"Nhóc con, đây là thanh kiếm huyền thoại mà ngay cả Rồng cũng chưa thể hiểu hết đấy!" Vẻ mặt huênh hoang của Louis như muốn cô học trò nhỏ mau mau cảm ơn rồi sùng bái y.
Vốn rất thích Eirlys, Seith cũng tò mò về nguồn gốc của thanh kiếm.
"Vì ta nhặt nó bên đường mà, có biết của ai đâu. Làm sao mà hiểu hết!" Giọng nói tỉnh rụi của Rồng vang lên.
Seith: "..."
Bên... bên... đường? Mặt Louis tái mét.
"Thế mà mi từng gọi nó là huyền thoại cơ đấy!"
Rồng cười khà khà rồi nói: "Thì cho dù là nhặt ven đường nhưng với kho tàng tri thức mà ta nắm giữ, ta vẫn không thể nào nhìn ra được nguồn gốc của nó. Như thế chưa xứng với hai chữ huyền thoại à?" Vẻ mặt Rồng thành thực như thể điều nó nói có lý lẽ hết sức.
Gọi một thanh kiếm ve chai là huyền thoại? Thế này thì hình tượng thầy giáo thành hình thờ mất. Louis muốn chửi thề.
"Trả lại thanh kiếm đi nhóc, ra bên ngoài rồi ta sẽ tìm cho một thanh kiếm khác tốt gấp trăm, à không gấp ngàn lần. Chẳng việc gì phải hứa hẹn với Rồng mặt thộn chỉ vì thanh kiếm rách này cả." Thầy giáo tức tối khuyên bảo Seith.
"Ai mặt thộn hả? Thằng láo toét này! Hôm nay ta phải dạy ngươi biết thế nào là kính già yêu trẻ."
Thấy cả hai lại sừng cổ lên, Seith thấy phiền chết đi được. Nhỏ vung kiếm, đứng chắn giữa hai người.
"Không phải kiếm rách. Tên nó là Eirlys. Việc này dừng ở đây đi!" Câu này là nhỏ nói với thầy giáo.
"Đồ ngu này. Vài hôm nữa gặp đối thủ mạnh khác, nó lại gãy mất thì làm sao. Thế chẳng phải nhóc ăn lỗ nặng rồi à?" Louis khuyên can thêm.
Seith nắm chặt kiếm, rũ mắt: "Không đúng. Kiếm gãy là vì kiếm sĩ bất tài vô dụng."
Thầy giáo nhíu mày. Y không phải kiếm sĩ, không hiểu được những tình cảm và ý niệm giữa học trò của mình và kiếm. Nhưng y biết, Seith đang nghi ngờ bản thân. Có lẽ nhỏ vẫn cảm thấy tự trách vì đã để kiếm gãy, cũng có lẽ là vì kiếm ý mà nhỏ tự hào hoàn toàn vô dụng trước Scarlet. Nhưng đối với kiếm sĩ, ma pháp sư hay chiến binh. Không! Phải là tất cả những tạo vật có khả năng tư duy trên thế giới này, một khi sự ngờ vực về bản thân tồn tại, nó sẽ giống như giòi bọ trong xương, từ từ gặm nhấm, phá hủy tinh thần của vật chủ.
Lúc này giọng nói của Seith lại vang lên: "Tôi đã gặp một kẻ kỳ quái, muốn chạm đến những vì sao, chỉ vì cậu ta cho rằng có khi nào những ngôi sao trên bầu trời không hề xinh đẹp như khi được ngắm nhìn từ xa. Tôi từng cho rằng cậu ta suy nghĩ viển vông."
Nhỏ vừa nói vừa khẽ lướt ngón giữa và ngón trỏ qua lưỡi kiếm, cuối cùng nhẹ nhàng chạm vào ký tự "Eirlys" trên thân kiếm.
Eirlys cũng khẽ rung lên như đáp lại chủ nhân. Cảm nhận được sự rung động nho nhỏ truyền đến từ đầu ngón tay, Seith khẽ nhếch môi thỏa mãn.
Thầy giáo cũng kịp thu vào đáy mắt vẻ mặt trân trọng như đang nâng niu món bảo bối quý giá nhất thế gian của cô học trò nhỏ. Giữa cô nhóc và thanh kiếm dường như có một sự liên kết kỳ lạ nào đó mà y không thể lý giải.
