Buổi chiều trời lại đổ tuyết, chẳng thể nhìn thấy được mặt trời. Nhưng bầu trời đen kịt tối tăm ấy cũng không thể ngăn được sự vui vẻ của Rosaria. Cô nhóc đang đi dạo trên đường phố, bên phải là Seith, bên trái là Alan. Mặc dù ngài Hầu tước phái theo rất nhiều hộ vệ nhưng bọn họ chỉ đi theo từ đằng xa, hoàn toàn không ảnh hưởng chút gì đến hứng thú dạo chơi của cô nhóc.
Đối với Seith thì dạo phố là một trải nghiệm hoàn toàn mới lạ. Đường phố được dọn dẹp thật sạch. Ngay cả khi tuyết rơi, hai bên đường vẫn có rất nhiều những sạp hàng, từ lương thực, thực phẩm cho tới những món đồ trang sức hay thủ công mỹ nghệ. Rosaria rất quen thuộc mà vừa kéo lấy tay Seith vừa lượn hết từ sạp hàng này đến sạp hàng khác.
"Chị Seith, bánh cá ngon lắm đó. Lúc mới tới đây, mẹ đã mua cho em một cái bánh cá ở sạp hàng này. Nó ngon ơi là ngon! Chị muốn thử không ạ."
Rosaria vội thanh toán tiền cho chủ sạp hàng rồi đưa cái bánh đến trước mặt Seith.
Dưới ánh mắt mong chờ của cô nhóc, Seith kiên quyết lắc đầu. Nhỏ không có thói quen ăn đồ lạ. Tất cả thức ăn, nước uống trước khi được đưa đến trước mặt Seith đều phải trải qua một quy trình chế biến cùng nấu nướng nghiêm ngặt. Cũng chính nhờ vậy mà nhỏ mới có thể sống đến năm tám tuổi với cái cơ thể đầy bệnh tật.
Dù Seith không đồng ý, Rosaria cũng không thất vọng. Cô nhóc cầm cái bánh cá trên tay, vừa đi vừa xử đẹp nó.
Thấy Rosaria vẫn đang đi dạo rất hứng thứ, Seith lên tiếng:
"Ta muốn đến hiệu sách. Chúng ta tách ra ở đây thôi!"
"Không được. Em đã hứa với ngài Hầu tước là sẽ trông nom chị cẩn thận. Chị đi đâu thì em đi đó."
Nói xong, Rosaria cũng chạy đến nắm chặt lấy tay Seith.
Seith hết cách, đành phải mang cả Rosaria và Alan đến hiệu sách.
Hiệu sách Decotte nằm ở con phố sầm uất nhất của lãnh địa cũng là một trong những hiệu sách lớn nhất ở đây. Nó có hai tầng, nhìn sơ số lượng, Seith có thể ước lượng số lượng sách của nó ít hơn cả nửa so với thư viện ở nhà.
Không gian bên trong rất yên tĩnh, thoang thoảng mùi của giấy và mực in. Cái không khí quen thuộc này làm nhỏ rất thoải mái.
Seith hỏi thủ thư về nơi cất sách về kiếm rồi nhanh chóng cất bước đến đó, lấy một quyển sách trên kệ rồi lật nội dung xem thử.
Hai người còn lại thấy Seith đã nhanh chóng chuyên chú đọc sách thì cũng kiếm một chỗ ngồi xuống, mắt to trừng mắt nhỏ. Rosaria không hứng thú với sách vở, Alan cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Seith dạo hết một vòng, cuối cùng chọn được hai quyển du ký có đề cập đến kiếm vực cùng kiếm cốt, thanh toán tiền rồi ra quầy chờ để gọi Rosaria và Alan. Nhưng hai kẻ kia thì đã gục đầu xuống bàn say sưa từ bao giờ.
Đã qua hai tiếng kể từ khi cả ba bước vào Decotte. Cả hai ngồi không một chỗ thì buồn ngủ cũng đúng.
Thế là Seith đến gần, hơi cúi người, dùng gáy sách chạm vào má của Alan. Thiếu niên dù ngủ vẫn rất cảnh giác, đám lông mi dài như cánh bướm của cậu ta hơi rung động, từ từ mở mắt. Đôi mắt xám tro của Seith đã ngay trước mặt.
"Thịch."
Trái tim của AlanAmber vừa đập chệch một nhịp. Không biết là do thói quen khi ngủ dậy hay bị dọa sợ, hoặc cũng có lẽ là một cảm xúc xa lạ nào đó cũng nên.
Nhận ra mình vừa ngủ gật lại thêm cả ánh nhìn của Seith khiến cậu nhóc hơi xấu hổ, nhanh chóng sửa sang lại quần áo rồi gọi Rosaria dậy. Nhưng cô nhóc thì khó gọi hơn Alan nhiều, lay mấy lần không có kết quả, cậu ta đành phải đưa ánh mắt nhờ giúp đỡ về phía Seith.
Alan nhất quyết không để đám hộ vệ chạm vào em gái. Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của Seith, cô nhóc tóc vàng đã yên vị trên lưng cậu nhóc.
