"Không phải chúng ta mà là hai ta." Seith nhìn Titus khẳng định.
Trong khi Titus vẫn nghệch mặt ra trước chữ "hai ta", suy nghĩ xem hàm nghĩa sâu xa của nó là gì thì July đã xoắn hết cả lên.
Làm sao mà bình tĩnh được. July biết rõ bản thân được mấy cân mấy lượng. Mấy thế võ vẽ mèo cào của cậu chỉ hù dọa được vài tên lưu manh say xỉn. Gặp phải trường hợp hùng hổ như sáng nay thì chỉ có nước giơ mặt ra cho người ta đập.
Vừa nghĩ đến cây chày gỗ hồi sáng, ngài Kỵ sĩ đáng kính vô thức sờ mặt, lên tiếng dè dặt.
"Tiểu... tiểu thư... Không được đâu. Một mình tôi không đánh nổi cả làng đâu... Hay là để tôi theo Ngài đi, cậu chủ ở lại bảo vệ ba người..." Càng nói, giọng càng nhỏ như chột dạ.
Seith đương nhiên biết July đánh không lại dân làng. Nhưng đây là cơ hội tốt để tách hai người bọn họ ra. Thực ra, bây giờ thì vẫn chưa thể chắc chắn ai là Thánh nữ trong hai người họ, đi theo ai cũng giống nhau.
"Cũng được..."
"Không được!"
Seith và Titus lên tiếng cùng lúc. Nhỏ thấy đối phương nhìn July cười ác liệt.
July càng cúi thấp đầu hơn. Nói cậu rùa rụt cổ cũng được, ai mà chẳng tham sống sợ chết. Nhưng cậu chủ là núi vàng núi bạc, cũng không thể đắc tội, chỉ có thể lấy lui làm tiến, bèn nhỏ giọng lí nhí.
"Thuộc hạ dĩ nhiên tuân lệnh cậu chủ tuyệt đối. Lòng trung thành với ngài sắt son không gì thay đổi được. Nhưng... Nhưng mà cậu chủ cũng biết sở trường của tôi không phải đánh nhau. Sợ là ở lại, tự thân còn khó bảo toàn nói chi đến bảo vệ người khác..." Nói đoạn, hơi dừng lại rồi lựa lời nói tiếp, "Nên là... Ngài có thể cho thuộc hạ vài món bảo bối giữ mạng không ạ!"
July cười lấy lòng.
Titus cũng không làm khó dễ. Chỉ thấy cậu ta rút từ trong người ra một lá bùa phép. Seith thoáng nhìn qua. Bên trên lá bùa có vẽ một vòng tròn ma thuật phức tạp. Trong những cuốn sách ma pháp từng đọc được, nhỏ chưa từng nhìn thấy. Có lẽ là kỹ thuật độc môn của nhà Arden. Xem ra tối qua là nhỏ lo chuyện bao đồng. Tự Titus có thể dựa vào mấy món bảo bối mà giết đám quỷ châu chấu.
Giao lá bùa cho July, Titus nói: "Đây là bùa sấm sét, xé rách có thể gọi sấm. Có ai dám làm gì ngươi thì cứ lấy ra hù dọa bọn chúng."
July đặt cẩn thận lá bùa phép trong tay. Lá bùa trơn bóng làm từ da ma thú, bên trên là vòng tròn ma thuật được vẽ bằng loại mực làm từ cỏ phép. Sờ lên thấy hơi lành lạnh, chỉ là độ dày của nó có hơi bất thường.
"Cậu chủ này! Sao lá bùa này dày vậy ạ." July đánh tiếng hỏi.
Titus cười tủm tỉm: "Đương nhiên là vì nó là hàng cao cấp. Ngay đến cả ta chỉ có một lá này thôi. Ta phải quý ngươi lắm mới cho đấy."
Thấy cậu chủ cười, tự dưng July lại thấy lo lắng. Mỗi lần Ngài cười như thế là có ai đó gặp xui xẻo. Hay lá bùa này có vấn đề? Thôi thì cứ nhìn tình hình rồi hành sự vậy.
July cũng cười toe toét cảm tạ. Nhưng Seith lại thấy nụ cười đó trông còn khó coi hơn cả khóc.
Quyết định xong xuôi. Ngày hôm đó cứ như vậy trôi đi trong yên bình. Biết Seith chưa rời khỏi, đám dân làng cũng chẳng dám bén mảng đến tìm đánh.
