Ngôi nhà này đang bị ai đó theo dõi. Tuy nhiên, Seith chỉ có thể cảm nhận được nếu ý niệm kia mang theo ý xấu, nên thực sự nhỏ không thể chắc chắn có bao nhiêu người đang âm thầm quan sát nơi đây.
Nếu ác ý biến mất, không có nghĩa những người không có ác niệm cũng biến mất. Lúc nãy định hỏi "Titus" về vấn đề trên là do nhỏ đã sơ suất. Nét mặt Seith trở nên căng thẳng.
Titus đã tựa sát vào người, ngón trỏ vẫn chạm nhẹ vào môi nhỏ. Cách biệt chiều cao khiến Seith như lọt thỏm vào lòng cậu. Titus cúi người, mặt kề sát vào tai nhỏ, để mặc cho hương anh đào dịu nhẹ từ mái tóc đối phương vương nơi chóp mũi.
Tưởng là cậu ta có điều muốn nói một cách bí mật, Seith cũng lặng im chờ đợi.
"Môi cậu mềm thật đấy!"
Hả?
Nhỏ ngẩn người. Thực chất chẳng còn sợi ác ý nào cả mà là tên này đang giở trò trêu chọc.
Thực hiện được ý đồ, Titus khẽ nhếch mép. Nhưng chưa đắc ý được bao lâu. Một tiếng "xoẹt" vang lên, kiếm ra khỏi bao.
Titus cũng chẳng phải hạng tầm thường, nhanh chóng lùi về phía sau. Nhưng cậu ta đã quá coi thường năng lực của vị "dũng sĩ" trước mặt. Chỉ thấy một vết sáng lóe qua bên thái dương, nhanh đến độ chưa kịp trấn tĩnh thì vài sợi tóc gần nơ con bướm đã tán loạn trong không khí. Ánh mắt đối phương nhìn cậu rét lạnh căm căm.
Nếu người trước mặt thực sự là Titus Arden, Seith cuối cùng cũng hiểu cái biệt danh "ăn chơi trác táng số một Đế đô" từ đâu mà ra. Có lẽ ngày thường, cậu ta cũng dùng thái độ cợt nhả thế này đi trêu ghẹo gái nhà lành.
Tức giận là thật nhưng Seith Courteney là một người kiểm soát cảm xúc rất tốt, lý trí đang làm việc hết công suất để ngăn nhỏ không đập cho cậu ta một đòn ngay tại chỗ. Lỡ như người trước mặt thật sự là Thánh nữ, thì việc hành hung sẽ vi phạm lời hứa với Rồng. Và nhỏ thì không bao giờ muốn trở thành một kẻ hứa lèo.
Chờ cho cơn giận được nén xuống, Seith mới lên tiếng: "Làm sao mà ngươi cảm nhận được sợi ác ý kia?"
"Cậu cũng đâu cho tớ biết, sao tớ phải nói với cậu?"
"Là trực giác."
Câu trả lời như là cho có lệ nhưng nhỏ lại rất nghiêm túc. Titus cũng thực sự bị vẻ mặt kia thuyết phục, muốn đáp lại gì đó. Bèn đưa ngón trỏ lên môi mình, khẽ cười: "Là bí mật."
Thiếu niên trước mặt, bề ngoài lơ đễnh nhưng thực chất tinh thần cảnh giác rất cao. Biết là cố hỏi thêm mà không đi kèm uy hiếp vũ lực thì cũng chẳng moi ra được chút thông tin nào, Seith đành từ bỏ. Cũng không muốn ở gần cậu ta thêm chút nào nữa, nhỏ quay về phòng Mana với những người còn lại.
Nhà Albert chỉ có hai phòng ngủ. Một cho hai mẹ con Mana, một cho Albert. Mana bị bệnh nhiều ngày, trong phòng có mùi dược liệu rất khó ngửi nên Albert nhất quyết nhường phòng cho ba người còn mình thì ngủ chung với mẹ và em gái.
Thế là với tinh thần không mấy tình nguyện, ba kẻ ngoại lai buộc phải ngủ chung trong một căn phòng mà đối với họ là bé như lỗ mũi. Trong phòng chỉ có một cái giường đá lạnh ngắt đủ chỗ cho một người nằm.
