Nghe thấy giọng Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý như tìm thấy điểm chạm đất, trái tim bất an dần lắng xuống.
“Cảm ơn Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý nói.
Màu đen chậm rãi rút đi, nhưng Lâu Lệ không đáp lời cậu.
Rất mau, màn đen nhập mộng biến mất, cảnh tượng xa lạ hiện lên trước mắt Lâm Tùy Ý.
Một cái sân hình chữ ‘口’ (khẩu), không biết thuộc phong cách nào, Lâm Tùy Ý chỉ có thể nói là đậm màu cổ xưa.
Cậu đang đứng ở trung tâm chữ khẩu này, bên cạnh có một cây cổ thụ ba người mới ôm hết. Đối diện cậu là một cửa chính đỏ son, màu sơn loang lổ phai màu, chân cửa bám không ít rêu xanh. Hai bên trái phải Lâm Tùy Ý có các phòng, phía sau là một chính sảnh mở rộng cửa, bên trong sảnh không trống trải, mà cómột ít đồ đạc phù hợp với phong cách kiến trúc.
Quan trọng nhất là, Lâm Tùy Ý này liếc mắt liền thấy trong phòng đặt hai quan tài.
Lâm Tùy Ý vốn muốn đi vào xem, Lâu Lệ lại bảo cậu chờ một chút.
Trong chủ mộnga chắc chỉ có Lâm Tùy Ý, có lẽ sẽ có Người Trụy Mộng, Thầy Giải Mộng rèn luyện hoặc Thầy Giải Mộng giống áo sơ mi bông.
Nếu Lâm Tùy Ý đi xem trước, sau này nếu manh mối không rõ hoặc mất manh mối, khó bảo đảm sẽ không sinh ra nghi kỵ và rắc rối.
Lâm Tùy Ý nghe lời đứng tại chỗ chờ đợi, cậu mở miệng: “Lâu tiên sinh, tôi biết rồi.”
Lâu Lệ nói: “Cậu giao lưu với tôi không cần mở miệng.”
Giao lưu không dùng miệng thì dùng cái gì? Cậu nghĩ nghĩ, thử nói trong đầu: “Lâu tiên sinh.”
“Lâu tiên sinh?”
“Lâu tiên sinh, ngài nghe thấy không?”
Lâu Lệ: “Nghe thấy.”
Lâm Tùy Ý: “Éc!”
Cậu cảm thấy phù chú hoa trong gương trăng trong nước siêu lợi hại.
“Chú Hoa trong gương trăng trong nước chỉ có người vẽ bùa niệm chú mới có thể thấy.” Lâu Lệ nói: “Nhưng không phải tất cả mọi người có năng lực vẽ phù chú, dù có vẽ thành, phù chú cũng chỉ có tác dụng trong thời gian hạn định dựa trên công lực người vẽ bùa niệm chú. Nếu thời gian chỉ có ngắn ngủn ba phút, vậy thì có tác dụng gì.”
Lâm Tùy Ý ngẩn người. Cậu mới vừa nảy ra ý tưởng ‘Chú Hoa trong gương trăng trong nước lợi hại như vậy, nếu được sử dụng phổ biến, có lẽ không gian sinh tồn của Thầy Giải Mộng sẽ lớn hơn’, đã bị Lâu Lệ ‘nghe thấy’. Xem ra về sau không được suy nghĩ linh tinh.
Lâm Tùy Ý sờ túi gấm treo ở cổ, nhét vào áo sát ngực, không nhịn được lại suy nghĩ. Lâu tiên sinh ơi, chú hoa trong gương trăng trong nước có thể sử dụng bao lâu?
Lâu Lệ nói: “Ít nhất đủ một giấc mộng.”
Lâm Tùy Ý:……
Cậu ép đầu óc không được nghĩ tào lao! Ít nhất đừng làm Lâu Lệ cảm thấy trong óc cậu chỉ toàn mấy vấn đề nhàm chán.
