Tuy khuôn mặt nhỏ chả có tí cảm xúc nào, nhưng chẳng hiểu sao Titus lại nghe ra được nhỏ đang cười nhạo cậu ngu ngốc. Nhưng thấy xấu hổ thì chả phải là Titus. Thế là cậu ta lại nở một nụ cười dịu dàng. Nhưng nụ cười đó chỉ có sức sát thương khi mặt mũi sạch sẽ, còn mặt mèo thì...
Titus quên mất là mặt mình toàn vết đen của muội than.
Kết quả là Seith nhìn thấy một tên mặt mèo với nụ cười trông hết sức khả ố. Một lần nữa, tầm quan trọng của sắc đẹp lại được nhỏ âm thầm khẳng định.
Dưới sự chỉ đạo của Seith, cả trăm que pháo đã được làm ra. Titus châm lửa một que rồi ngắm nhìn nó tỏa sáng rực rỡ trên tay. Đẹp thì đẹp thật nhưng mặt cậu ta nhanh chóng đen lại.
"Không phải đã nói là những tia sáng trên bầu trời đêm sao? Giờ thì hay rồi, nó nằm chình ình trên tay tớ này. Ngài thiên tài thông minh tuyệt đỉnh ơi."
Seith chẳng nói chẳng rằng giật luôn que pháo sáng trên tay Titus, bước ra khỏi phòng, vứt nó thật mạnh lên trời. Que pháo sáng phát ra những tiếng "tách tách" trên bầu trời rồi nhanh chóng rơi xuống nằm im lìm trên mặt đất. Xong xuôi, nhỏ từ tốn dùng khăn tay lau đi vết muội than trên người rồi mới đáp: "Giữa bầu trời đêm rồi nhé."
Nụ cười dịu dàng thường trực trên môi Titus biến mất. Nhưng cũng không thể bắt bẻ được chữ nào.
Seith hả hê. Xứng đáng! Ai kêu cậu ta đem nhỏ ra làm chuột bạch thí nghiệm rồi còn giấu tịt.
Nhưng nói không giữ lời không phải là hành vi mà một kiếm sĩ chân chính nên theo đuổi. Seith cũng không phải là một kẻ ba hoa khoác lác. Đùa giỡn đủ rồi, nhỏ nói:
"Mang theo toàn bộ pháo rồi theo tôi."
Lúc này đã là giữa đêm. Seith đi trước dẫn đường, Titus cũng cho hết mấy que pháo vào giỏ rồi lẽo đẽo theo sau. Hai người chậm rãi băng qua hành lang tối tăm rồi đến đồng cỏ phía sau ngọn đồi.
Seith cầm lấy giỏ pháo, chọn vị trí bằng phẳng nhất rồi ghim từng cây một trên mặt đất. Sau khi cắm chúng thành một vòng tròn thật lớn thì dùng đá tạo lửa để đốt. Nhưng gió đêm quá lớn, chẳng mấy chốc ngọn lửa le lói mà nhỏ vừa tạo ra đã vụt tắt.
Titus bước vào vòng tròn, dừng bên cạnh Seith, vươn tay lên trước người, ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng ma sát với nhau. Những cơn gió đêm lạnh lẽo biến mất. Tiếng xào xạc mà chúng tạo ra do cọ sát trên nền cỏ cũng không còn. Không gian trở nên yên tĩnh lạ thường, thỉnh thoảng chỉ nghe được vài tiếng côn trùng phát ra rồi mất hút.
Seith hơi nghiêng đầu nhìn về phía Titus: "Phong ma pháp?"
Titus không đáp, coi như ngầm thừa nhận.
Kỹ năng cơ bản nhất của ma thuật là tiêu hao ma lực trong cơ thể để tạo ra những hiện tượng "tương tự" với tự nhiên, giống như Seith có thể tạo ra băng tuyết. Nhưng Titus thì hiển nhiên đã vượt qua giai đoạn chỉ có thể sử dụng sức mạnh tự thân. Cậu ta đã thông qua ma lực của mình kêu gọi các tác nhân có tính "tương tự" với ma lực mà mình sở hữu rồi điều khiển chúng theo ý muốn. Những cơn gió đã nghe theo lệnh và dừng thổi.
Với một kẻ mà việc điều tiết ma lực cơ bản của cơ bản cũng không làm được như Seith thì Titus quả thật mạnh hơn nhiều.
Không có trở ngại, chẳng mấy chốc toàn bộ pháo đã được thắp sáng. Những tia lửa chói lòa từ chúng khiến cả một vùng trời sáng bừng. Titus đứng giữa vòng tròn, ngơ ngẩn ngắm nhìn kỳ cảnh mà có lẽ cả đời cũng chỉ duy nhất một lần. Một cây pháo thì trông thật tầm thường nhưng khi toàn bộ chúng được đốt lên, sự tầm thường ấy lại cộng hưởng với nhau tạo nên một quang cảnh thật diệu kỳ.