Tuy rất muốn nịnh nọt phu nhân tương lai nhưng July vẫn nhớ rõ chức trách của mình. Cậu ta vội vàng xếp nệm chăn lên giường rồi hồ hởi mời cậu chủ an tọa. Xong xuôi thì tiếp tục xếp đám nệm chăn còn lại trên nền đất, lại cười giả lả mời Seith. Bản thân cậu ta cũng chọn một chỗ cho mình ngay bên cạnh.
Dù sao đều là đá, nằm chỗ nào cũng như nhau, nhỏ cũng chẳng muốn tranh giành gì cho mệt nên cũng đáp lại thịnh tình của vị Kỵ sĩ Mèo Đen tự xưng kia.
Mệt mỏi cả ngày, vừa ngả lưng là cả ba đã nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
Nửa đêm, trời tối mịt mù, cửa phòng kín mít, thích hợp làm việc khuất tất.
Seith ngồi dậy thật khẽ khàng, rón rén tiến về phía giường đá. Tư thế ngủ của thiếu niên rất ngay ngắn, ngoan ngoãn. Ánh trăng hiu hắt len lỏi qua song cửa sổ nhỏ hẹp, in thành những vệt sáng trên khuôn mặt thiếu niên, mái tóc bạch kim như phát sáng trên nền da trắng tuyết. Đôi môi cũng không hề nhếch lên như lúc thức khiến cậu ta bớt đi vài phần giảo hoạt.
Seith dừng lại bên cạnh giường đá, quan sát một lúc. Sau khi xác nhận đối phương đã ngủ say, nhỏ mới nhẹ nhàng vén chăn, đặt sang một bên. Sau đó bàn tay từ từ đến gần phần ngực đối phương, hơi dừng lại do dự, rồi chạm vào.
Bằng phẳng! Có lẽ cậu ta là con trai thật.
Khoan! Chỉ dựa vào điều này thì chưa thể chắc chắn hoàn toàn được. Vì Seith tuy là con gái nhưng cảm giác khi sờ vào ngực mình cũng bằng phẳng không kém. Hơn nữa, đám tiểu thư quý tộc thường dùng một mảnh vải trắng quấn quanh ngực để tiện hành động và che giấu giới tính khi trốn nhà đi chơi. Nhỏ hơi nhíu mày nghĩ ngợi nhưng rồi cũng hạ quyết tâm tìm hiểu đến cùng. Bàn tay đặt nơi ngực từ từ di chuyển xuống phía dưới.
Từ nhỏ đến lớn, rất ít khi nào Seith chủ động tiếp cận người khác, đặc biệt là sờ mó vùng nhạy cảm của người ta thế này. Nội tâm của nhỏ chẳng hề bình tĩnh như nét mặt lạnh băng thể hiện ra ngoài.
Một chút, một chút nữa thôi! Bàn tay đã sắp chạm vào bên dưới lớp quần áo.
"Dũng sĩ làm gì đấy?"
Seith giật thót, rụt tay về. Nhưng trước lúc ấy, tay trái đã bị người nắm chặt. Thiếu niên trên giường đã mở mắt từ bao giờ, môi nhếch lên như đang chế nhạo.
Hoàn cảnh hết sức lúng túng, xấu hổ. Lúc này đây, bất cứ lời giải thích nào cũng là ngụy biện.
"Sao nào? Không trả lời được à? Để tớ đoán thử xem. Từ lần đầu gặp mặt, không thân cũng chẳng quen đã ra tay cứu giúp, đòi đi theo tớ, nhận mình là vị hôn thê, cho đến hành vi bất chính như bây giờ. Tất cả đều nói lên một điều duy nhất..."
Seith cựa quậy tay trái, nhưng đối phương cũng dùng sức nắm thật chặt, không thể nào rút ra được. Tay phải cũng không chịu nằm yên, nắm đấm thành hình, vung về hướng đối diện.
"Nếu muốn đánh thức cả làng thì cứ thử xem!"
Nắm đấm của Seith dừng lại ngay trước mũi Titus, rồi bất lực buông xuống. Một quyền vừa nãy dùng sức mạnh đến mức, cậu cảm thấy như có gió phớt qua chóp mũi. Xem ra vị dũng sĩ trước mặt đang rất tức giận.
Bỗng, Titus ngồi dậy, rướn người về phía trước, ép Seith nhìn thẳng vào mình.
"Cậu..."
Giọng của Titus vốn đã hơi trầm, lại thêm cố ý hạ thấp âm vực, chất giọng thanh mát như rượu ủ lâu năm, mê hoặc đối phương, hư hỏng đến lạ. Một tay nắm chặt tay Seith, tay còn lại khẽ nâng cằm nhỏ lên. Tư thế từ trên nhìn xuống tạo ra áp lực vô hình, như đang tra khảo tội phạm.