Sáng hôm sau. Khi Seith luyện kiếm xong thì Titus mới thức dậy. Cả hai cùng nhau vào rừng.
Đi suốt một buổi sáng cả hai mới tiến đến khu vực sinh trưởng của táo Orchids. Những thân cây táo to lớn, mọc san sát che khuất ánh sáng khiến không khí âm u và lãnh lẽo. Titus vươn tay hái lấy hai quả táo căng mọng trên cành. Đưa trên trước mặt Seith một trái nhưng nhỏ chỉ nhìn rồi lắc đầu.
Titus bỏ trái táo vào trong túi áo. Dùng tay áo lau trái còn lại rồi cắn một miệng thật to. Hương vị ngọt ngào, thanh mát nhanh chóng lan tràn trong miệng.
"Ưm... Ngon thật! Cậu không ăn thật à?"
Seith chẳng để ý đến cậu ta, tiếp tục đi sâu vào cánh rừng.
Titus vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa thưởng thức quả táo trên tay.
Trong rừng tĩnh lặng. Thỉnh thoảng Seith chỉ nghe được vài tiếng "răng rắc" phát ra từ đằng sau. Chẳng biết cậu ta đến đây tìm người mất tích hay đi du ngoạn nữa.
Không may cho cả hai. Đi thêm một lát, trời đột ngột đổ mưa. Trước khi bước vào rừng, bầu trời vẫn trong xanh. Có lẽ không khí lành lạnh, âm u trong rừng cùng những tán lá che khuất mặt trời khiến cả hai không nhận ra trời đã chuyển đen từ lúc nào.
Những hạt mưa dần nặng hạt hơn. Đám lá mục nát dưới chân bị những giọt nước nặng trĩu xốc tung lên. Mùi vị mục nát của lá đang phân hủy và đất sét hòa trộn, lan tỏa khắp không gian. Titus tăng tốc chạy lên phía trước, đuổi kịp bước chân của Seith, nắm lay tay nhỏ, kéo nhỏ nép và một gốc cây gần đó. Nhưng những tán lá không thể nào che chắn hoàn toàn nước mưa. Chúng len qua các kẽ lá. Chốc chốc lại có vài hạt rơi khắp người cả hai.
Nước mưa thấm vào quần áo khiến chúng bó sát người. Vài cơn gió vừa lúc thổi qua, Titus đánh hắt xì một cái. Vừa xoa mũi, cậu ta vừa liếc sang người bên cạnh. Thấy đối phương đang nhìn lên bầu trời, không biết suy nghĩ cái gì.
"Cậu đang nhìn gì..."
"Ầm."
Không kịp chuẩn bị, không có ánh sáng của tia sét đến trước. Tiếng sấm ngỡ như vọng đến từ ngay bên cạnh, xé rách cả không gian, nện lên trái tim của Titus. Cậu giật bắn cả người. Đế giày vốn dính ướt hỗn hợp nước và đất sét, đã mất đi khả năng chống trượt. Vừa lúc tâm trí cũng đang bị tiếng sấm đánh cho bay mất một nửa, chân trượt. Cả cơ thể lao thẳng vào người bên cạnh.
Seith bất ngờ bị người "tấn công" cũng hơi ngơ ra. Nhưng cơ thể được rèn luyện nhiều năm tự mình phản xạ. Hai tay ôm lấy đối phương, bàn chân hơi xoay, dùng lực cố định cơ thể cả hai đứng vững, không đến mức lăn đùng ra đất.
Thân hình trong lòng hơi run lên, như là sợ hãi. Seith hạ thấp giọng, thủ thỉ: "Còn đứng được không?"
Trong khoảnh khắc, nhỏ cảm thấy cơ thể người trong lòng cứng đờ.
Titus đã xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt. Nhưng vì vùi đầu vào lòng Seith nên cái biểu cảm xấu hổ đó mới không bị nhỏ nhìn thấy. Cậu ta bấu chặt lấy eo Seith, mượn lực đứng vững, sau đó vội tách ra, vịt chết cái mỏ còn cứng, nói: "Vừa nãy là do đất trơn quá nên tớ đứng không vững. May mà có cậu đỡ tớ."
Vừa dứt lời, lại nghe "Ầm" một tiếng. Sấm lại đánh.
Seith cúi xuống, thấy Titus lại rúc vào người mình.
"Áo cậu bẩn rồi, tớ lau cho."
Titus làm bộ vòng tay ra sau lưng Seith, phủi phủi mấy cái.