Hồi lâu Titus mới hỏi: "Sao cậu lại nghĩ đến việc đốt toàn bộ chúng một lúc?"
Lần này nhỏ lại dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào bên thái dương: "Vì tôi rất thông minh!"
Titus bật cười: "Không đến được bầu trời thì chinh phục mặt đất cũng được nhỉ?"
Seith ngồi lên nền cỏ rồi ra hiệu cho Titus ngồi xuống. Những tiếng tí tách vang vọng trong không gian yên tĩnh, ánh sáng ấm áp từ những ngọn pháo vương trên khuôn mặt lạnh lùng của Seith khiến nó thêm một tia nhu hòa.
Nhỏ ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời đầy sao: "Thuốc nổ đen đến từ phương Đông, có rất ít ghi chép về nó. Mọi người đều mang một thái độ hoài nghi với sức công phá khủng khiếp được miêu tả nhưng chẳng ai dám thử. Nhưng nếu có một ngày, có nguời thử chế tạo và thành công thì sẽ ra sao?"
Sau vài ngày nghiên cứu, dù không thành công thì Titus cũng đã phần nào cảm nhận được sức phá hoại khủng khiếp của thứ "thuốc" kia. Cậu ta cũng ngồi lên bãi cỏ bên cạnh Seith, đáp lời: "Thế cục chiến tranh giữa các Đế quốc sẽ hoàn toàn thay đổi. Quốc gia nào nắm giữ được loại vũ khí trên sẽ trở thành mối uy hiếp tuyệt đối."
"Pháo sáng không gây sát thương nhưng cậu biết mình phải làm gì rồi đấy!"
Lẽ ra ngay cả pháo sáng cũng không nên được chế tạo!
Titus đương nhiên sẽ không để lộ việc này cho bất cứ ai. Cậu chỉ tò mò về những tia sáng trên bầu trời đêm mà Louis Arden kể, cũng chẳng suy xét đến những hệ lụy sau đó. Cuối cùng lại mang thêm phiền phức vào người.
Cậu thở dài, ngả lưng ra đám cỏ. Thấy Seith cứ mãi ngẩng đầu, Titus thắc mắc:
"Cậu đang nhìn gì vậy?"
Seith vươn tay về phía bầu trời.
"Chòm sao Bắc Đẩu. Bảy ngôi sao hợp thành hình cái thìa."
Nhìn theo hướng nhỏ chỉ, Titus cũng thấy được cái thìa giữa bầu trời đêm.
Cậu tấm tắc: "Cậu biết nhiều thứ quá nhỉ?"
"Vì tôi rất thông minh."
Titus cười lắc đầu: "Vâng, vâng, thưa ngài tiên nữ biết tuốt."
Không ai nói gì nữa nhưng vì có những tiếng tí tách phát ra từ vòng tròn pháo sáng xung quanh nên không khí cũng không gượng gạo. Có lẽ nằm lâu quá chán, Titus cũng bắt đầu hứng thú với mấy ngôi sao chán ngắt.
"Không phải ngôi sao nào cũng giống nhau sao? Vì sao phải tốn công phân biệt chúng làm gì nhỉ?"
"Trong Tinh Hà Sơ Lược của học sĩ Wisler có viết Bắc Đẩu nằm sát đường chân trời. Là bảy ngôi sao sáng nhất nằm trong chòm Đại Hùng. Các thủy thủ đã tính toán góc độ giữa đường chân trời và Bắc Đẩu để xác định vị trí của mình trên biển."
Thì ra những kiến thức chả đâu vào đâu trong đầu nhỏ là từ sách. Titus thì chẳng mấy hứng thú với những thứ khô cứng như thế.
Cậu nói: "Những thứ cậu biết chỉ qua lời kể của người khác. Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ đến việc tự mình trải nghiệm sao. Những ngôi sao xinh đẹp kia, không lẽ cậu không mong muốn một ngày nào đó có thể tự mình chạm đến chúng sao?"
Seith khẽ đẩy gọng kính, lắc đầu: "Bầu trời đâu phải nơi để bay lượn. Nếu chấp nhận điều ấy và ngắm nhìn vẻ đẹp của nó thì ta sẽ chẳng phải đau khổ vì không thể chạm đến những vì sao."
Xung quanh thật ấm áp vì được những tia pháo chiếu rọi, nhưng sự ấm áp ấy dường như chẳng thể nào hòa tan được băng tuyết trong đôi mắt xám tro ảm đạm.
