Chu Thanh Hạ vừa đến nhà bạn mình thì nhận được cuộc gọi của anh, còn tưởng là không bị phát hiện cô còn cố tình giả vờ nhấc máy như đang ở nhà.
"Alo?"
Đầu dây bên kia có chút ồn ào như đang ở quán bar "Đang ở đâu?"
"Đang ở nhà, khi nào anh về?" Cô giọng điệu bình thản không chút lo lắng nào, ồn ào như vậy tất nhiên anh chưa về, nếu anh về anh đã quát cô rồi chứ không phải điềm đạm như vậy.
Anh thở dài vô cùng kiên nhẫn đối với cô "Gửi địa chỉ cho tôi, chơi chán rồi tôi đến đón em." Hôm nay còn biết nói dỗi, ở nhà cũng phải có camera chạy bằng cơm là trợ lý của anh, cô tưởng trợ lý Ngu có lá gan bao che cho cô
chac.
Ở đây chỉ có anh mới có thể dung túng cho cô mà thôi.
"Um, tôi biết rồi." Chu Thanh Hạ đỡ lấy trán, không ngờ lần này nối dối lại bị bắt tại trận như vậy, anh cũng hay thật còn chưa về nhà đã biết cô đang ở bên ngoài rồi.
Cô đưa mắt nhìn bạn mình là Mạc An Nghiên đang thích thú quan sát nét mặt của cô, trên người cô nàng còn đeo tạp dề trên tay là khay bánh quy hạnh nhân vừa mới làm xong
Trên bàn ăn rất nhiều bánh, còn có bánh kem dâu, bánh quy hạnh nhân và còn có bánh mì mứt dâu nữa, nhưng thứ Mạc An Nghiên để ý là người ở đầu dây bên kia, người mà khiến cô có thể nói dối rằng đang ở nhà mà vẻ mặt cô thay đổi liên tục.
"Cậu nhìn tôi làm gì." Cô nhíu mày lên tiếng.
Mạc An Nghiên nhúng vai tò mò "Bạn trai cậu à? Hay là người anh trai mà trước đây cậu nói với mình." Trước đây tâm trạng của Chu Thanh Hạ không mấy tốt, thường xuyên có tâm sự, người khác đến tán tỉnh cô cũng chỉ nói là không thích, từ chối hết tất cả những chàng trai mà người khác muốn còn không được.
"Ừm, anh ấy là cấp trên của tôi." Cô thở dài chán nản, cầm một miếng bánh quy cắn một miếng.
Số cô khổ chết đi được, trước đây thích anh thì gặp chuyện, sau này muốn tránh anh thì không tránh được, anh như biến cô thành cái đuôi nhỏ đi theo anh mọi lúc mọi nơi.
Cô nàng kéo ghế ngồi xuống "Thích không? Anh ấy để ý cậu rồi à?"
"..."
"Hay anh ấy thích kiểu tình yêu công sở?"
Chu Thanh Hạ đầu trống rỗng, cảm thấy trí tưởng tượng của bạn mình thật phong phú, còn có thể nghĩ ra tình yêu công sở sến như vậy khiến cô nổi hết cả da gà "Anh ấy có hôn thê rồi, cậu đừng nói lung tung."
"Vậy cũng không sao, anh trai tớ rất thích cậu anh ấy cũng rất tốt, nhan sắc cũng ổn chỉ là nói hơi nhiều một chút." Mạc An Nghiên gật gù, vừa rót trà cho cô vừa nói về Mạc Tư, hơn nữa Mạc Tư cũng rất thích cô lần trước cô nàng cho anh ấy xem ảnh của cô vậy mà còn bắt cô nàng gửi rất nhiều ảnh chụp cùng cho xem.
Nếu đúng như những gì mà Mạc An Nghiên nói thì hai người họ thật giống nhau, tuy cô chưa gặp anh trai bạn mình lần nào, nhưng với sự nhiều lời của bạn mình cô thật sự có thể tưởng tượng ra sự nhiều lời của người anh trai.
Cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ tìm hiểu hay thích thêm ai, cô chỉ muốn giải oan cho ba mình, cô cũng chỉ muốn ông ấy trở về nhà bởi vì cô chỉ còn ông ấy là người thân mà thôi cô không thể để ông ấy cứ như thế mà chịu cực
dudc.
Chỉ là gần đây thông tin mà cô và Thẩm Dục Thần điều tra được đã có chút manh mối, chỉ là đột nhiên chỉ mới như thế bọn họ tiếp tục thì lại cứ như đang đi vào ngỏ cục không lối thoáng mắc kẹt lại nơi đó mà cũng chẳng thế quay đầu.
Cũng không hiểu sao manh mối nhỏ đó lại có chút liên quan đến Bùi Gia.
***
Ở quán bar Từ Tước Lâu nhìn xuống đồng hồ, giờ này anh vẫn không thấy cô gọi chỉ gửi cho anh một tin nhắn địa chỉ rồi mất tích đến tận mấy giờ đồng hồ.
Cô không định về nhà sao?
Hàng chân mày của anh chao lại, cầm lấy điện thoại rồi đặt ly rượu xuống bàn "Tôi có việc về trước đây."
"Cậu bảo bọn tôi đi uống rượu, bây giờ thì có việc gì quan trọng được chứ." Leon thắc mắc, bạn gái không có, bảo bọn anh đến quán bar uống rượu suốt mấy tiếng đồng hồ bây giờ muốn bỏ chạy sao.
Từ Tước Lâu bình thản đáp lại "Mèo con nhà tôi quên đường về nhà rồi, tôi phải đi đón về thôi."
"Vậy nhé, đi trước đây." Anh nói xong liền xoay người rời đi vẫy vẫy tay chào tạm biệt rồi không nói thêm lời nào
ทนีล.
Con người của Từ Tước Lâu trước giờ đều như vậy, muốn làm gì thì liền tùy tiện làm, mặt mũi cũng chẳng nể nang ai, Chung Nghị đã quen rồi nên cảm thấy bình thường, chỉ có Leon đến giờ vẫn không chấp nhận được.
Từ Tước Lâu lái xe đến địa chỉ mà cô đã gửi, anh có chút chóng mặt chắc do uống hơi nhiều rượu, từ chỗ anh đến chỗ của cô có chút xa cho nên lái xe cũng khá mất thời gian nhưng cũng may là tiện đường về nhà.
Chiếc BMW dừng lại trước cửa nhà của Mạc An Nghiên, anh không bước xuống mà vẫn yên ắng ngồi trên xe lấy điện thoại ra gọi cho cô.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy, nhưng Từ Tước Lâu đã nhanh hơn lên tiếng trước cô "Hạ Hạ, tôi đến đón em đang ở trước cửa."
Nghe hai chữ Hạ Hạ đột nhiên Chu Thanh Hạ khẽ bất động mấy giây rồi mới khẽ Ừm một cái cúp máy của anh xong cô nói với Mạc An Nghiên mấy câu sau đó tạm biệt bạn mình.
Cầm lấy túi xách bước ra ngoài, nhìn thấy chiếc BMW của anh cô có chút dao động, trước đây anh nói ghét bỏ cô, con người anh đôi khi lại khiến cô cảm thấy vô cùng khó hiểu, anh nói một đằng lại làm một nẻo. (
Cũng không hiểu sao hôm nay gọi cô bằng cái tên mà 10 năm trước anh đã gọi, kể từ khi quay về Bắc Thành đây là lần đầu tiên anh gọi Chu Thanh Hạ cô như vậy.
Cô mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, thấy sắc mặt anh tái nhợt không rõ nguyên nhân, cũng không nói với cô lời nào trực tiếp lái xe rời đi, một lúc sau anh mới chịu lên tiếng.