Trên trán nhỏ nhanh chóng chảy xuống vài vạch đen. Làm ơn đi! Áo quần ướt mem thì phủi bụi cái nỗi gì. Nhưng suy xét đến mặt mũi của người trong lòng, nhỏ vẫn thức thời không vạch trần.
"Được rồi, đứng dưới gốc cây lúc có sấm sét rất nguy hiểm. Chúng ta mau chóng tìm chỗ trú khác đi." Seith chu đáo đổi đề tài.
Titus cũng ngoan ngoãn gật đầu, rời khỏi người Seith.
Thấy đối phương đã thôi sợ hãi, nhỏ nhấc chân đi trước dẫn đường. Nhưng vừa ra khỏi gốc cây được hai bước. Đằng sau lại vang lên tiếng "phịch" rõ to. Quay lại thì thấy thiếu niên ngồi bệt trên nền đất, vẻ mặt mất tự nhiên.
Titus cười gượng gạo: "Tớ trượt chân."
Lần này là thật.
Tên này quả là rách việc. Nghĩ thế nhưng Seith vẫn quay lại đỡ đối phương đứng dậy.
Titus la oai oái lên: "Úi... úi... Đau quá... Hình như trật khớp rồi!"
Thấy nhỏ nhìn sang mình nghi ngờ, cậu ta càng ra sức kể lể: "Cậu nhìn xem, nó sưng tấy lên rồi này." Nói đoạn, thực sự kéo ống quần lên.
Nhìn thấy phần mắt cá hơi sưng lên, Seith hòa hoãn, thầm nghĩ nên nhanh chóng tìm chỗ trú mưa. Nếu không, vừa dính mưa vừa bị thương thế này, cậu ta sẽ phát sốt mất. Thế thì phiền phức lắm.
Nhỏ xoay người lại, hơi khuỵu gối, chìa tấm lưng trước mặt Titus, "Leo lên đi!"
Titus cũng chẳng khách sáo, nằm rạp lên tấm lưng bên dưới, vòng tay qua cổ, cằm gác lên vai Seith. Cả hai nhanh chóng rời đi.
Đang lâng lâng tận hưởng cảm giác di chuyển hai chân không chạm đất, tầm mắt cũng thuận theo trọng lực hướng xuống dưới. Chợt, một cảm giác không lành dâng lên trong lòng, Titus ngẩng đầu lên. Thân cây to đùng xông vào tầm mắt, rồi dần dần phóng đại. Seith đi nhanh thoăn thoắt, tốc độ gần như chạy. Cậu còn chưa kịp phát ra tín hiệu cầu cứu nào thì cái trán đã đập vào thân cây. Phát ra tiếng "binh" vang vọng.
"Mưu sát vị hôn phu."
"Thương binh" Titus vinh quang choáng váng, chỉ kịp hô to một câu rồi gục luôn.
Seith dừng chân, sốt ruột hỏi: "Này! Cậu không sao đấy chứ?"
Titus ngóc đầu dậy, "Không sao..."
Nhỏ thở phào.
"... Mới là lạ."
Titus nghiến răng nghiến lợi, xoa xoa chỗ đỏ lên trên trán.
"Rốt cuộc là sao vậy hả. Đang yên đang lành, cậu nhào vào cái cây này làm gì?"
Thiếu niên phẫn nộ, hai ngọn lửa nhỏ bùng cháy trong đôi mắt tím, quay sang chất vấn. Vừa lúc nhìn thấy cặp kính bám đầy những giọt nước mưa và hơi sương mờ ảo. Thế này thì thấy gì nữa mà còn chạy vù vù thế kia. Chưa té chết là may.
Seith bình thản giải thích: "Xin lỗi, mắt tôi không nhìn rõ."
A! Mắt cậu không rõ, nhưng cái sưng lên là trán tớ đây này! Trả thù chứ gì, cái đồ khúc gỗ nhỏ nhen này. Cõng người ta một tí thì làm sao!
Titus lầm bầm: "Cậu phải lau đi chứ."
"Tôi cũng muốn thử xem." Hai tay nâng đùi Titus siết chặt hơn, nhắc nhở kẻ thảnh thơi nằm trên lưng, vì ai mà hai tay của nhỏ không thể làm việc khác được.
Biết mình đuối lý, Titus ngậm miệng.