"Thế còn bây giờ?" Thầy giáo hỏi.
"Bây giờ thì những lời đó có tính tham khảo."
Câu nói vừa rồi gợi lên sự tò mò trong lòng Louis. Không biết cuộc gặp gỡ nào đã làm thay đổi cách suy nghĩ của một đứa trẻ lầm lì như Seith.
"Lão nghĩ một thanh kiếm huyền thoại là như thế nào?"
Louis hơi nghĩ ngợi rồi đáp: "Sắc bén đến mức có thể chém đứt vạn vật chăng?"
Seith lắc đầu: "Có lẽ lão đúng, nhưng kiếm sĩ càng mạnh thì kiếm càng mạnh. Một thanh kiếm chỉ có thể trở thành huyền thoại khi nằm trên tay của một kiếm sĩ huyền thoại."
Nhỏ ngẩng đầu lên, đối diện với Louis. Vẫn là đôi mắt xám tro mà thầy giáo quen thuộc nhưng dường như có điều gì đó đã lặng lẽ thay đổi.
"Một ngày nào đó, Eirlys sẽ trở thành huyền thoại vì là kiếm của Seith Courteney!"
Những vì sao có thực sự xinh đẹp hay không? Phải đến gần mới biết được. Seith Courteney có thể trở thành kiếm sĩ chân chính hay không? Phải nỗ lực hết mình mới thấy kết quả.
Một động lực không thuần khiết, một quyết tâm nửa vời sẽ chẳng đưa Seith đến đâu. Luyện kiếm không phải vì bất cứ điều gì khác, chỉ vì ước nguyện trong lòng.
Ý chí của Seith kiên định hơn nhiều so với những gì Louis nghĩ. Ra ngoài một chuyến cũng khiến nhỏ có thêm những trải nghiệm mới, những suy nghĩ mới.
Thầy giáo cảm thấy cô học trò nhỏ của mình cũng đủ ngạo mạn. Ngay cả kiếm sĩ mạnh nhất đương thời - Đại công tước Raymon Hanover cũng chẳng dám tự nhận hai chữ "huyền thoại". Nhưng có sao đâu! Vì hồi còn nhỏ, Louis Arden cũng y hệt.
Louis thở dài, coi như là y nhiều chuyện. Seith Courteney xem chừng đã quyết định gắn bó với thanh kiếm.
Y vươn tay bẹo má Seith, giả vờ oán trách: "Này nhóc con, nói về kiếm với ánh mắt rạng rỡ như thế trước mặt thầy giáo ma pháp là không lễ phép lắm đâu."
Nhỏ gạt tay y khỏi mặt mình. Sau đó dùng tay áo lau qua loa trên mặt, tỏ ý ghét bỏ.
Louis: "..."
"Khò... khò... khò..." Tiếng ngáy của Rồng vang lên. Nó đã nhắm mắt làm một giấc ngay bên cạnh hai người lúc nào không hay.
Dù học trò của y có vẻ rất hài lòng với thanh kiếm nhưng Louis vẫn không thể nuốt trôi cục tức bị Rồng chơi một vố. Ít nhất thì cũng phải ăn miếng trả miếng mới hả giận. Lúc này chẳng phải là thời cơ tốt nhất?
Hai mắt thầy giáo sáng lên, nhìn Seith đầy gian xảo.
"Hay là chúng ta..." Vừa nói y vừa lôi một cây bút ra từ trong áo, sau đó liếc nhìn vẻ mặt ngây thơ của chú Rồng xấu số.
Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Seith khinh thường nhìn lại, nắm kiếm đi luôn.
Nửa ngày sau, nhỏ lại nhìn thấy một màn đuổi đánh ngay trên mặt hồ. Lần này Rồng mặt thộn, à không Rồng mặt mèo đã tức tới mức xì lên luôn hai cột khói trên đầu.
...
Sau vài ngày nghỉ ngơi ở lĩnh vực của Rồng để nó khám xét vết thương cho Louis, Seith cũng được hưởng lợi không ít.
Rồng thích được khen. Chỉ cần thổi phồng sự anh tuấn uy dũng hay phóng đại về truyền thuyết loài Rồng, thì dù những lời đó có giả trân cỡ nào, nó cũng cười híp mắt híp mũi khen thưởng. Tất nhiên là những món quà phải trong phạm vi mà nó cho phép. Như Louis mồm mép nhanh nhẹn, khen nó ba ngày ba đêm cũng chẳng đổi lại được viên hắc diệu thạch nó sưu tầm được đâu đó vài ngàn năm trước.
