Buổi tối tan làm trợ lý Ngu lái xe đậu ở trước công ty, ở ghế sau Từ Tước Lâu vắt chéo chân cầm trên tay chiếc máy tính bảng đang phát thảo bản vẽ mới.
Chu Thanh Hạ vừa bước ra, cô đã nhận được tin nhắn của Từ Tước Lâu ở trong hộp thoại, cô mở lên xem chỉ thấy anh không đầu không đuôi mà ra lệnh.
|Lên xe.|
Tay cô siết chặt hận không thể mắng người, cô đảo mắt một chút không thấy người qua lại mới đi đến xe của anh, vươn tay gõ mấy cái vào cửa kính, người bên trong đã mở cho cô.
Anh không nhìn cô chỉ dán mắt vào máy tính bảng, Chu Thanh Hạ ngồi vào cạnh anh, cô nhích người cách xa anh ra một chút không muốn ngồi gần anh, không biết từ khi nào Từ Tước Lâu lại đáng ghét như vậy.
“Nhích người làm gì? Không muốn ở cạnh tôi trong xe, thì cũng phải cạnh tôi lúc trên giường.” Từ Tước Lâu dừng động tác tay anh chóng cằm nghiên đầu nhìn vẻ mặt không chút vui vẻ bị anh ép buộc.
Khác hẳn với trạng thái khi đi ăn với Thẩm Dục Thần, anh cũng không muốn chất vấn cô chỉ lẳng lặng quan sát cô bên cạnh mình, đôi mắt dán chặt vào người của cô, Từ Tước Lâu trước giờ luôn có sở thích vờn con mồi của mình, anh nhìn cô ánh mắt vừa nguy hiểm, vừa ẩn chứ gì đó khiến người khác không đoán được.
Bị ánh mắt của anh dán lên người, cả cơ thể cô đông cứng hai má ửng đỏ nóng bừng lên, Chu Thanh Hạ quay đầu sang nhìn anh “Sếp Từ có thể thu ánh mắt của mình lại không?”
“Không thích.” Từ Tước Lâu lạnh lùng đáp lại.
“Tối nay có tiệc mừng của Bùi Gia em tham với tôi, đồ tôi đã cho người chuẩn bị không cần trang điểm gì cầu kỳ, chúng ta không nán lại đó lâu.” Từ Tước Lâu nhìn lên đồng trên cổ tay, anh mới bắt đầu nói cô chuẩn bị.
Chu Thanh Hạ nhìn anh “Ngay bây giờ sao? Sao anh không nói sớm.” Cô không mang theo đồ trang điểm, cho dù không cầu kỳ nhưng đến đó nhiều người cũng không thể tùy tiện để mặt mộc.
Đúng lúc này trợ lý Ngu dừng xe lại, cậu ta chậm rãi lên tiếng “Cô Chu đến rồi, Từ Thiếu anh ấy vừa đặt phòng ở đây để cô chuẩn bị, đừng lo thợ trang điểm đã đến từ sớm rồi.” Cậu ta nhìn sắc mặt cô khó coi liền biết là Từ Tước Lâu muốn trêu chọc cô.
Rõ ràng anh đặt phòng, cho người mang chiếc váy bản giới hạn chỉ còn một chiếc đến, thợ trang điểm cũng gọi đến trang sức cũng chọn xong vậy mà còn nói không cần cầu kỳ.
Như vậy mà không cầu kỳ thì thế nào mới là cầu kỳ.
Anh không nhìn cô, chỉ cúi mặt xem công việc bằng máy tính bảng “Chân của em nhanh một chút, 30 phút sau quay lại đây.” Ngữ khí lạnh lùng không hề cho cô phản bác hay từ chối, mà chỉ có thể chấp nhận những đề nghị anh đưa ra.
Chu Thanh Hạ không mấy vui vẻ, cô bước xuống xe cầm lấy chìa khoá phòng từ trợ lý Ngu, cô không hề biết phòng đó là phòng đặc quyền ở tầng cao nhất chỉ có ba phòng, một phòng của Từ Tước Lâu, một phòng của Thẩm Dục Thần phòng còn lại của một người quen của hai người họ.
Trước giờ Từ Tước Lâu không có phụ nữ, cho nên người duy nhất bước vào phòng là cô, cô là người phụ nữ duy nhất được anh cho phép tự do trong thế giới mà anh nắm quyền.
Từ Tước Lâu nhìn theo bóng lưng của cô, anh khẽ mỉm cười “Tiểu linh miêu lần này em không rời khỏi nhà được nữa đâu vậy nên cố gắng mà vùng vẫy đi trước khi tôi khiến em không thể vũng vẫy.”
