Châu Thiên Kỳ không chịu được mà ngất đi đến khi tỉnh dậy mọi chuyện đã được Trình Bắc Doanh giải quyết, anh đã hoàn toàn cho công ty của bố cô phá sản, báo trí bây giờ đang lên báo nói Châu gia không ra thể thống gì, ăn cắp trắng trợn tiền của công nhân, buôn bán chất cấm bất hợp pháp....
Lòng Châu Thiên Kỳ bộn bề đầy lo lắng, cô muốn chạy trốn nhưng vệ sĩ luôn đứng ở trước cửa phòng bệnh viện. Cô cứ ngồi thẫn thờ trên giường nhìn ra cửa sổ, đến giờ uống thuốc hay truyền nước thì may ra cô còn gặp được vài y tá có thể nói vài câu.
“ Hôm nay có một vị bác sĩ trẻ đến bệnh viện chúng ta đấy!" Hai cô y tá tèo chuyện khi đang thay dây truyền nước cho cô.
“ Bác sĩ nam đó công nhận rất đẹp trai, hình như họ Hàn tên Hàn Trạch Lâm thì phải!"
Châu Thiên Kỳ nghe là Hàn Trạch Lâm vội cầm lấy tay cô y tá ở bên: “ Chị nói bác sĩ Hàn ở bệnh viện của Hàn gia sao?"
“ Đúng, bác sĩ ấy hình như đang ở dưới tầng dưới thì phải!
Cô nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi đây!"
Châu Thiên Kỳ có chút hi vọng rồi, Hàn Trạch Lâm đang ở đây nếu biết cô đang ở bệnh viện này nhất định sẽ tìm cô, nhưng sao có thể biết cô đang ở đây?
Phải tìm cách gặp anh ấy!
Châu Thiên Kỳ rút kim truyền nước ra bước nhanh xuống giường đi về phía cửa, vừa mới mở cửa cô đã bị vệ sĩ cản lại.
“ Phu nhân mời vào trong cho!"
Cô chán nản quay vào trong, muốn trốn được thì phải đuổi được đáp vệ sĩ đi nhưng bọn họ là người của anh không thể lừa một cách dễ dàng. Châu Thiên Kỳ suy nghĩ một hồi nhìn ra cửa sổ trong đầu có một cách nghĩ táo bạo, cô bước đến cửa sổ nhìn xuống, đây là tầng thứ 5 nhưng chỉ cần đến được tầng thứ 3 sẽ ổn, ở đó có một khoảng trống xuống tâng 3. Châu Thiên Kỳ nghĩ là làm, cô xé chăn và rèm cửa buộc thành một sợi dây thật chắc, Châu Thiên Kỳ lấy hết can đảm mà trèo ra cửa sổ.
“ Châu Thiên Kỳ, mày hãy cố lên...cố thoát khỏi nơi tối tăm này!"
Châu Thiên Kỳ phải mất hơn mười phút mới có thể trèo xuống được gần đến tầng ba.
/ Rẹt rẹt! /
Châu Thiên Kỳ nghe tiếng vải bị rách luông cuống trượt chân đập người vào tường, nhưng may cô phản ứng nhanh nên không bị thương chỉ trầy chút da tay. Châu Thiên Kỳ nhìn xuống bụng tự nhủ với lòng mình phải thoát ra khỏi anh và không được cho anh biết đến sự tồn tại của đứa bé này.
Cuối cùng dây phút dây vải bị đứt cô cũng đã kịp vào được tầng ba, cô vội đi tìm Hàn Trạch Lâm, đến khi tìm thấy cô đã vội lao đến ôm lấy.
“ Anh Lâm....!" Cô oà khóc trong lòng Hàn Trạch Lâm.
Hàn Trạch Lâm ngạc nhiên nhưng cũng rất vui vì anh đã tìm kiếm cô suốt cả tháng qua nhưng cũng không có tung tích, không ngờ lại gặp được ở đây.
“ Tiểu Ánh, sao em bị thương quá vậy? Hắn ta đánh em sao?"
“ Không phải, là em trèo từ tầng năm xuống đây nên mới bị trầy xước như vậy!"
“ Từ tầng 5? Em có bị ngốc không vậy, trèo xuống như vậy lỡ ngã thì làm sao?"
“ Em không có thời gian ở đây giải thích cho anh, anh mau đưa em đến chỗ nào đó trốn đi, em không muốn bị anh ta bắt lại nữa!"
“ Được rồi...!"
_____
Ít giờ sau, trên phòng bác sĩ vào khám không thấy bệnh nhân lại thấy dây vải ở ngoài cửa sổ vội thông báo cho vệ sẽ, hai người vệ sĩ đã tìm khắp mọi ngóc ở bệnh viên nhưng không thể tìm thấy hình bóng của cô, camera ở thời điểm cô biến mất cũng đã bị xoá.
Trình Bắc Doanh đang họp nhận được tin cô đã trốn, anh tức giận mà đập luôn điện thoại buổi họp cũng phải kết thúc.
“ Các cậu làm ăn cái kiểu gì vậy hả? Chỉ canh chừng có một người mà cũng không làm xong sao?"
“ Trình tổng, chúng tôi đã canh trước cửa nhưng phu nhân lại trèo cửa sổ ra ngoài!"
“ Trèo từ tầng 5 xuống?"
Trình Bắc Doanh nhớ cô là kẻ sợ độ cao ít khi đứng gần cửa sổ cũng không dám nhìn xuống, thì lấy đâu ra can đảm để trốn đi. Trình Bắc Doanh không tin cô chạy trốn được xa nên đã cho tất cả vệ sĩ đi tìm cô.
Châu Thiên Kỳ ở bên này đã được Hàn Trạch Lâm đưa ra vùng ngoại ô, đến căn nhà được Hàn Trạch Lâm mua nhằm để nghỉ ngơi khi có kì nghỉ.
“ Em cứ ở đây, anh ta sẽ không tìm được em đâu!"
“ Anh, chuyện bố và anh hai em xảy ra chuyện gì vậy?" Cô không hề lo đến bản thân mình đã tìm được chỗ trốn hay trốn thoát khỏi Trình Bắc Doanh hay chưa, cô bây giờ quan tâm nguyên nhân cái chết của bố và kẻ hại anh trai phải ngồi tù.
“ Anh đã điều tra rồi nhưng không hề có kết quả, kẻ hại bố và anh trai em rất xảo quyệt đã xoá hết chứng cứ sau khi thực hiện!"
“ Vậy sao?" Châu Thiên Kỳ thất vọng, nếu không thể tra ra được thì anh trai cô phải làm sao.
“ Em không cần lo anh sẽ giúp em điều tra, chuyện em bây giờ là ở lại đây không được ra ngoài kẻo để người khác thấy, còn anh sẽ vào lại thành phố giúp em nghe ngóng tin tức anh trai!"
Bây giờ chỉ còn cách chờ đợi mong sẽ có một phép màu đến với anh trai, Châu Thiên Kỳ bây giờ đã có được tự do, bị nhốt dưới tầng hầm tăm tối cả tháng qua cô đã muốn trốn ra khỏi đó từ lâu, muốn nhìn anh sáng muốn cắt đứt với Trình Bắc Doanh không muốn liên quan đến kẻ giả tạo đó.
“ Em cảm ơn anh!"
Châu Thiên Kỳ cũng rất may mắn có thêm một người anh có thể giúp mình trong hoạn nạn, nếu không có Hàn Trạch Lâm cô cũng không biết phải trốn đi như thế nào, cũng không có đủ dũng khí để thoát ra khỏi chiếc lồng sắt đó.