Cuối cùng cả hai bắt tay hợp tác. Đôi mắt Titus chỉ đường, đôi chân Seith đi đường. Sau một hồi vất vả vật lộn, cả hai cũng tìm được một hang động tránh mưa.
Seith đặt Titus cẩn thận lên nền đất, rồi ngồi xuống đối diện.
Bên ngoài trời vẫn mưa tầm tã, bên trong thì hai người ngồi co ro.
"Hắt xì."
Đây đã là lần thứ năm Titus hắt hơi kể từ khi ngồi vào trong động.
Seith không ngồi nhìn được nữa, "Cởi áo ra!"
"Cái gì?" Titus theo bản năng túm chặt áo, nhìn nhỏ đề phòng.
Thấy bộ dạng phiền phức của cậu ta, Seith chẳng nói một lời, vươn tay sau lưng lấy thanh kiếm, rút ra cầm trên tay rồi từng bước lại gần đối phương.
"Cậu muốn làm gì?" Trong giọng nói của Titus đã mang theo mấy phần căng thẳng và cảnh cáo.
Seith bước một bước, cậu ta lại lùi một bước cho đến khi đụng phải vách hang động, không lùi được nữa. Cả người Titus ướt đẫm, hơi lạnh thấm vào da thịt khiến cậu chẳng mấy dễ chịu, thi thoảng lại run lên vì lạnh. Đầu tóc bạch kim dài ngang vai lúc này thấm đẫm những nước là nước. Trên mặt cũng lấm tấm vài giọt mưa chưa khô. Tuy trông rất chật vật nhưng lại mang một vẻ đẹp sương gió khó tả.
Một bên từng bước ép sát, một bên sợ hãi rụt rè. Nếu không xét đến vấn đề giới tính, tình cảnh này trông chẳng khác gì sơn tặc cưỡng bức thôn nữ.
"Vụt."
Ánh kiếm lóe lên, dừng ngay trên cổ áo Titus. Chỉ thấy từ mũi kiếm, từng luồng khí lạnh toát ra, tràn vào khắp người Titus. Tức khắc cảm giác lãnh lẽo khắc nghiệt bao phủ từ đầu tới chân, cậu không nhịn được mà rùng mình. Quần áo, tóc tai lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy đóng băng. Sau đó, Seith trở kiếm, thu về. Những vụn băng đọng lại trên người Titus tức khắc vỡ tan, rơi đầy đất. Quần áo khô ráo một cách thần kỳ.
Băng ma pháp.
Titus không ngạc nhiên việc Seith sở hữu thứ đó. Dù gì nó cũng là lý do hai người đính ước.
Titus còn nhớ như in một ngày đẹp trời chín năm trước, khi ấy cậu vẫn còn là một đứa trẻ vui tươi chẳng hiểu sự đời, mỗi ngày tung tăng chơi đùa, vui sướng không sao tả xiết.
Tuy cha lúc nào cũng mặt mày lạnh tanh, ép cậu học này học nọ. Nhưng Titus tự nhận thông minh xuất chúng, chẳng có gì làm khó được cậu. Cứ cách vài hôm là cái lỗ chó trên tường nhà Arden lại đổi chỗ.
Hôm đó, khi cậu vừa tung tăng về nhà sau một ngày rêu rao trên phố, vừa vặn bị cha già đứng ngay cửa nhà bắt gặp. Nếu là bình thường ông đã túm ngay lấy gáy cậu, rồi vứt vài tia sấm sét cho đến khi mùi thịt khét bốc lên, đến mức đứa con trai bé bỏng ứa nước mắt xin tha thì mới thôi. Nhưng, Ngài Công tước đáng kính chỉ cười tủm tỉm nhìn cậu.
"Thằng phá nhà, ta tìm cho mày một nàng dâu xuất chúng rồi đấy nhé."
Đấy, ông nói như thế. Sau đó thì huyên thuyên nào là băng ma pháp, nào là ma hạch cấp s.
Rõ ràng, với tâm linh non nớt của một đứa trẻ tám tuổi, Titus hoàn toàn mặc định nàng dâu thì phải dịu dàng như nước giống như mẹ vậy. Tuy chưa bao giờ gặp mặt cô vợ tương lai bé bỏng, nhưng ít ra thì cậu cũng ôm một chút mong chờ nào đó.
Cho đến năm mười tuổi, khi tham dự yến tiệc năm mới của Hoàng đế bệ hạ, Titus trẻ người non dạ, ôm một trái tim tràn ngập mong chờ với lần đầu tiên gặp nàng dâu của mình. Nhưng suốt buổi vũ hội nàng chẳng lộ mặt. Cậu thất vọng suy sụp, tản bộ bên ngoài khuôn viên Hoàng cung.