Lâm Tùy Ý buông túi gấm, hai tay rũ xuống, quan sát một vòng cái sân, nhìn sắc trời, sắc trời tối tăm. Ánh sáng tối hơn một chút so với lúc cậu mới vào, sắc trời tối tăm không phải sắp nghênh đón buổi sáng mà là rơi vào đêm tối.
Lâm Tùy Ý lại đợi thêm chốc lát, như cũ không thấy người tới.
Lâu Lệ nói cậu không nên chờ nữa.
Trời sắp tối rồi, nếu Lâm Tùy Ý đối với hoàn cảnh vẫn là trạng thái xa lạ, đến tối rất có thể sẽ khó sống.
“Xem, nhưng đừng đụng.” Lâu Lệ nói: “Ít nhất qua đêm thứ nhất.”
Lâm Tùy Ý gật đầu: “Đã biết, Lâu tiên sinh.”
Nói xong, cậu phát hiện mình vẫn chưa sửa được thói quen nói chuyện bằng miệng, bèn nghĩ trong đầu nói với Lâu Lệ ‘Tôi biết rồi. ’
Lâu Lệ nói: “Mặc kệ có người khác hay không, đừng để người và vật trong mộng phát hiện cậu có thể giao lưu với tôi.”
Lâm Tùy Ý ép bản thân ngừng ý định gật đầu: Tôi biết rồi, Lâu tiên sinh.
Chính sảnh đặt hai quan tài, Lâm Tùy Ý muốn xem tất nhiên bắt đầu xem từ chỗ này.
Cậu bước lên ba bậc thang, vượt qua ngạch cửa đi vào trong phòng.
Bởi vì Lâu Lệ dặn cậu không được lộn xộn, Lâm Tùy Ý chỉ dùng mắt nhìn chằm chằm hai quan tài. Mắt thường phàm thai không phát hiện quan tài có gì kỳ quái, nhưng hai quan tài đặt giữa phòng đã là điều cổ quái, thêm việc Lâm Tùy Ý sớm biết đây là mộng âm hôn, khỏi cần đoán cũng có thể liên tưởng hai quan tài có quan hệ với hai nhân vật chính kết âm hôn.
Hai vai chính, một chủ mộng, một người chết.
Lâu Lệ nói: “Tạm thời không thấy manh mối, đi xem chỗ khác.”
Lâm Tùy Ý đoán Lâu Lệ dùng thị giác cậu để xem mộng, vì thế cậu tiếp tục di chuyển quan sát trong phòng.
Phía sau hai quan tài là bàn gỗ kẹp giữa hai ghế dựa thường thấy. Sau hai ghế dựa và bàn còn có một bàn cao phủ vải gấm đỏ thẫm, trên mặt bàn đặt một cặp nến hỉ chưa đốt, sợi nến mới tinh.
Đối diện cặp nến hỉ là một chén sứ dán song hỉ (喜), trong chén có cơm, ở giữa cắm một cây nhang.
Lâm Tùy Ý nhìn thoáng qua, chén sứ cũng rất mới, cơm trong chén viên nào viên nấy no đủ, như được chọn lựa kỹ càng, cây nhang cắm ở giữa cũng chưa được đốt, vẫn giữ màu đỏ nguyên bản.
Xem qua, Lâm Tùy Ý nghĩ thầm: Nhà ai lại kết hôn như thế này, thật đúng là viết rõ hai chữ âm hôn ra ngoài, không thèm che giấu.
Đồ vật cổ quái đặt trong hoàn cảnh cổ quái ngược lại không cổ quái, vì thế món đồ tầm thường liền biến thành thứ cổ quái nhất: Góc trái trên bàn cao bày một khung ảnh.
Khung ảnh bình thường nhưng không nên xuất hiện trong môi trường cổ xưa suy tàn này, đặc biệt là ảnh chụp lồng khung không có nội dung gì. Ảnh chụp là đường thính Lâm Tùy Ý đang nhìn, gồm đại sảnh hai quan tài, bàn ghế sau quan tài, bàn cao sau bàn ghế.
