kẹo ngọt, cười đến tít cả mắt như bị ngốc, kéo cô ngồi lên đùl mình.
Mạc An Nghiên lắc đầu "Em để anh bị thương rồi, có đau lắm không anh."
"Không đau, không đau."
"Chỉ cần em gọi một tiếng chồng nữa anh sẽ không thấy đau nữa." Anh véo nhẹ má cô một cái.
Cuối cùng anh cũng hiểu được những gì mà Từ Tước Lâu nói, cũng hiểu được cảm giác của Từ Tước Lâu khi yêu một người và được ở cùng một người.
Cô hôn nhẹ lên môi anh một cái, sự chủ động bất ngờ khiến anh tròn mắt nhìn cô không lên tiếng được cứ như bị á khẩu.
Mạc An Nghiên bật cười hạnh phúc "Chung Nhị, em thích anh chết đi được, thích rất rất nhiều."
"Có thật không?" Chung Nghị hỏi lại cô.
"Không chỉ thích mà còn yêu anh nữa. Chung Nhị quảng đường về sau trông cậy vào anh rồi." Cô vòng tay qua cổ anh.
Anh hôm nay vui đến mức muốn cho cả thế giới biết, cứ như đây là thiên đường, anh hạnh phúc hơn những gì trước kia anh mong muốn. Chung Nghị Ôm cô trong lòng mình, dáng vẻ vô cùng cưng chiều cô.
"Ữm, quảng đường về sau em muốn làm gì anh sẽ chống cho em, bị người khác ức hiếp anh sẽ ra mặt cho em.
Trời có sập anh cũng sẽ chống cho em, hãy sống một đời bình an tự do, đừng vì kết hôn mà tự ép mình, anh không có quá nhiều quy tắc."
"Anh chỉ có em, em chính là quy tắc. Mạc An Nghiên sau này em hãy tự do làm điều mình thích, chồng em sẽ ủng hộ em, anh nhất định chống hết mọi hậu quả cho em, chỉ cần em đừng khóc, cũng đừng buồn."
"Cảm thấy không vui phải nói với anh ngay, việc nào không hài lòng cũng phải nói cho anh biết."
"Anh yêu em, vậy nên quảng đường về sau nhờ vào em chăm sóc nhé." Anh hôn lên môi cô một cái, chân cô bị thương, lưng anh cũng bị thương anh không thể làm chuyện đó được như vậy rất ảnh hưởng đến sức khỏẻ.
Cô gật gù nghe theo anh.
Hai người cứ như hai đứa trẻ lần đầu yêu nhau, một người nói, một người nghe, đúng sai đều cười đùa vui vẻ, hiện tại một nhà hạ người sau này cũng sẽ một nhà nhiều người có anh có cô và có cả những đứa trẻ của cả hai người nữa.
Chỉ cần nghĩ đến thôi Chung Nghị đã vô cùng mong chờ những phiên bản Tiểu An Nghiên nhà anh rồi.