Seith và Alan sóng vai ra khỏi thư viện. Lúc này cậu ta mới hơi nghiêng người nhìn nhỏ rồi hỏi:
"Về chứ?"
Seith gật đầu, cũng không lên tiếng.
Hai người thêm cả cô nhóc đang say giấc trên vai Alan chầm chậm tiến về phía xe ngựa. Chốc chốc, vài tiếng chẹp miệng ngái ngủ lại phát ra từ đằng sau, Alan sợ cái lạnh bên ngoài đánh thức kẻ đang ngủ say, bèn vội vàng nâng bước. Seith cứ như thế lẽo đẽo theo sau những dấu chân mà cậu ta để lại trên nền tuyết. Hoàng hôn không mấy ấm áp kéo dài bóng của hai người phía trước, nhưng họ đi nhanh quá, mãi mà Seith chẳng thể bắt kịp vệt đen mà họ để lại. Cuối cùng, nhỏ từ bỏ không đuổi theo nữa. Chờ cho đến khi về tới xe ngựa, Rosaria đã ngồi nhắm mắt, nép vào lòng Alan trên băng ghế đối diện.
Nhưng khi xe ngựa chuẩn bị xuất phát, cô nhóc mở bừng mắt và nhất quyết không chịu về.
"Em phải đưa chị Seith đến căn cứ bí mật. Khó lắm mới rủ chị ấy ra ngoài được, em còn chưa chơi với chị ấy cái gì hết đó."
Rosaria nhảy xuống xe ngựa, ngồi phịch trên nền tuyết biểu thị quyết tâm.
Alan nhìn Seith cầu cứu.
Nhỏ cạn lời. Thực sự là cậu ta quá mực nuông chiều Rosaria!
Nhưng nghĩ lại, hôm nay nhờ có cô nhóc mà Seith mới được ra ngoài. Dù ra ngoài nhưng hai người lại chờ nhỏ suốt hai tiếng, cũng chẳng chơi đùa được cái gì. Từ khi còn nhỏ, Seith đã rất có tinh thần tự giác không được ảnh hưởng đến người khác, cũng không muốn nợ nần ai cái gì.
Nhìn vẻ mặt như kiểu "không chơi không về" của Rosaria, nhỏ cũng đành thở dài, gật đầu. Từ sau khi gặp cô nhóc trước mặt, không biết bao nhiều lần, phong cách sống trước nay đã bị phá vỡ.
"Yay!"
Rosaria đứng phắt dậy từ nền tuyết, chạy đến, nắm lấy tay Seith, kéo lấy nhỏ rồi chạy thật nhanh trên đường cái. Alan và đám thị vệ vội vàng đuổi theo.
Hai cô nhóc băng qua phố lớn, lướt qua những gian hàng tấp nập, cuối cùng quẹo vào một ngõ nhỏ yên tĩnh rồi dừng lại trước một bãi đất trống có một cái cây cổ thụ to lớn trụi lủi.
"Mẹ em nói những cái cây lâu năm đều có linh hồn, chỉ cần cầu nguyện thật chân thành thì chắc chắn sẽ được đáp lại. Em đã cầu nguyện chúng ta trở nên thân thiết dưới gốc cây này. Em cũng hứa nếu được như vậy chắc chắn sẽ dẫn chị đến để ra mắt."
Rosaria không giống Seith, vì cơ thể mà phải suốt ngày ru rú trong nhà. Từ lúc bước chân vào lãnh địa Courteney đến nay, cô nhóc đã ra ngoài chơi rất nhiều lần. Có lẽ trong những lần đó, đã phát hiện ra cái cây.
"Nhưng chúng ta không thân thiết."
"Nhưng chúng ta đang nắm tay nhau mà!"
"Nắm tay không có nghĩa là thân thiết!"
"Vậy như thế nào mới là thân thiết?"
Seith cứng họng. Như thế nào là thân thiết? Nhỏ đâu có biết.
Đám Alan lúc này cũng đuổi tới.
Rosaria thấy anh trai cũng quên luôn vấn đề mình vừa hỏi, vội vàng buông tay Seith, kéo lấy cậu ta lại gần và cất tiếng đề nghị: "Chúng ta đắp người tuyết đi. Để kỷ niệm lần đầu tiên đi chơi cùng nhau."
Seith lắc đầu theo bản năng.
"Vậy chị Seith chờ một chút. Em sẽ tặng cho chị một chú người tuyết thật xinh đẹp!" Nói xong, cô nhóc cũng không chờ Seith đồng ý, ngay lập tức bắt tay vào việc.
Alan trầm ngâm nãy giờ lúc này mới lên tiếng: "Em không muốn tham gia thật sao?"
"Người tuyết rồi cũng sẽ tan mất. Ta không muốn làm những thứ tốn công vô ích."