Tất cả những gì Lâm Tùy Ý nhìn thấy tận mắt đều nằm trong ảnh chụp, và trong ảnh chụp không có vật dư thừa.
Trừ mấy thứ này, đại sảnh không còn gì khác.
Lâm Tùy Ý lại đưa mắt nhìn hai quan tài. Cậu không thấy quan tài có vấn đề, nhưng không có nghĩa là quan tài không có vấn đề, bởi vì cậu chưa xem bên trong quan tài.
Cậu suy nghĩ nên xem hay không, vì thế hỏi Lâu Lệ: Lâu tiên sinh, muốn xem không?
Lâu Lệ nói: “Có thể gõ một cái.”
Lâm Tùy Ý nhất thời chưa hiểu. Lâu Lệ giải thích: “Nếu trong quan tài có cái gì, gõ sẽ ra âm nhỏ đặc, quan tài trống sẽ là âm giòn vang.”
Lâm Tùy Ý chỉ tay vào giữa hai quan tài: Lâu tiên sinh, gõ cái nào trước?
Lâu Lệ nói: “Tùy cậu thích.”
Lâm Tùy Ý:……
Cũng đúng, một câu hỏi vô nghĩa, Lâu Lệ chịu đáp là hay lắm rồi.
Lâm Tùy Ý giơ tay, ngón trỏ và ngón giữa khép bên nhau, đang định dùng khớp xương gõ quan tài bên tay phải thì khựng lại.
Người ta có câu ‘nam tả nữ hữu’, cho nên cậu chọn kiểm tra quan tài bên phải trước. Nếu có, thứ nằm bên trong đại khái chắc là chủ mộng. Nhưng cậu chậm chạp không gõ vì không thể xác định bên nào là bên phải của ‘nam tả nữ hữu’. Cậu đang đưa lưng về phía cửa phòng, nhưng nếu cậu đối mặt với cửa phòng, tay bên phải cũng có thể là Trái (tả).
Cơ mà Lâu Lệ để cậu tự chọn. Sau vài giây ngắn ngủi chần chờ, Lâm Tùy Ý vẫn gõ quan tài bên tay phải mình.
Cốc cốc cốc.
Trống không giòn vang.
Lâm Tùy Ý đổi sang gõ quan tài bên tay trái.
Cốc cốc cốc.
Vẫn trống không giòn vang.
Sắc mặt Lâm Tùy Ý ngưng đọng. Cậu xoay người nhìn sân và cửa lớn.
Ban đầu cậu và Lâu Lệ đều cho rằng sẽ có người khác vào mộng, nhưng lúc này sắc trời cuối cùng bị che đậy, không có ai tới. Không chỉ có thế, chủ mộng và một vai chính âm hôn khác cũng không xuất hiện. Chi tiết bất thường để lộ sự quỷ dị càng làm người ta cảm thấy bất an.
“Đi chỗ khác nhìn xem.” Lâu Lệ nói.
Lâm Tùy Ý âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may là cậu có thể giao lưu cùng Lâu Lệ, bằng không một mình cậu ở trong sân viện này thật sự khiếp người.
Lâm Tùy Ý đi xem hai bên chữ ‘khẩu’. Hai bên là các dãy phòng, số lượng phòng không nhiều lắm, không cần đếm, liếc mắt một cái là biết.
Trái phải mỗi bên hai phòng.
Tuy nhiên cửa bị khóa lại, Lâm Tùy Ý đẩy đẩy cửa, thử đẩy ra một khe hở, xem có nhìn được quang cảnh trong phòng hay không. Đáng tiếc cửa khóa rất kỹ, cậu thử đủ kiểu mà không đẩy ra được khe cửa nào.
Sau đó Lâm Tùy Ý nhìn cửa sổ. Cửa sổ là loại chạm rỗng khắc hoa, dán một lớp giấy trắng.