Đã là người thì phải có lòng tham. Seith cũng chẳng ngoại lệ, nhưng nhỏ cố hết sức cũng chỉ rặn ra được mấy câu như "Ôi! Ngài Rồng mạnh quá!" hay "Ôi! lĩnh vực của Ngài rộng quá!". Mà nói xong nhỏ còn tự cảm thấy bản thân đã lây nhiễm tật xấu từ Louis.
Thế mà chú Rồng nọ nghe xong lại cười khà khà hỏi nhỏ có cần thứ gì không.
Seith cũng chẳng rụt rè. Bảo bối thì nhỏ không thiếu nhưng lại rất có hứng thú với cái gọi là kho tàng tri thức của Rồng. Thế là suốt mấy ngày ở lĩnh vực, ngày nào nhỏ cũng quấn lấy Rồng hỏi này hỏi nọ. Chủ đề được nhắc đến nhiều nhất dĩ nhiên là kiếm, nhưng những thắc mắc tích tụ trong tám năm cuộc đời cũng được đem ra bàn luận một thể. Ví dụ: nguồn gốc loài mèo, sự ra đời và phát triển của loài chó, tại sao chó và mèo ghét nhau,...
Lúc ban đầu, Rồng còn khoe mẽ kể hết những gì mình biết. Qua vài ngày, hễ thấy Seith là mặt nó xanh lè, đầu choáng váng, ngực nghẹn lại, buồn nôn, bỏ chạy.
Nghiêm túc cũng có sự đáng sợ của nghiêm túc. Chơi đuổi bắt với Louis còn vui gấp ngàn lần ngồi một chỗ cho học trò của hỏi y đông hỏi tây, hỏi từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, từ lúc ăn no cho tới khi cái bụng xẹp lép.
Chờ cho vết thương của Louis khá khẩm hơn là hai thầy trò bị nó đuổi cổ ngay. Louis còn muốn ăn dầm nằm dề thêm vài hôm, tìm cơ hội lừa thêm vài viên hắc ngọc, Seith cũng còn nhiều nghi vấn muốn được giải đáp. Nhưng mặt Rồng lúc đó thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống hai người.
Đánh không lại. Cả hai đành phải thu xếp hành lý về nhà. Nhưng hai người tay không mà đến, hành lý cũng chỉ có mấy viên hắc ngọc bị Louis giấu kín như bưng trong túi áo. Rồng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua để tiễn vong cái vị "chúa tể của những câu hỏi" làm nó ốm o gầy mòn kia.
Lãnh địa Courteney, dinh thự chính nhà Hầu tước.
Louis đưa Seith về nhà, sau đó thì biến mất tựa con gió hệt lần đầu gặp mặt. Trước khi đi, y chỉ dặn dò vài câu rồi bảo thỉnh thoảng sẽ ghé thăm.
Nắng sớm ấm áp vương khắp hành lang, tiếng chim hót cũng vang vọng lanh lảnh. Dinh thự Hầu tước vẫn xinh đẹp và tráng lệ như thường, người hầu cũng ra vào tấp nập. Cho dù vị tiểu thư duy nhất mất tích hơn nửa tháng thì cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến nhịp sống thường ngày của những người ở đây.
Seith theo sau quản gia Harold đến phòng làm việc của Hầu tước. Lúc vào cửa, Hầu tước vẫn đang vùi đầu vào đống giấy tờ trên bàn làm việc. Rosaria đứng bên cạnh, đang đặt một khay đồ ăn trên bàn.
Lúc nhìn thấy Seith, nét mặt cô nhóc thoáng chốc sáng lên, nhưng lại nhanh chóng ảm đạm.
Nửa tháng không gặp, Rosaria trông có hơi tiều tụy. Chắc là do ảnh hưởng của độc quỷ. Seith thầm nghĩ.
Hầu tước cũng dừng việc trên tay. Ông nhìn về phía Rosaria, nhẹ nhàng xoa đầu cô nhóc rồi nói với chất giọng thật dịu dàng: "Rosa cảm ơn mẹ giúp ta nhé! Con cứ đặt điểm tâm ở đây rồi ra ngoài trước đi. Ta có chuyện cần nói với chị Seith."