Chẳng biết đi đứng kiểu gì, Titus lạc vào một tòa cung điện tối thui tối mù, không có lấy một ánh đèn. Ánh trăng trên cao chỉ có thể giúp cậu lờ mờ nhìn thấy dưới một gốc cây cổ thụ có hai đứa nào đó, một nam một nữ. Nam thì quỳ rạp trên nền đất, hét lên đầy căm hận: "Con chó, mày dám chém gãy kiếm của tao. Biết cha tao là ai không?"
"Không hứng thú." Con nhỏ xoay lưng về phía cậu nói như thế.
Thằng kia có vẻ đắc ý lắm, "Công tước Hanover. Là kiếm sĩ vĩ đại nhất trong những kiếm sĩ vĩ đại đấy. Tao là con trai thứ ba của nhà Hanover đấy nhé. Mày chết chắc rồi! PatrickCourteney nhìn thấy cha tao cũng phải cúi đầu thưa dạ nhé, con ranh chết tiệt."
Titus bừng tỉnh, thì ra là thằng đầu đất nhà Hanover.
Chỉ thấy "con ranh chết tiệt" nhún vai, giọng nghi hoặc: "Thế sao ngươi lại yếu xìu vậy? Với lại ta có tên, SeithCourteney, cảm phiền gọi cho đúng."
A! Là nàng dâu.
Có trời mới biết, khi đó trái tim bé nhỏ của Titus đã hưng phấn như được Louis cho kẹo.
Phía bên kia, Kallisto Hanover đã tức đến run rẩy. Dù cậu ta kỹ không bằng người thật nhưng bị người chỉ mặt kêu yếu xìu, niềm kiêu hãnh của dòng máu kiếm sĩ Hanover bị đả kích không nhẹ. Vừa lúc Seith Courteney quay lưng rời đi, cậu ta nắm chặt nửa thanh kiếm gãy trên nền đất, vùng dậy chém về lưng nhỏ. Titus căng thẳng, toan mở miệng nhắc nhở thì con nhỏ đã xoay chân, đá một phát vào đũng quần của Kallisto.
"Á... Á... Á..."
Sau một loạt tiếng la tru tréo như heo bị chọc tiết, cậu chàng lăn lộn trên đất, môi sùi bọt mép.
Hình ảnh quá mức kích thích thị giác, tâm trạng hưng phấn của Titus tắt ngóm. Thấy con nhỏ xoay lưng rời đi, cậu vội vàng chuồn lẹ, cũng chẳng còn hứng thú với dung mạo nhỏ nữa. Ảo tưởng về một nàng dâu dịu dàng vỡ nát. Từ đó về sau, nhắc đến vị hôn thê là cậu không dậy nổi một chút cảm xúc hường phấn nào.
Lỡ mà rước nhỏ về, nhỡ đâu có làm chuyện gì không hợp ý nhỏ, chẳng phải chỗ ấy phải bị nát bấy?
Chết người hơn nữa là sau vài năm, ngoài bạo lực, nhỏ còn thêm tật háo sắc.
Titus hoàn hồn, âm thầm thở phào. May mà ban nãy, nhỏ chỉ muốn hong khô quần áo chứ không có suy nghĩ gì khác. Cứ tưởng hôm nay khí tiết khó giữ.
"Cảm ơn cậu." Titus nói.
Seith không đáp lời, quay lại chỗ ngồi, cho thanh kiếm vào bao vải rồi đeo lại trên lưng.
Lúc này cậu mới phát hiện cả người Seith cũng đã khô ráo từ bao giờ. Thấy trên mũ beret của nhỏ còn dính một chiếc lá, Titus vươn tay muốn lấy xuống. Nhưng mới vươn giữa đường còn chưa kịp động vào, đối phương đã trừng mắt uy hiếp.
Titus chỉ phải ngượng ngùng thu tay về, "Tớ thấy trên mũ của cậu có chiếc lá, muốn lấy nó xuống thôi."
"Cảm ơn! Nhưng tôi sẽ tự lấy." Nói rồi, nhỏ vươn tay lấy cái lá xuống.
Dù là đêm qua lúc ngủ, nhỏ vẫn không lấy cái mũ xuống. Từ lúc gặp mặt đến nay gần hai ngày, không lúc nào Titus thấy Seith rời khỏi chiếc mũ. Có khi trên đầu nhỏ giấu vàng cũng nên.