Trợ lý Ngu cảm thấy anh như đang muốn chơi đùa Thẩm Dục Thần và cô vậy, nửa muốn Thẩm Dục Thần biết cô là người của mình, nửa lại thích cảm giác Chu Thanh Hạ ở bên cạnh anh cả đời cũng không biết Thẩm Dục Thần thích cô.
Nửa muốn giấu diếm lại hi vọng người khác phát hiện.
Vừa rồi khi ra khỏi công ty, anh biết cô sợ đồng nghiệp thấy sẽ không hay, dù sao môi trường làm việc lúc nào cũng phức tạp nếu tin đồn không hay xuất hiện sẽ khiến bầu không khí trở nên nặng nề, hiệu suất công việc sẽ giảm xuống.
Cô không nói, nhưng cô là kiểu người sẽ không để bản thân ảnh hưởng đến người khác, cũng sẽ thông minh giải quyết vấn đề.
Anh ngồi xem hình ảnh trên tài khoản mạng xã hội của cô, không đăng gì quá nhiều cô chỉ thường xuyên đăng ảnh làm bánh ngọt, nhìn cũng không tệ lắm. Từ Tước Lâu thích thú lướt ảnh chiếc bánh kem mức dâu trông bắt mắt tiện tay lưu về điện thoại.
Chu Thanh Hạ đứng trước gương rất lâu, chiếc váy mà Từ Tước Lâu chọn vừa nhìn đã biết đắc tiền, gương mặt cô phủ lên lớp trang điểm nhẹ đã khiến cô xinh đẹp đến mức thợ trang điểm cũng cảm thán.
Chiếc váy đuôi cá xẻ tà màu trắng trễ vai để lộ sương vai xanh của Chu Thanh Hạ trông quyến rũ chết người, trên cổ cô là sợi dây chuyền hình tiểu linh miêu đính đá vô cùng đặc biệt, ngay cả bông tay và những món trang sức khác đều có cùng kiểu dáng, nó như là một bộ sưu tập riêng.
Đôi giày cao gót lấp lánh như tiểu công chúa dưới chân cô lại càng đẹp hơn.
Chu Thanh Hạ bước ra bên ngoài, sự xinh đẹp quyến rũ của cô khiến những vị khách bên trong khách sạn không thể rời mắt mà há hốc, người đi qua cũng ngoái đầu lại nhìn cô không rời mắt.
“Từ Thiếu! Anh nhìn cô Chu đi, có thật là cô ấy không?” Trợ lý Ngu hạ kính xe vừa nhìn thấy cô đã đứng hình không dám chớp mắt chỉ có thể gọi anh mau nhìn người trước mắt.
Từ Tước Lâu ngẩn đầu khó hiểu, anh nhích người vươn tay muốn mở cửa, cánh cửa vừa mở vừa vặn đúng lúc Chu Thanh Hạ vừa đứng trước mặt anh định ngồi vào trong.
Anh ngẩn đầu nhìn cô, thời gian như ngưng đọng lại khi bốn mắt chạm nhau, khoảng cách rất gần, gương mặt xinh đẹp của cô ở trước mặt anh. Từ Tước Lâu không nhịn được vươn tay kéo lấy cô vào trong xe, cẩn thận đóng cửa lại.
Hơi thở của anh bất ổn, Từ Tước Lâu như muốn phát điên khi nhìn thấy cô.
Mẹ kiếp như vậy cũng xinh đẹp quá rồi.
“Em một lát phải ở cạnh tôi, đừng tùy tiện đi lại ở Bùi Gia đấy.”
Cô mà tuỳ tiện lại, anh chỉ sợ tiểu linh miêu nhà anh bị người khác bắt đi mất, anh biết cô xinh đẹp nhưng không nghĩ trang điểm rồi lại còn có thể xinh đẹp đến như vậy.
“Tôi biết rồi.” Chu Thanh Hạ lạnh lùng đáp lại anh.
Hai má của cô còn ửng đỏ, không dám nhìn thẳng vào mắt Từ Tước Lâu vì ái ngại, khoảnh khắc lúc mở cửa xe cô đã muốn độn thổ luôn rồi. Bầu không khí trong xe im lặng không ai nói gì, suốt đoạn đường chỉ nghe thấy tiếng còi xe của trợ lý Ngu.
Hai người vậy mà không đấu khẩu nữa ngược lại im lặng đến khác thường.