"Đã ăn gì chưa?"
Chu Thanh Hạ cũng nhẹ nhàng trả lời anh "Có ăn một ít bánh ngọt, anh uống rượu sao?"
"Có một chút." Từ Tước Lâu lái xe về đến nhà anh đã nhanh chóng mở cửa xe cho cô, đầu anh đau chết đi được, trước đây anh uống rượu ít khi cảm thấy thế này bởi vì tửu lượng của anh rất tốt.
Nhưng hôm nay uống cũng không nhiều lại đột nhiên chóng mặt, đầu đau như búa bổ khiến bước chân của anh cũng trở nên chao đảo, cô vội đỡ lấy anh vậy mà cái người này vừa nắm lấy được tay cô liền gục đầu lên vai cô.
Tay anh còn tùy tiện ôm lấy cô ép chặt vào người mình, cũng may là trợ lý Ngu về khách sạn rồi nếu không thì cô sẽ cảm thấy mất mặt chết mất. Từ Tước Lâu bên tai cô lí nhí nói nhỏ "Tôi khó chịu quá."
"Ữm tôi đưa anh về phòng nghĩ ngơi trước một lúc sẽ không sao nữa." Chu Thanh Hạ ôm lấy anh, cô vỗ vỗ lưng anh nhẹ nhàng dỗ dành anh như một đứa trẻ.
Cô dìu anh về phòng, cẩn thận để anh nằm lên giường Chu Thanh Hạ mới giúp anh tháo áo giày, rồi áo vest cơ thể anh nặng chết đi được khiến cô toát cả mồ hôi. Cầm lấy điều khiển chỉnh lại máy điều hoà rồi kéo chăn lên đắp cho anh.
Bây giờ chỉ có thể ra ngoài mua canh giải rượu hay mua ít thuốc về cho anh thì may ra sẽ ổn, nhìn anh như vậy cô có chút không an tâm.
Nhưng khi vừa quay lưng thì anh đã nắm lấy cánh tay của cô kéo mạnh về phía giường ngủ, Từ Tước Lâu ôm lấy eo cô đôi mắt mơ màng khẽ nhìn cô trong sự mơ hồ khoe môi cũng bất giác nở nụ cười.
"Tiểu hồ ly nhà em, đúng là đi đến đâu người khác liền để ý đến đấy."
Cô không hiểu anh nói gì, trong đầu liền hiện lên ba chấm ".."
"Chu Thanh Hạ, em là người xấu em thất hứa với tôi... Không phải nói sẽ gã cho tôi sao, đột nhiên lại biến mất 10 năm quay về cũng không chào hỏi, lại còn có ý định thích người khác."
"Em rốt cuộc có phải muốn lấy mạng của tôi không?"
Từ Tước Lâu trong cơn mơ hồ, cơ thể anh nóng lên trán toát cả mồ hôi như phát sốt, mắt anh nhắm lại nhưng miệng lại không ngừng trách cô khiến cho cô trong vô thức không muốn chối bỏ anh muốn mặc kệ tất cả mà ôm lây anh.
Hoá ra anh ấy cũng uất ức thế này, hoá ra Từ Tước Lâu thật sự đã đợi cô 10 năm, 10 năm biến cố xảy ra, 10 năm dài đến mức có thể khiến con người ta quên đi hết những lời hứa, quên đi người đã xuất hiện trong đời mình.
Vậy mà anh lại dùng tận 10 năm chỉ để đợi người như cô, trong khi cô đã suýt quên đi anh, suýt chút nữa đã gạt anh khỏi cuộc sống của mình, 10 năm mà Từ Tước Lâu dành để đợi cô, chỉ riêng anh nhớ cô suốt tận 10 năm.
"Xin lỗi." Chu Thanh Hạ không nhịn được, cô áp sát môi mình hôn lên môi anh nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.