Lâm Tùy Ý nhìn giấy cửa sổ, cứ có cảm giác thiếu thiếu
Lâu Lệ nói: “Hỉ.”
Lâm Tùy Ý phản ứng lại. Đúng vậy, đại sảnh chuẩn bị một cặp nến hỉ, còn có chén sứ song hỉ, theo đạo lý cửa sổ ngoài sân cũng nên dán chữ hỉ, nhưng không có. Ngay cả đồ vật chuẩn bị ở đại sảnh cũng không đủ, hai quan tài chỉ là hai quan tài, mặt trên không dán chữ hỉ hoặc cột dây hoa lụa màu đỏ.
Như thể đang trong giai đoạn chuẩn bị.
Giai đoạn chuẩn bị…
Không hiểu vì sao, đáy lòng Lâm Tùy Ý bỗng có chút nao nao.
Lâu Lệ nói: “Cửa.”
Lâm Tùy Ý đè xuống dự cảm bất ổn trong lòng, đi đến trước cửa lớn ngoài sân.
Cậu cũng thử đẩy cửa lớn, hai cánh cửa đóng chặt không động đậy.
Nhưng có thanh âm từ ngoài cửa truyền vào.
“Muốn thành thân, muốn thành thân.”
“Hì hì hì hì.”
Nghe như tiếng trẻ con chơi đùa.
Chốc lát sau, thanh âm biến mất, như cố ý nói cho Lâm Tùy Ý nghe.
Lâm Tùy Ý đứng trước cửa, cúi đầu nhẩm ‘Muốn thành thân’.
Muốn thành thân, không phải thành thân.
Nghĩa là âm hôn chưa bắt đầu, nến hỉ mới tinh, chén sứ và nhang tại đại sảnh đều có thể chứng minh.
Âm hôn chưa được cử hành, đang ở giai đoạn chuẩn bị, nhưng chuẩn bị chưa đầy đủ.
Vì chưa chọn được ngày? Hay chưa chọn được người? Hoặc lý do khác?
Đều không phải vấn đề cần theo đuổi, vấn đề cần làm rõ trước mắt là: Người đâu?
Dù lần này không có Người Trụy Mộng giả cũng không có Thầy Giải Mộng, nhưng ít ra hai nhân vật chính phải xuất hiện chứ. Nhưng không, toàn bộ sân trống không, chỉ có một mình Lâm Tùy Ý.
Bởi vì không có người trong sân, Lâm Tùy Ý lại đẩy đẩy cửa lớn trước mắt, vô luận dùng sức lực bao lớn, cửa đều không hề lung lay, nghiễm nhiên không cho phép người trong sân rời đi.
Lâm Tùy Ý cảm nhận được mộng bất thường. Sân vắng người lại không cho cậu rời đi, nó muốn làm cái gì…
Lâm Tùy Ý ngẩng đầu cây giữa sân.
Cậu hỏi: Lâu tiên sinh, tôi leo lên cây nhìn bên ngoài.
Hiện tại cậu bị nhốt trong sân, không rõ ý nghĩa trong sân, cũng không biết tình hình ngoài sân, cảm giác mờ mịt không dễ chịu chút nào.
Cây đại thụ không cao, Lâm Tùy Ý chỉ cần bò lên chạc cây, cộng thêm chiều cao bản thân là có thể thấy bên ngoài.
Lâu Lệ nói: “Cậu thấy nó là giống cây gì.”
Lâm Tùy Ý không rành các loại cây cối, nhưng cậu biết Lâu Lệ nhắc tới nghĩa là có có vấn đề.
“Qủy trong Mộc.” Lâu Lệ nói: “Cây hòe, còn gọi là quỷ thụ.”
Lâm Tùy Ý ngẩn người, tắt ý tưởng leo cây.
“Tìm chỗ nghỉ ngơi.” Lâu Lệ nói: “Trời tối.”
Lâm Tùy Ý: Vâng.
Dãy phòng hai bên bị khóa, cửa lớn cũng ra không được, giữa sân có một quỷ thụ, Lâm Tùy Ý đành phải về đại sảnh.
