Ngay sau đó Bạch Vĩ Thành liền cho người điều tra về gia đình Mã Trạch Cương để tìm ra cách xử lý cậu ta.
Trong văn phòng thoáng mát của một toà cao ốc nhất nhì thành phố, Bạch Vĩ Thành đứng từ trên cao nhìn xuống thành phố qua khung cửa kính, một tay đút vào túi quần, một tay đưa điếu xì gà cao cấp lên hút.
Trong phòng làm việc của anh bây giờ còn có một người đàn ông khác nữa, anh ta vừa đặt một tập hồ sơ lên bàn làm việc của anh vừa nói:
-"Chủ tịch, đây là những tư liệu anh cần về Mã Trạch Cương."
-"Tôi biết rồi. Cậu ra ngoài làm việc của mình đi."
Bạch Vĩ Thành vừa nói vừa chăm chú đọc tài liệu. Ánh mắt sắc bén như dao cứ nhìn chằm chằm vào từng dòng chữ in trên giấy.
Trong tài liệu còn ghi cả số điện thoại của Trạch Cương. Nghĩ là làm, Bạch Vĩ Thành theo số điện thoại ghi trên hồ sơ rồi gọi cho Mã Trạch Cương.
Bấy giờ Trạch Cương đang trong thư viện đọc sách thì nhận được một cuộc gọi từ một số lạ. Cậu chần chừ một lúc rồi nhấn nút nghe.
-"Alo? Ai vậy?"
-"Cậu có phải là Mã Trạch Cương?"
-"Đúng rồi. Nhưng anh là ai? Tại sao anh biết tên tôi?"
Tuy chưa nhìn mặt nhưng Trạch Cương nghe giọng người đàn ông này rất chững chạc và có đôi phần lạnh lùng.
-"Tôi là anh trai của Uyển Nhi."
Bạch Vĩ Thành liền đáp.
-"Anh? Anh là anh trai của Uyển Nhi sao?"
Nghe người kia xưng là anh trai của bạn gái thì giọng nói của Trạch Cương từ ngờ vực liền chuyển sang lễ phép.
-"Phải. Bây giờ cậu có thời gian không? Tôi muốn gặp cậu."
-"Sao ạ? Anh muốn gặp em? À...vâng, tất nhiên là em rảnh rồi ạ."
Từ lâu Trạch Cương đã muốn có cơ hội được gặp mặt anh trai Uyển Nhi với mong muốn tiếp xúc, nói chuyện và khiến anh tin tưởng cậu hơn nên đối với anh lời đề nghị này chính là cơ hội tốt.
-"Tôi sẽ nhắn cho cậu địa chỉ. À phải rồi, đây là cuộc gặp gỡ riêng tư của tôi và cậu, cậu đừng nói cho Uyển Nhi biết."
Dứt lời anh liền tắt điện thoại. Còn Trạch Cương, anh cũng nhanh nhảu thu dọn sách vở rồi đi tới điểm hẹn.
Chiều hôm sau, như mọi khi, sau khi tan học thì cô đều hẹn anh ở cổng trường để cùng về nhưng hôm nay cô đứng đợi rất lâu mà chưa thấy bóng dáng Trạch Cương đâu. Sốt ruột, cô liền lấy điện thoại ra gọi cho cậu nhưng phản hồi lại chỉ toàn là tiếng tút tút.
Uyển Nhi về đến nhà mà tâm trạng cứ lạc tận nơi đâu. Không liên lạc được với Trạch Cương cô rất lo lắng. Không biết anh có chuyện gì không.
-"Uyển Nhi, em về rồi à? Mau đi thay đồ rồi xuống ăn tối đi."
Giọng nói của Bạch Vĩ Thành vang lên kéo cô trở về thực tại.
-"Vâng."
Uyển Nhi trả lời anh mà mặt cứ xị xuống như bánh đa ngâm nước.
Trong suốt bữa ăn cô cứ chốc chốc lại nhìn vào điện thoại. Bạch Vĩ Thành đương nhiên để ý từng hành động nhỏ nhặt của cô từ lúc cô trở về đến giờ.
-"Uyển Nhi, em ăn món này đi."
Bạch Vĩ Thành vừa nói vừa bóc tôm bỏ vào bát cho cô ăn.
-"Anh! Anh cứ ăn đi. Em no rồi, em lên phòng trước đây."
Anh nhìn theo bóng lưng ủ rũ của cô thì thầm hiểu được mọi chuyện đang diễn ra theo đúng ý của anh nên liền nhếch mép cười.
Còn về Trạch Cương, sau khi gặp mặt Bạch Vĩ Thành xong thì cậu rất sốc. Không ngờ có lại có thân phận cao quý như vậy. Cô là thiên kim tiểu thư của một tập đoàn tài chính xuyên lục địa, có một người anh trai được gọi là thiên tài của giới kinh doanh vậy mà cô lại luôn nói với cậu là cô là em gái của một nhân viên văn phòng bình thường, là con gái của một gia đình cơ bản.
Nghĩ lại những lần cậu đưa cô đi hẹn hò ở những quán ăn rẻ tiền, mua cho cô những bộ váy rẻ tiền mà cậu lại cảm thấy bản thân kém cỏi vô cùng. Cô ở bên cạnh cậu, căn bản là không có tương lai. Lúc đó Bạch Vĩ Thành đã đưa cho anh một chi phiếu trị giá 10 triệu nhân dân tệ - là mức giá để yêu cầu cậu rời khỏi cuộc sống của cô. Ngay tức khắc, Trạch Cương không chần chừ mà liền thẳng thừng từ chối số tiền đó. Nhưng lúc đó cậu đã hứa với Bạch Vĩ Thành là sẽ không gặp cô nữa. Bây giờ anh đang rất đau khổ. Anh không biết mình phải làm sao, anh không thể rời xa cô được, anh thực sự yêu cô.
______________________
Đến khuya, Bạch Vĩ Thành vừa rời khỏi thư phòng liền ghé qua phòng cô xem cô thế nào. Quả nhiên Uyển Nhi vì chưa liên lạc được cho Mã Trạch Cương nên không ngủ được.
-"Uyển Nhi, sao khuya rồi em còn chưa ngủ?"
Bạch Vĩ Thành ngồi xuống mép giường cô, nhẹ nhàng hỏi.
-"Anh chưa ngủ à? Em không ngủ được."
Cô đặt cằm lên chú gấu bông, thở dài đáp.
-"Em có chuyện gì à? Kể anh nghe được không?"
-"Anh! Em muốn uống rượu cho dễ ngủ một chút!"________Cô đột nhiên nói.
-"Không được! Em có uống được rượu đâu."
-"Anh, em dù sao cũng đủ 18 tuổi rồi, hôm nay tâm trạng của em cũng không được vui, anh chiều em một lần đi mà."
Cô nghe anh nói vậy liền đứng dậy, bá vai bá cổ anh mà năn nỉ khiến cho Bạch Vĩ Thành mềm lòng. Người cô thật thơm, hương thơm ngọt nhẹ khiến anh mê say.
-"Được! Vậy anh sẽ uống cùng em."
Dứt lời, Bạch Vĩ Thành và Uyển Nhi liền kéo nhau xuống phòng ăn, mang đồ nhắm ra vừa uống rượu vừa trò chuyện vui vẻ.
Vì tửu lượng không tốt nên cô uống được 3 chén đã bắt đầu ăn nói lung tung và đến chén thứ 4 thì say hẳn, gục người luôn trên bàn ăn.