Cô nhóc nhìn về hướng Seith như có điều gì đó muốn nói, nhưng rồi cũng cúi đầu, ngoan ngoan đáp: "Vâng ạ." Sau đó rời phòng cùng Harold.
Hầu tước đã mang theo khay bánh, ngồi vào bàn tiếp khách giữa phòng, Seith cũng an tọa trên ghế đối diện. Ông lấy một khối bánh ngọt đưa đến trước mặt Seith.
"Con có muốn nếm thử một chút không?"
Seith hơi do dự nhưng rồi cũng nắm lấy bánh, cho vào miệng, nhai nuốt từ tốn.
Hầu tước kinh ngạc. Ông vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối như mọi lần. Thấy Seith đã tập trung ăn bánh, ông cũng thử một khối. Vị ngọt thanh và hương hoa thoang thoảng nhanh chóng lan tràn trong miệng. Hầu tước thầm khen ngợi tài nấu ăn của Margaret.
"Ta rất mừng vì con đã trở về an toàn."
Seith đã nuốt xong bánh, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.
Hầu tước lại tiếp tục nói: "Ta đã nhận được thư báo bình an của Louis hơn bảy ngày trước. Y nói con đã an toàn và nhất định sẽ mang con về trong vài ngày. Như thế ta cũng yên tâm phần nào, Ta cũng đã cho người điều tra về lũ quỷ."
Thấy Seith vẫn không nói lời nào, Hầu tước đành phải tiếp tục: "Con đã biết về chuyện của Thánh sĩ Asher Medici rồi chứ?"
Seith gật đầu: "Thầy giáo có nhắc đến. Nhưng con vẫn muốn xác nhận lại. Có thực sự là kết giới bảo vệ của ngài Thánh sĩ đã bị phá vỡ không ạ?"
Hầu tước rót hai tách trà, một cho mình, một đặt trước mặt con gái. Ông thổi cho bớt nóng rồi hớp một ngụm.
"Đúng nhưng cũng không chính xác lắm."
Seith nhíu mày.
"Đế quốc rộng lớn vô cùng. Làm sao có thể dùng sức một người tạo ra một kết giới to lớn nhường ấy được. Kết giới có tồn tại, nhưng nó không dùng để ngăn chặn quỷ xâm nhập, nó chỉ có thể cảm ứng được sự tồn tại của những con quỷ có ý định tiếp cận Đế quốc. Thánh sĩ sẽ biết được vị trí nơi bị xâm nhập rồi thông báo cho Diệt Quỷ Đoàn tiến hành thanh trừ."
Nghe đến đây, Seith cũng hình dung ra được kha khá tình hình hiện giờ của Đế quốc. Quỷ ăn tạp, tuy nhiên máu thịt con người đối với chúng là những món thượng phẩm. Mối thù hằn giữa nhân loại và quỷ đã tồn tại nghìn năm, chỉ cho đến khi Thánh nữ xuất hiện, phong ấn Quỷ vương khiến đàn quỷ chia năm xẻ bảy, con người cũng gần như giành ưu thế tuyệt đối. Tuy nhiên đó cũng là lúc Đế quốc rơi vào thời kỳ suy yếu vì tranh giành đế vị. Để tranh thủ sự ủng hộ của nhân dân, chính quyền lúc đó đã tuyên bố kết giới có khả năng ngăn cản loài quỷ, mở ra một kỷ nguyên phát triển mới cho con người, từ đây người dân không phải nơm nớp lo sợ trước sự tồn tại của những sinh vật thèm khát máu thịt của mình. Thực chất thì cái kết giới ấy không có chức năng cao siêu như thế.
Khả năng cảm nhận tồn tại của loài quỷ nghe vào thì cũng ra gì và này nọ. Nhưng bản chất thì chẳng đáng tin cậy lắm. Nếu những con quỷ mang nhân dạng như Scarlet xâm nhập Đế quốc rồi lẩn trốn trước khi Diệt Quỷ Đoàn tiến đến thì sao? Người bình thường không thể nào phân biệt được người và quỷ cao cấp. Càng nghĩ Seith càng rùng mình. Có khi Đế quốc đã bị xuyên thành cái sàng, người quỷ lẫn lộn.