Tuy nhiên đại sảnh cũng sặc mùi quỷ quái. Lâm Tùy Ý nghe Lâu Lệ nhắc nhở đi đến cạnh cửa sổ, mở he hé cửa sổ, để ngừa ban đêm đại sảnh có nguy hiểm thì có thể nhảy qua cửa sổ bỏ chạy.
Cậu không dám chạm bừa đồ vật trong đại sảnh, bèn ngồi trên mặt đất.
Lâu Lệ nói: “Ngủ một lát, tôi nhìn cho.”
Lâm Tùy Ý ngồi xuống, hỏi: Tôi nhắm mắt, Lâu tiên sinh vẫn có thể thấy hả?
Lâu Lệ nói: “Không nhiều, một tấc vuông thôi.”
Có Lâu Lệ hỗ trợ, Lâm Tùy Ý liền nhắm mắt.
Cậu biết nếu có nguy hiểm, Lâu Lệ sẽ đánh thức cậu, vì thế cậu ước định với Lâu Lệ: Lâu tiên sinh, nếu ban đêm chủ mộng xuất hiện, ngài nói ‘chủ mộng tới’. Nếu người còn lại kết âm hôn xuất hiện, ngài nói ‘người chết tới’. Nếu Người Trụy Mộng hoặc Thầy Giải Mộng xuất hiện, ngài nói ‘bọn họ tới’. Nếu đứa trẻ ngoài cửa tới, ngài nói ‘trẻ con tới’ nhé.
Theo đạo lý ban đêm trong mộng là thời khắc nguy hiểm, Lâm Tùy Ý không nên ngủ. Nhưng hiện tại chỉ có mình cậu, cậu cần phải nghỉ ngơi, bằng không làm bản thân mệt mỏi kiệt sức, cậu sẽ không trụ nổi hai ngày, hơn nữa sáng ngày mai còn phải tiếp tục tra tìm manh mối cái sân này.
Cũng may có Lâu Lệ canh giúp, cậu có thể nghỉ ngơi mà không cần phòng bị bốn phía. Tuy nhiên khi ngủ mà bị đánh thức, ý thức sẽ không lập tức tỉnh táo lại. Mà Lâu Lệ chỉ đánh thức cậu khi nguy hiểm tới, không có nhiều thời gian chờ cậu tỉnh táo rồi nghĩa biện pháp giải quyết hoặc tránh né nguy hiểm. Vì thế cậu nghĩ sẵn biện pháp ứng đối trước, ngay khi được Lâu Lệ nhắc nhở, cậu có thể phản ứng ngay đối với các tình huống bất đồng.
Lâu Lệ: Được.
Lâm Tùy Ý liền nhắm mắt đi ngủ.
Đại khái là lần đầu tiên được hưởng thụ cảm giác có người gác đêm, người canh còn là Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý dựa lưng vào tường ngủ không cảm thấy khó chịu, thậm chí nhắm mắt không bao lâu liền ngủ.
Nhiệt độ ban đêm giảm mạnh.
Lâm Tùy Ý mới đầu còn có thể chịu được cái lạnh, nhưng theo cơn buồn ngủ, lạnh lẽo cũng càng lúc càng nặng.
Đến cuối cùng, cậu bị lạnh tỉnh.
“Lâm Tùy Ý!”
Trong đầu, Lâu Lệ lớn tiếng.
Nghe có vẻ đã gọi hồi lâu, mãi đến giờ cậu mới tỉnh lại.
Lâm Tùy Ý giật mình một cái.
Lâu Lệ gọi cậu.
Là ban đêm có người xuất hiện.
Lâu Lệ: “Quỷ tới.”
Lâm Tùy Ý sửng sốt, cậu và Lâu Lệ không ước định về quỷ.
Nhưng Lâu Lệ nói ‘quỷ’.
Cậu đột ngột ngẩng đầu.
Quỷ tới.
Nghĩa là, quỷ tới.