Dứt lời Bạch Vĩ Thành đưa tay kéo tuột dây áo ngực của cô ra. Bầu ngực căng tròn, mềm mại như da em bé của cô lập tức đập vào mắt anh. Bạch Vĩ Thành còn nhớ rõ cảm giác lần đầu tiên anh được chạm vào chúng, lúc đó anh chỉ muốn dày vò chúng mãi thôi. Anh nhớ lại hồi bé có nhiều lần anh và cô tắm chung nhưng lúc đó cô vẫn chỉ là đứa trẻ và thật không ngờ mười mấy năm trôi qua thân hình của cô lại quyến rũ như vậy. Bạch Vĩ Thành không nhịn được liền thốt lên:
-"Uyển Nhi của anh lớn thật rồi."
Ngay lúc này anh chỉ muốn được nuốt trọn cả cơ thể cô mà thôi. Nghĩ vậy, Bạch Vĩ Thành lập tức cúi xuống cắn mút một bên ngực của cô tạo ra những âm thanh "chụt chụt". Anh điên cuồng thưởng thức bầu ngực của cô như một đứa trẻ khát sữa, bên còn lại anh dùng tay xoa nắn bầu ngực còn lại khiến nó biến ra đủ loại hình thù. Chống cự không được, chân tay của cô đều bị anh khống chế, Uyển Nhi ngoảnh đầu sang một bên mặc anh dày vò mình nhưng nước mắt của cô sớm đã tràn lan khắp khuôn mặt xinh đẹp. Cô cảm thấy thật nhục nhã và thất vọng vì bản thân quá vô dụng.
-"Uyển Nhi! Nói anh nghe em và hắn ta đã từng làm chuyện đó chưa?"
-"Rồi thì sao? Mà chưa thì sao? Nếu em và Trạch Cương từng làm chuyện đó rồi thì anh sẽ tha cho em sao?"
Uyển Nhi ngước mắt lên trần nhà đau khổ hỏi lại anh.
-"Không đời nào."
Bạch Vĩ Thành nghe cô nói vậy thì máu ghen trong lòng anh bắt đầu sôi sục. Chỉ cần nghĩ đến cảnh cô nằm dưới thân người kia rên rỉ và trao trọn thân xác này cho hắn là anh không thể chịu đựng được. Lập tức Bạch Vĩ Thành liền lấy hai tay bóp mạnh ngực của cô như đang nhào nặn một cục bột.
-"A! Đau quá..."_________Uyển Nhi vì bị lực tay của anh quá mạnh mà bắt đầu cảm nhận được sự đau đớn liền kêu lên.
Bạch Vĩ Thành bây giờ như con hổ dữ, anh vì cơn ghen mà không hề nhẹ nhàng với cô. Cậu bé của anh sớm đã bị cô kích thích muốn vươn lên. Bạch Vĩ Thành không chần chừ, rất nhanh chóng anh đã thoát y cho mình và lấy tay tách hai chân cô ra. Dường như cảm nhận được mối nguy hiểm, cô lập tức khép chân lại. Bạch Vĩ Thành đương nhiên không để cô được toại nguyện, anh lấy tay cởi nốt chiếc quần nhỏ của cô ra. Trên chiếc quần có dính chút dịch nhầy. Bạch Vĩ Thành nhìn cô cười lạnh:
-"Xem ra thân thể của em còn thành thật hơn cái miệng này đấy."
-"Anh! Anh không thể làm thế với em được. Như vậy là hành động vô cùng sai trái đấy. Xin anh, hãy dừng lại đi. Chúng ta không thể đâu...huhu...".
Uyển Nhi khóc thảm thiết van xin anh nhưng ngược lại Bạch Vĩ Thành đã bị cơn ghen và dục vọng làm cho mờ mắt, anh lập tức đáp:
-"Một khi anh đã muốn thì chẳng có gì là không thể cả. Uyển Nhi, đêm nay em phải là của anh, mãi mãi là của anh."
Nghĩ đến lần đầu của cô đã dành cho người đàn ông khác khiến sự chiếm hữu trong anh bùng nổ. Không màn dạo đầu, Bạch Vĩ Thành liền đưa cậu nhỏ của mình đâm thẳng vào bên trong cô bé của cô. Cơn đau truyền đến đột ngột, Uyển Nhi như chết lặng, tay chân bắt đầu run rẩy.
-"Aaaaaa...đau...đau quá...xin anh...".
Lần đầu tiên cô cảm nhận được cơn đau thấu xương như xé nhỏ từng miếng thịt trên người cô ra vậy. Uyển Nhi đau đớn kêu lên, nước mắt càng vì thế mà rơi ra lã chã.
Bạch Vĩ Thành nghe cô kêu thảm thiết như vậy thì mới tỉnh táo lại được một chút, anh vội rút cậu nhỏ của mình ra. Bề ngoài của cậu bé có dính chút máu và máu cũng chảy ra từ nơi tư mật của cô, thấm nhanh xuống drap giường màu trắng. Như không tin được vào mắt mình, Bạch Vĩ Thành liền hỏi cô cũng như đang hỏi chính mình:
-"Uyển Nhi! Đây là lần đầu của em sao? Sao em nói em...?"
-"........................."
Uyển Nhi chỉ khóc chứ không đáp lại lời anh. Cô bây giờ không chỉ đau về thân xác mà còn đau cả trong lòng nữa.
Cứ tưởng Bạch Vĩ Thành sẽ dừng lại và tha cho cô nhưng khi biết lần đầu tiên của cô thuộc về mình thì anh càng thêm hưng phấn hơn. Bạch Vĩ Thành khẽ hôn nhẹ lên trán cô rồi nói:
-"Bảo bối, anh xin lỗi. Lần này anh sẽ nhẹ nhàng hơn. Em hãy thả lỏng cơ thể ra, như vậy sẽ đỡ đau hơn."
Ngay sau đó Bạch Vĩ Thành lại tiếp tục công việc của mình khiến Uyển Nhi đau đến nhiều lần ngất đi tỉnh lại. Dường như sinh lực của anh quá dồi dào nên bọn họ cứ triền miên như vậy cho đến mấy giờ sáng. Uyển Nhi vừa đau vừa mệt nên đã hơi mê man nhưng trong cơn mê cô vẫn cảm nhận được bụng dưới của mình căng tức vì một thứ gì đó. Không những thế mà trên người cô, trên drap giường còn vương đầy chất dịch của cả hai để lại sau màn ân ái.
Sau đó Bạch Vĩ Thành đứng dậy định bế cô đi tắm rửa sạch sẽ nhưng cô lại đẩy anh ra, không cho anh đụng vào mình, khuôn mặt vừa khô nước mắt lại bắt đầu ướt.
-"Được thôi. Nếu em không muốn thì để anh kêu Phương quản gia lên giúp em."
Nói rồi anh liền trở về phòng mình để cho cô yên tĩnh một mình.
Uyển Nhi như muốn hoá điên, cô vò đầu bứt tai và khóc như mưa. Cả người cô bây giờ chỗ nào cũng có mùi hương của anh. Cô không ngờ là anh trai mình lại quan hệ với mình ngay chính trong ngôi nhà của mình. Cuộc đời thật là trớ trêu làm sao.