Titus cũng không cười nữa, giọng nói cũng trịnh trọng hơn rất nhiều: "Nhưng tớ thì vẫn muốn chạm vào chúng hơn là chỉ ngắm nhìn một cách hời hợt. Biết đâu khi đến gần, những vì sao kia cũng chẳng xinh đẹp như ta vẫn lầm tưởng. Khi lớn lên tớ sẽ trở thành ma pháp sư mạnh nhất nhân loại. Rồi sẽ đi ngao du khắp thế giới. Nếu tớ có thể chạm đến những vì sao thì sẽ kể cho cậu nghe về trải nghiệm đó."
Từng câu từng chữ đều thể hiện sự ngạo mạn không kiềm chế được. Khuôn mặt lấm lem buồn cười nhưng đôi mắt lại rực rỡ kiên định. Ngay cả những vì tinh tú sáng nhất bầu trời cũng không thể sánh bằng ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt cậu ta khi nói về chuyến ngao du trong tương lai.
Như bị cảm xúc của người bên cạnh lây nhiễm, lồng ngực Seith rộn ràng lên. Đã rất lâu, rất lâu, không cảm nhận được trái tim đập mãnh liệt như thế. Phải chăng, vẻ tự tin và lòng dũng cảm hướng tới tương lai của đối phương là thứ mà nhỏ vẫn luôn khao khát?
Seith không biết.
Quyết tâm của Titus khiến nhỏ không thể lý giải. Đối với Seith, việc có thể sống đến lúc trưởng thành đã là một đặc ân và nhỏ thì đã làm quen với việc định nghĩa thế giới bằng những trang sách. Ngay cả việc nắm chặt lấy tay Keith cũng không làm được thì nói gì tới chạm đến những vì sao xa xôi kia.
Nhỏ có rất nhiều điều cần làm. Muốn luyện tập kiếm thuật là để được sống mà không phải phụ thuộc vào người khác. Muốn sống sót là để gặp lại Keith. Là vì những lý do đó mà đã cố gắng đến bây giờ.
Nhưng liệu có điều nào khiến đôi mắt Seith long lanh khi kể về nó giống như "Lavender"?
Không! Không hề!
Đáng buồn làm sao.
Seith Courteney chán ghét hiện tại, sợ hãi tương lai.
Seith Courteney chẳng có điều gì để ao ước.
Seith Courteney không thể xác định được cái tôi.
Với một đứa trẻ tám tuổi, chẳng có gì đáng chê trách. Nhưng với đứa trẻ từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã quen với sự lãng quên, việc tìm kiếm cái tôi riêng biệt giống như một cách để khẳng định sự tồn tại của bản thân trong mắt người khác.
Giống như nghe được hết tâm tư của người bên cạnh, Titus cười, ấm áp hơn cả gió xuân. Cậu vòng tay ra sau đầu, ánh mắt mơ màng nhìn về phía ánh trăng bị mây đen che khuất. Ngón trỏ và ngón cái ma sát vào nhau, tiếng gió vi vu cũng dần xuất hiện.
"Nếu ngay cả mơ ước cũng không dám thì ta sẽ mãi mắc kẹt trong thế giới riêng của bản thân mất."
Seith rũ mắt, khẽ đáp: "Có lẽ cậu nói đúng..."
Có lẽ tôi nên bắt đầu tìm kiếm ước nguyện của riêng mình.
Những que pháo đã tàn, chỉ để lại những que tro trơ trụi và mùi khét đặc trưng trong không khí. Nhưng những đám mây thì đã bị gió thổi đi, Mặt Trăng cũng xuất hiện. Ánh sáng của nó ôm lấy mặt đất, vương lên đôi gò má bầu bĩnh của cô nhóc bên cạnh.
Titus lại thấy tay mình ngứa lạ kỳ. Như bị mê hoặc, cậu ta ngồi dậy, vươn tay, tính chạm vào hai quả bánh bao kia nhưng đôi mắt lạnh lùng sau cặp kính khiến cậu ta giật mình. Vội vàng chuyển hướng, nhúc nhích gọng kính của đối phương rồi nói một cách ngượng ngùng: "Kính... gọng kính của cậu lệch rồi. Tớ giúp cậu chỉnh ha... ha... ha..."
Seith nhìn về phía Titus. Lần đầu tiên trong bảy ngày, ánh nhìn ấy không mang theo một tia đề phòng, nghi ngại hay chán ghét nào.
Nhỏ nói: "Cậu rất kỳ quái."
Titus ngay lập tức phản bác, "Kẻ kỳ quái lại muốn nói người khác kỳ quái sao?"
"Tôi không kỳ quái."
"Có."
"Không."
Cuộc tranh cãi rơi vào vòng luẩn quẩn không có hồi kết.
"Cảm ơn cậu, vì đã cứu tôi." Seith nói.
Titus chống hai tay ra đằng sau, ngẩng đầu lên trời, trong mắt như chứa đựng cả dải ngân hà.
"Nghe lời ấy từ chuột bạch làm tớ thấy tội lỗi lắm."
Đúng là không thể yêu thương nổi.