Và từ câu nói của Hầu tước, Seith nghĩ cái kết giới ấy bây giờ, hẳn cũng đã bị phá vỡ. Đó cũng là lý do mà những con quỷ trung cấp như quỷ sừng bò và quỷ sừng trâu xâm nhập vào lãnh địa Courteney mà không hề được báo trước.
"Hẳn phải có lý do nào đó khiến ngài Thánh sĩ thất thủ ạ?" Seith niết nhẹ vào ly trà, cảm nhận độ ấm của nước bên trong.
Hầu tước lắc đầu. Thánh điện luôn rất thần bí, thông tin về Asher Medici cũng thuộc dạng tuyệt mật. Tình báo của nhà Courteney không cách nào tiếp cận được nguồn thông tin trên. Giống như phía trên đang cố che giấu điều gì đó.
"Nhưng việc lũ quỷ xuất hiện gần dinh thự Mùa Xuân hẳn cũng không phải là vì nguyên do trên. Courteney nằm ở cực nam Đế quốc, cách rất xa chiến tuyến ở cực bắc. Một khi kết giới bị vỡ, quỷ tràn vào, thì trước khi chúng kịp xâm nhập lãnh địa, thông tin trên cũng đã loan truyền khắp Đế quốc. Nhưng lúc đó chẳng hề có chút tiếng gió nào. Khả năng cao là ai đó đang nhắm vào nhà ta." Seith nói xong, nâng tách trà, cũng hớp một ngụm giải ngấy từ miếng bánh.
"Vì sao con lại đuổi hai thị vệ theo sau con vào lúc đó?" Hầu tước hỏi.
"Lúc đó con muốn luyện kiếm. Những chiêu thức ấy của Isaac không thể để người ngoài biết được nên đã đuổi họ về trước." Seith giải thích.
Khoan! Seith bừng tỉnh. Như vậy mục tiêu của đám quỷ ngay từ ban đầu có lẽ phải là Seith. Nhỏ chẳng có ai đi theo để bảo vệ, trong khi đó Rosaria thì có hẳn hai thị vệ theo sau. Nhìn vào hiểu ngay ai là tiểu thư Hầu tước. Người ta chỉ biết Hầu tước có một đứa con gái nhưng Seith ốm yếu ít khi lộ mặt, diện mạo của nhỏ vốn chẳng ai biết. Nhưng đám quỷ trung cấp không thể nào tự mình tư duy như thế. Không phải khả năng mà rõ ràng có ai đó đứng sau bày bố.
Đặc biệt, sự kiện trên xảy ra chỉ bốn tháng sau khi hôn ước giữa Courteney và Arden được công bố.
Hoàng đế hiện nay có hai hoàng tử, đại hoàng tử là con của Hoàng phi Vera thuộc gia tộc Hanover, Hoàng thái tử xếp hàng thứ hai là con của Hoàng hậu thuộc gia tộc Vessalius. Tính ra thì cặp song sinh nhà Courteney và Hoàng thái tử là anh chị em họ. Nhưng Hầu tước và phu nhân Irene đã ly hôn, đối với Seith, mối quan hệ trên cũng phai nhạt.
Đại công tước Arden là thầy của Hoàng thái tử, Courteney trung lập. Việc liên hôn không liên quan chính trị nhưng người bên ngoài thì không nghĩ như thế. Có thể đây là một phép thử của những thế lực chống đối Hoàng thái tử cũng nên. Seith thầm nghĩ.
"Ta không thể xác định được là ai đứng đằng sau thao túng. Tất cả các dấu vết đều bị xóa sạch. Tiếp theo đây, chúng ta nên chờ động thái của nhà Arden." Những việc mà Seith nghĩ tới, đương nhiên Hầu tước cũng đoán ra được.
Nếu Arden phản ứng dữ dội hay can thiệp vào vụ việc trên thì có thể chứng minh rằng hai nhà có ràng buộc lợi ích nào đó. Điều đó có thể khiến Hoàng đế nghi kỵ. Dĩ nhiên chuyện đó sẽ chẳng xảy ra nên nhà Courteney chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, tự mình điều tra để giữ vững lập trường trung lập đã kéo dài suốt trăm năm.
Bên trong phòng làm việc, hai cha con nói chuyện với nhau, mặt ai cũng thâm sâu khó đoán và cuộc hội thoại của họ chẳng giống như cha con mà giống như hai đối tác làm ăn lâu năm.