Alan hơi cười, vươn tay phủi vài bông tuyết đậu trên tóc Seith, "Nếu cùng làm, chúng ta sẽ có với nhau những kỷ niệm. Niềm vui vốn không đến từ người tuyết mà đến từ khoảng thời gian mà chúng ta cùng nhau chơi đùa. Đó là thứ mà anh đã học được từ Rosa."
Trước hành động tự tiện đó của Alan, Seith hơi lùi lại, tỏ ý từ chối. Nhưng khi đối diện với nụ cười nhạt đối diện, nhỏ lại do dự. Alan rất ít khi cười, ít nhất thì trong ấn tượng của Seith là vậy. Phần lớn sự ôn tồn, bao dung của cậu ta đều dành hết cho cô nhóc đang nghịch tuyết bên cạnh. Thế mới biết thì ra khi cười lên, hai bên má lúm đồng tiền nở rộ, Alan lại trông hiền và ấm áp đến thế. Và khi nhận ra đối tượng hướng tới của nụ cười ấy là mình, bất chợt Seith lại muốn cậu ta cười tươi hơn một chút.
Bị những ý nghĩ kỳ quái của mình hù dọa, nhỏ vội quay mặt đi, "Nhưng rồi ta cũng phải trở về. Niềm vui mà ngươi nói đến quá mức ngắn ngủi, có hay không cũng chẳng quan trọng."
"Chính sự ngắn ngủi đó mới làm nên giá trị. Người tuyết xinh đẹp bởi vì nó rồi sẽ nhanh chóng biến mất. Kỷ niệm quý giá bởi vì nó chỉ có thể trải qua một lần. Giống như khi em nếm thử một món ăn cực kỳ ngon, ấn tượng với nó. Nhưng nếu năm này qua tháng nọ, ngày nào cũng ăn mỗi món ấy, rồi em sẽ chóng chán mà thôi."
"Vậy món bánh cá của Rosaria thì thế nào?"
Lần này tới lượt Alan cứng họng. Cậu ta có thể ăn bánh cá của Rosaria mỗi ngày mà không thấy chán thật!
Mãi một lát sau, cậu nhóc mới phun ra được hai chữ: "Ngụy biện."
Seith lúc này mới đáp: "Lý luận của ngươi có lẽ không sai. Nhưng nó cũng chỉ đúng với một số người. Mỗi người có cách sống cùng lý tưởng khác nhau, đừng nên đem ý tưởng của ngươi áp đặt lên người mà ngươi còn chẳng hiểu biết."
Bỗng dưng một quả bóng tuyết bay đến, đáp vào mặt Seith, phát ra tiếng "bốp" vang vọng. Vụn tuyết vỡ ra, bám đầy mặt. Nhỏ ngây ngẩn cả người.
Seith - chưa - ngầu - được - một - giây Courteney: "..."
"Ha... ha... ha..." Tiếng cười vang vọng của Alan kéo Seith về thực tại, mặt nhỏ tái mét.
Rosaria lúc này cũng hốt hoảng: "Em xin lỗi, em muốn chơi ném tuyết với anh hai, nhưng... lỡ... trượt tay..."
Càng về cuối câu giọng cô nhóc càng lí nhí.
Seith hậm hực, vội lau đám tuyết trên mặt. Gặp phải hai người này thực sự không phải chuyện tốt lành gì. Càng nghe tiếng cười của Alan, càng tức tối. Nhỏ cúi người xuống đất, với tay vo một cục tuyết thật to, ném cái "bốp" vào khuôn mặt đang cười cợt mà trong mắt Seith là hết sức đểu giả của Alan.
Cậu nhóc cũng kinh ngạc đơ cả người. Chờ cho lớp tuyết trên mặt trôi hết xuống đất, mới phục hồi tinh thần. Alan cũng chẳng vừa, cũng vo một cục tuyết to tròn không kém ném về phía Seith. Nhưng nhỏ đã chuẩn bị từ trước, nhanh chóng nép sang một bên, rồi ngay lập tức phản đòn.
Rosaria hai mắt to tròn nhìn hai người thường ngày nghiêm túc đang ném tuyết túi bụi. Cô nhóc cũng không muốn bị lạc hậu, nhanh chóng gia nhập chiến cuộc.
"Cho em chơi chung với!"
Ba người người trốn ta ném, quần nhau cả một buổi dưới gốc cây cổ thụ đã trụi lủi. Tiếng cười như chuông bạc của Rosaria cũng ngân vang khắp chốn.
Đám thị vệ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng không dám ngăn cản.
Ba người chơi đùa một hồi. Cuối cùng mệt mỏi ngả lưng luôn trên nền tuyết. Rosaria đã mệt không thở ra hơi.
Alan quay sang nhìn Seith: "Như thế nào?"
"Cái gì?"
"Niềm vui của sự ngắn ngủi ấy."
Seith nhắm mắt, cảm nhận trái tim đang đập mãnh liệt trong lồng ngực, hồi lâu mới đáp: "Cũng không tệ!"
Cậu nhóc mỉm cười, khẽ ngắm nhìn hàng lông mi cong vút hơi hơi rung động của cô nhóc bên cạnh.