Cuối cùng phiên tòa phán xét của Châu Bạch Vũ cũng đã kết thúc thắng lợi, nhận được tin anh hai mình khỏe mạnh và thắng toàn đang ở cùng Hàn Trạch Lâm cô rất vui mừng.
Châu Thiên Kỳ cả ngày hôm đó vui vẻ hơn ngày thường, chào hỏi với người làm và giúp việc làm bọn họ cũng phải ngạc nhiên bởi sự khác lạ này.
Buổi tối hai tuần sau Châu Thiên Kỳ gọi điện cho Hàn Trạch Lâm để muốn trốn đi, bây giờ anh trai cũng đã ra ngoài, chỉ cần cô và anh ra nước ngoài như vậy sẽ được sống cuộc sống yên ổn.
“ Cứ như vậy nha anh, ngày mai em sẽ giả vờ ra muốn ngoài mua sắm anh ở chỗ đó đợi em, chúng ta cùng đi!"
“ Anh biết rồi, em mau vào trong kẻo hắn ta phát hiện!"
Châu Thiên Kỳ vừa tắt máy quay lại đã thấy Trình Bắc Doanh đứng phía sau mình khuôn mặt mang sát khí, ánh mắt tức giận nhìn về phía cô, không khí bao trùm lên sự sợ hãi.
“ Cô gọi điện cho ai giờ này? Điện thoại ở đâu mà có?"
“ Có là chuyện của tôi, tôi đi ngủ trước!"
Châu Thiên Kỳ muốn đi qua để vào trong vơi đi nỗi sợ nhưng chưa bước được một bước thì một bàn tay to lớn đã bóp chặt lấy cổ ấn vào tường.
“Cô muốn bỏ trốn cùng thằng chó đó, cô muốn chết sao?"
“ Đúng vậy, tôi muốn bỏ trốn khỏi nơi đáng sợ này, khỏi phải nhìn bản mặt đáng sợ của anh mà sống!" Châu Thiên Kỳ cũng bật lại.
“ Cô đừng nghĩ những chuyện mình làm tôi không biết! Thằng chó đó tôi phải xử mới được!"
“ Không được, anh mà đụng tới anh ấy tôi sẽ liều chết với anh!"
“ Cô lo lắng vậy sao? Chắc hẳn rất nóng lòng trèo lên người hắn ? " Trình Bắc Doanh buông tay cười khinh bỉ nhưng nó ám chỉ điều sợ hãi.
“ Trèo lên người anh ấy còn hơn là phải hầu hạ một con quỷ!"
Lời nói vừa rồi của cô đã làm bùng phát cơn thịnh nộ trong người anh, Trình Bắc Doanh từ trước tới giờ chưa có một người phụ nữ nào dám nói vậy trước anh, anh có tiền địa vị, danh phận…chưa từng ai dám khước từ.
“ Hôm nay tôi phải cho cô biết con quỷ thật sự là như thế nào!"
Trình Bắc Doanh không để cô phản ứng đã nắm lấy tóc của cô kéo vào trong.
“ Anh buông tôi ra….đau…!"
Trình Bắc Doanh ném cô lên giường đồng thời lấy chiếc còng ở đầu giường còng tay cô lại.
Chiếc còng sao lại có ở đầu giường?
“ Buông ra….!"
Châu Thiên Kỳ có vùng cũng không được, người bị anh ngồi lên giữ chặt lại không thể cử động.
“ Người của tôi không được phép ngủ cùng với kẻ khác!" Trình Bắc Doanh bắt đầu đưa tay cởi đến áo của cô từng khúc áo bị cởi ra để lộ bầu ngực trắng trước mắt. Trình Bắc Doanh nhìn toàn thân cô không mặc quần áo trong người nóng lên lúc nào không biết, không phải cái nóng bình thường mà nó nóng như muốn được hòa quyện với ai đó.
“ Biến ra ….!"
Trình Bắc Doanh không quan tâm đưa tay cởi chiếc áo lót cuối cùng trên người cô. Anh đưa tay lên vân vê hai chiếc bông ửng đỏ của cô. Bàn tay lạnh đưa qua vùng da lạnh nhạy cảm của cô làm cho Châu Thiên Kỳ rùng mình rướn người lên. Anh thô bạo đưa tay lấy từ trong tủ ra một chiếc túi nhỏ xé ra và đưa vào tay, Trình Bắc Doanh một khi dùng cả ba ngón đưa xuống phía dưới, anh thô bạo đưa vào bên trong của Châu Thiên Kỳ không nhìn cô đau đến phát khóc.
“ Không muốn….bỏ ra…!"
“ miệng kêu không, nhưng dưới đây thì lại ướt!
Có vẻ là cô đang rất muốn!"
Trình Bắc Doanh tiếp tục đưa tay xuống dưới mà khuấy đảo.
Mà lúc này, toàn thân của Trình Bắc Doanh cũng đã nóng lên hừng hực, da t.h.ịt bóng nhẫy mồ hôi, như thể đang bị d*c vọng thiêu đốt. Mấy ngón tay thẳng dài liên tục ra ra vào vào trong huy*t động, tốc độ càng ngày càng nhanh và mạnh, ra sức đào k.h.o.é.t muốn mở rộng địa bàn bên trong. Mật d*ch n.h.ớ.p n.h.á.p từng đợt lại từng đợt trôi ra bên ngoài, nhỏ giọt xuống ga giường phẳng phiu, không có cách nào ngăn lại được. Thêm vài lần Châu Thiên Kỳ có cảm giác ngón tay Trình Bắc Doanh chạm đến tận miệng tử c.u.n.g, khiến cho cô không chịu nổi sự c.u.ồ.n.g b.ạ.o này, mà bắt đầu ứa nước mắt.
“ Xem thứ nhớp nháp của cô nhiều chưa? Không muốn nhưng bên dưới lại bám chặt lấy tay tôi không chịu buông ra!"
Trình Bắc Doanh đưa lên cho cô nhìn nhưng Châu Thiên Kỳ né tránh, đây là phản ứng của tự nhiên của con người, cô không thể cản lại được.
Trình Bắc Doanh đưa tay lấy những dụng cụ mà mình đã chuẩn bị từ trước để trừng phạt cô, nói khác là để cô nhớ cái đêm này. Bị chiếc kẹp vào hai đâu hoa cô không thể nào chịu được mà kễ kêu đau, anh đưa chiếc viên tròn vào miệng cô buộc lại không cho cô phát ra những tiếng rên.
“ Ứ…ứ…b…ỏ….ra…!"
Đôi mắt lần này anh không che lại mà để cho cô chứng khiến tất cả sự việc sẽ xảy ra trong đêm nay, phải khiến cô không thể nào quên khi nhìn những đồ vật này.