Không kiềm nổi tò mò, Titus hỏi: "Cậu rất thích chiếc mũ này à?"
"Đó không phải là vấn đề nên bàn luận lúc này."
Đánh trống lảng.
Nhưng Titus cũng không muốn tìm tòi bí mật của người ta làm gì, "Được rồi! Sau một hồi quan sát thì tớ thấy khu rừng này có điểm bất thường. Chắc cậu cũng nhận ra. Trên đường chúng ta đi không có một bóng động vật nào. Ban đầu tớ thấy là lạ nhưng không phát hiện ra lạ ở đâu. Nhưng đi một hồi, tớ không hề nghe được tiếng côn trùng dù là nhỏ nhất nào. Khu rừng này yên tĩnh đến lạ..."
Seith tiếp lời: "Không sai! Táo Orchids thường có một loài cộng sinh là kiến vàng. Nhưng trong toàn bộ số cây mà chúng ta đi ngang qua, ta không hề thấy một con kiến nào cả."
Cả hai lâm vào trầm mặc.
Titus nhìn nhỏ, hỏi"Cậu biết lý do?"
"Chỉ là phỏng đoán thôi! Côn trùng và những sinh vật sống khác trong rừng rất nhạy cảm trước những thảm họa tự nhiên. Khi lũ lụt hay động đất xảy ra, chúng thường cảm nhận được trước và di cư tránh họa. Nhưng vùng này có địa hình cao, về cơ bản không thể xảy ra lũ lụt." Seith hơi dừng lại "Còn về động đất..."
"Chưa bao giờ xảy ra."
Seith nhìn cậu nghi hoặc.
Thấy hơi đói bụng, Titus lấy từ trong túi vải đeo bên hông một mẩu bánh mì nhưng nó đã bị dính nước biến dạng. Cậu ta lại tiếp tục lôi đám đồ ăn chuẩn bị trước trong túi ra, vừa làm vừa nói: "Trước khi hỏi Edana, tớ cũng thử thăm dò trong thành Artemis và biết về Nhật thực. Nhật thực là điềm xấu, để đảm bảo tớ có hỏi thêm về thiên tai này nọ."
Lục lọi một hồi, Titus chết lặng nhận ra rằng chẳng có món gì thoát được sau khi ngâm nước một buổi sáng.
"Vậy chỉ có một cách giải thích duy nhất là bên trong cánh rừng này có một tồn tại khiến đám động vật kinh sợ. Thứ này không thể nào là Thần linh vốn giáng sinh với điềm lành và chúc phúc."
Bụng đói cồn cào, Titus ngồi gục xuống, trả lời ỉu xìu: "Ừ."
"Táo."
Seith chỉ nói một chữ không đầu không đuôi, nhưng Titus đầu óc toàn đồ ăn đã nghĩ ngay đến trái táo sáng nay nhỏ từ chối vẫn đang nằm gọn trong túi áo của mình. Cậu ta vui như mở hội mà lôi táo ra, nhanh nhẹn rút dao găm gọt vỏ, cắt làm hai nửa sau đó đưa đến trước mặt Seith.
Thấy Seith nhìn mình nghi ngờ, Titus đột nhiên muốn cười, không biết hình tượng của cậu trong lòng nhỏ đã nát đến mức nào nữa?
"Cho dù thế nào cũng đâu thể để cậu đói bụng được. Cái này gọi là đồng cam cộng khổ biết không. Tớ vốn là người có tình có nghĩa lắm đấy."
Khóe môi Seith giật giật, nhận lấy nửa trái táo. Có khi lắm lời là phong cách hành sự của nhà Arden thật. Từ Louis đến Titus, ngay cả July, ai cũng như bôi dầu vào mồm.
Cả hai đang rảnh rỗi ngồi chờ mưa ngừng. Chợt, không biết từ đâu từng làn sương trắng xuất hiện vờn quanh khắp hang động. Lúc ban đầu chỉ là những màn sương mỏng, không trở ngại tầm nhìn. Nhưng dần dà chúng trở nên đậm đặc. Khắp cả hang động được đám sương mờ ảo bao phủ, khiến người ta có ảo giác như lạc vào bồng lai tiên cảnh. Seith cảm thấy không ổn, vội vàng nắm chặt lấy tay Titus trước khi cả hai bị màn sương kia nuốt chửng.