Seith căng thẳng. Chẳng lẽ cậu ta phát hiện ra gì đó?
"... Mê luyến vẻ đẹp của tớ, thèm khát cơ thể tớ." Ngữ khí vô cùng tự tin như đã nắm thóp được đối phương.
Tên này bị hoang tưởng giai đoạn cuối, hết thuốc chữa rồi! Seith âm thầm phỉ nhổ.
Trước những lời trêu ghẹo không nghiêm túc như thế, phần lớn các cô gái đều sẽ đỏ mặt xấu hổ hoặc ít nhất là thể hiện một chút cảm xúc ngượng ngùng hay chán ghét ra bên ngoài. Nhưng cô gái trước mặt, lông mi chỉ khẽ run lên sau đó lại bình thản như thường.
Thấy nhỏ cứ mãi im lặng, Titus lại lên tiếng trêu chọc: "Nói đúng quá, không phản bác được đấy à?"
Seith gạt bàn tay đặt trên cằm mình ra, rũ mi. Kế hoạch đã thất bại, không thể xác định cậu ta là nữ hay nam, từ đó chưa biết được ai là lý do khiến ấn ký phát sáng. Tài liệu về ấn ký Thánh nữ quá khan hiếm, không có thông tin cụ thể nào về phạm vi hoạt động của nó. Rồng từng nói chỉ cần đến gần thì sẽ phát sáng, nhưng vấn đề là gần đến độ nào thì được? Trong bán kính một mét, hai mét,... hay nhiều hơn nữa? Không thể xác định được.
Hai kẻ còn lại trong phòng thì lúc nào cũng như hình với bóng, phải tìm cơ hội tách bọn họ ra. Lúc này, Seith cần một cái cớ để đi theo điều tra thêm. Người trước mặt rất nhạy bén, nếu không thể khiến cậu ta tin tưởng, xem chừng rất khó để thực hiện được.
Tuy không biết khuôn mặt Seith có lọt vào được mắt xanh của vị thiếu gia chỉ thích những người xinh đẹp trước mặt không, nhưng cứ thử trước đã.
"Đúng vậy." Nhỏ đáp.
Titus đực mặt ra: "Hả?"
"Ta không phản bác được."
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai rơi vào khoảng không thinh lặng.
"Cậu mê luyến vẻ đẹp của tớ?"
Seith gật đầu.
"Thèm khát cơ thể tớ?"
Lại gật đầu.
Một khoảng không chết chóc lại bao trùm cả hai.
Titus vội vàng buông tay, bật người ra sau, chụp lấy tấm chăn bên cạnh, kéo lên kín mít cả người, lộ mỗi đầu ra ngoài, nhìn Seith đầy sự đề phòng.
Cậu chỉ muốn đùa giỡn một chút. Vốn nghĩ rằng đối phương có lý do sâu xa nào đó mới hành động càn rỡ như vậy. Mấy câu đùa giỡn kia cốt là để chọc cho nhỏ xấu hổ rồi lộ ra sơ hở. Lẽ nào đoán sai rồi? Người ta vốn chẳng có ý đồ gì mà là thực sự thèm khát cậu?
"Dâm tặc chết tiệt! Cút ra ngoài!"
Lần này thì tới lượt Seith không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Mới giây trước còn cợt nhả, ra vẻ trai đểu lão luyện, giây sau đã biến thành thiếu nữ gặp phải cường hào ác bá. Hay tên này bị thần kinh phân liệt?
Nhỏ nhìn cậu ta đầy ái ngại: "Ngươi... có sao không đấy?"
"Cút ngay!" Titus túm chặt chăn, gầm lên.
Mặt Seith đanh lại. Nếu là bình thường, có người dám quát tháo trước mặt như thế, kiếm đã ra khỏi bao. Nhưng hôm nay, là nhỏ làm sai trước. Thế là giữa đêm khuya, có một thiếu nữ xách kiếm, ôm theo chăn, cuốn gói khỏi phòng. Còn bên trong phòng, thiếu niên mặt đỏ tới mang tai, mất ngủ cả đêm.
Tất nhiên, những chuyện kia chẳng ảnh hưởng chút nào tới July. Ngài Kỵ sĩ Mèo đen thì vẫn rất say sưa với giấc mơ về vị trí thứ nhất.