Châu Thiên Kỳ từ ngày biết được sự thật cô đã trở nên khó gần hơn, không còn sấn sấn như trước nữa. Cô nghi ngờ anh là kẻ đứng sau tất cả, việc bố cô cả Châu gia phá sản tất cả mọi thứ đều liên quan đến anh, cô bắt đầu tìm kiếm những tư liệu mỗi khi có cơ hội. Châu Thiên Kỳ tìm được sẽ gửi cho Hàn Trạch Lâm, anh sẽ giúp cô ở bên ngoài.
Châu Thiên Kỳ luôn né tránh sự gặp chúng của hai người, tối cô chọn cách ngủ trước, sau khi chuẩn bị nước nóng và áo tắm xong cô sẽ lên giường và đi ngủ. Có đêm Trình Bắc Doanh về nhà, mấy hôm liền đều thấy cô ngủ trước nên đã lại đá người giục cô dậy.
“ Đêm khuya anh còn gọi tôi dậy làm gì?"
“ Tôi cho phép cô ngủ trước sao?"
“12 giờ đêm anh mới về, anh bảo tôi thức kiểu gì? Tôi đâu có phải trâu bò!"
“ Cô…."
Trình Bắc Doanh còn chưa nói xong Châu Thiên Kỳ đã nằm xuống đắp chăn tiếp tục ngủ. Trình Bắc Doanh cũng không thể làm gì, mặc dù mấy ngày nay cô đều phản kháng, chạm mặt nhau cũng không có, trong lòng Trình Bắc Doanh có chút trống vắng, cũng không hiểu tại sao anh càng ngày càng dung túng cho hoạt động của cô, về sĩ cũng bớt đi thời gian ra ngoài cũng nhiều thêm nhưng sao khi thấy Châu Thiên Kỳ buồn tim anh cũng có cảm giác bị nhói…
Càng ngày anh càng muốn nhìn thấy Châu Thiên Kỳ nhưng cô lại ghét bỏ mà trốn tránh, trong căn nhà này anh là người quyết định mọi thứ kể cả mạng sống của cô. Trình Bắc Doanh là trước giờ chưa có một kẻ nào không khiếp sợ, chưa ai dám bày vẻ mặt khó coi trước anh chỉ có anh là có quyền tàn nhẫn những người khác không được….
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của cô tim anh lại nhói.
Tại sao vậy?
“ Châu Thiên Kỳ, sao cô ra dám lảng tôi chứ, cmn….!"
Trình Bắc Doanh tối nay không làm việc lại chạy đến quán bar làm loạn.
“ Cậu tại sao lại để tâm đến vậy? Không phải trước kia muốn em ấy nhìn mình sao?" Lưu Thẩm Vạn vừa tan công ty nghe anh gọi điện rủ uống rượu nên đã đến.
“ Tôi chưa ra lệnh cho cô ta phải tránh né tôi!"
“ Đó là quyền tự do của mỗi người, cậu không thể cản được!"
“ Cmn, hôm nay tôi phải dạy lại cô ta mới được!"
Trình Bắc Doanh lại im lặng, Lưu Thẩm Vạn ngồi bên cũng uống nhưng lại suy nghĩ điều gì đó, chợt nhận thức ra.
“ Cậu không phải đã động lòng với em ấy rồi chứ? Như vậy mới khó chịu khi em ấy không muốn nhìn mặt cậu!"
Trình Bắc Doanh đặt ly rượu trên tay xuống cười lớn
“ HAHAHA, tôi động lòng với cô ta sao? Cmn, loại dơ bẩn đó cũng để tôi phải động lòng?"
Lưu Thẩm Vạn muốn đấm cho tên này mấy phát nhưng lại thôi, kẻ như vậy sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra lỗi lầm của mình, nhưng bây giờ không nhận ra kịp thì sau này sợ sẽ không sửa được.
Trình Bắc Doanh cuối cùng cũng ngừng uống, rượu cũng đã ngấm vào người nên cũng bớt nói, anh muốn về nhưng Lưu Thẩm Vạn đã ngăn lại, nếu giờ mà về người khổ lại là Châu Thiên Kỳ. Lưu Thẩm Vạn đã đưa trình Bắc Doanh đến khách sạn thuê một phòng vip rồi vứt anh vào đó tự sinh tự diệt.
Sáng hôm sau khi biết mình đang nằm trong khách sạn, Trình Bắc Doanh đã đặc biệt gọi điện hỏi thăm Lưu Thẩm Vạn, lưu Thẩm Vạn cũng đâu có ngu mà bắt máy nên ném sang một bên để chỉ nó kêu trên sofa.
“ Cmn nữa chứ!"
Trình Bắc Doanh lái xe về nhà, vừa về thì thấy cô đang tưới cây. Anh mơ hồ nhìn về phía cô thì bắt gặp Châu Thiên Kỳ đang nghịch nước, sự ngây thơ của cô làm cho ánh mắt Trình Bắc Doanh không thể rời.
Châu Thiên Kỳ đang vui tươi nêm khi thấy anh đang nhìn liền tắt vòi nước cuộn dây lại.
“ Châu Thiên Kỳ, cô đứng lại đó cho tôi!"
Trình Bắc Doanh bước nhanh tới nắm lấy tay của cô mà kéo lại.
“ Cô đang tránh né tôi?"
“ Căn biệt thự này là của anh, tôi ở đâu chẳng lẽ anh không biết anh không nhìn thấy, tôi hà tất phải tránh anh!" Châu Thiên Kỳ hất tay ra khỏi anh như muốn hất đi thứ tình cảm còn sót lại vậy.
“ Vào nấu bữa sáng cho tôi!" Anh không còn gì để nói nên đã rời đi rồi nói
“ Bữa sáng trên bàn, chẳng lẽ anh còn muốn tôi dút tận miệng!"
“ BƯỚC VÀO!"
Trình Bắc Doanh nói lớn, chỉ vì nói nhỏ cô không nghe nên đành phải ra lệnh. Châu Thiên Kỳ không ưa nhưng cũng phải nghe theo, cô bước vào nhanh chóng rót cốc nước đặt xuống trước mặt anh.
“ Tôi ngồi ở đây, anh cứ việc nhìn đôi mắt này thoải mái, yên tâm tôi vẫn đối xử với đôi mắt này tốt, nếu nhìn không thuận tôi có thể chế đi khuôn mặt chỉ để lộ đôi mắt!" Châu Thiên Kỳ đang muốn với lấy chiếc khẩu trang thì anh đã lên tiếng cản lại.
“ Cmn, không cần!"
Châu Thiên Kỳ ngồi đối diện, không nhìn anh mà chăm chú đọc báo. Trình Bắc Doanh cũng không nhìn, anh khó chịu khi phải nhìn kẻ khác hậm hực với mình nên ăn bữa sáng nhanh rồi lên phòng.
Trình phòng tắm, Trình Bắc Doanh lại hậm hực đấn vào tường:
“ Cô ta dám phản kháng, để tôi xem nếu thấy anh trai mình bị đánh thì có còn không, cmn…."