Bởi vì ở lại chỗ này không an toàn, Harry nghĩ nghĩ, vẫn cùng Nagini đem Voldermort tới chỗ nữ phù thủy độc mồm độc miệng kia. Cho dù nữ phù thủy vẫn luôn chọc tức chết người không đền mạng nhưng tốt xấu gì nơi đó vẫn có một Bánh bao u mê Voldermort không phải sao?
Bước ra từ gương truyền tống, Voldermort cả người máu me đầm đìa liền nhận được ánh mắt khinh bỉ của nữ phù thủy, thể hiện cực kì ghét bỏ máu của hắn làm dơ phòng ở của mình. Voldermort yên lặng tiếp nhận mỉa mai sắc bén của nàng ——— hắn hiện tại căn bản không còn sức lực đi cãi nhau với nữ phù thủy này —— sau đó bị nữ phù thủy cho nằm lên giường, đút cho không ít ma dược màu sắc kì quái.
Tuy những ma dược đó có màu kinh dị đến mức không dám nhìn thẳng, vị cũng không khác gì thuốc độc nhưng hiệu quả thực sự không tồi.
Thấy Voldermort khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nữ phù thủy hừ lạnh một tiếng, chui vào gương truyền tống, muốn tới cung điện của Uriah thu hoạch thù lao của mình.
Một tiếng sau, khi trở lại căn nhà trên cây, nữ phù thủy rõ ràng có vẻ rất sung sướng, thậm chí còn cười cười. Nàng xách mấy con tôm, con cua lên, khịt mũi: “Nấu ăn.” Rồi đem mấy thứ đó ném cho Bánh bao đang ở bên cạnh Voldermort.
Động tác của nàng không hề kiêng nể gì, Bánh bao không thể tiếp hết được, có mấy con bay thẳng về Voldermort đang người đầy vết thương. May mắn Harry phát huy hết năng lực của tầm thủ, nhanh nhẹn bắt được, mới không làm Voldermort nát càng thêm tan.
Harry cúi đầu nhìn con cua có vẻ đang bị ngất trong tay, đột nhiên nhớ đến cái gì, sắc mặt cứng ngắc.
Này… hình như là mấy thủ vệ bị 2 người họ đánh ngất trong cung điện của Uriah đúng không?!? Thế này mà cũng cho vào miệng được hả quý cô?
*****
Vài ngày sau, khi Voldermort đã khôi phục khá ổn, trong nhà nữ phù thủy đột nhiên xuất hiện một bộ xương tiêu bản hình dạng đặc biệt, đồng thời trong ngăn tủ của nàng cũng đột nhiên có thêm rất nhiều nguyên liệu trân quý như lông nhân ngư, vảy nhân ngư…v.v…
Điều này làm Harry có chút không thể thích ứng.
Đúng là Uriah đã làm chuyện quá đáng nhưng bảo cậu nhìn một người (?) cứ như vậy biến thành một đống nguyên liệu trong phòng thí nghiệm, trong lòng vẫn thấy lấn cấn. Chẳng qua dù sao kết cục đã định, cậu cũng không nghĩ nhiều nữa.
Chỉ là mỗi lần nhìn thấy mấy thứ đó, sẽ theo bản năng nhìn đi chỗ khác thôi.
Cũng vì nguyên nhân như vậy, thời gian cậu ngồi trong nhà nữ phù thủy cũng không nhiều.
Trừ những việc Nagini và Bánh bao không thể làm được thì Harry tới giúp một tay (tuy có hỗ trợ nhưng cậu cũng gần như không nói chuyện với Voldermort, chỉ đơn thuần hoàn thành nhiệm vụ của mình), thời gian còn lại, cậu cuộn người ngồi dưới gốc đại thụ, lẳng lặng nhìn vào khoảng không. Đương nhiên, cậu không thích ở lại trong nhà còn vì một nguyên nhân khác lớn hơn ——
Cậu đột nhiên không biết nên đối mặt với Voldermort như thế nào.
Harry đã rất nhiều lần hy vọng bản thân không nhớ gì từ khi triệt để hóa mèo đến khi tỉnh lại nhưng dù có lừa mình dối người đến thế nào thì đoạn ký ức kia vẫn như cây đinh đóng vào trong đầu cậu.
Lúc đó ý thức của cậu là một mảnh mơ hồ nhưng ký ức thì một mảnh cũng không thiếu.
Harry có chút phiền lòng bứt một cọng cỏ, nhựa cỏ dính ướt ngón tay, cảm giác dấp dính lập tức làm cậu nhớ đến bàn tay mình đã từng nhuộm đầy máu, thậm chí trong miệng cũng thấy mùi.
Cậu nôn khan vài tiếng, cảm giác cổ họng khô rát.
Cậu nhớ rõ mùi thịt sống cùng mùi máu lúc đó, vừa tanh vừa dính, có chút mặn, mang theo vị rỉ sắt. Điều này làm Harry khi quay lại nhà nữ phù thủy đã đánh răng mấy chục lần, lại không sao đuổi được cái cảm giác ghê tởm ấy đi. Cậu còn nhớ rõ cảm giác khi răng nanh xé rách thịt, móng tay như dao nhọn cắm vào cánh tay đối phương.
… Cậu cũng nhớ rõ, Voldermort đã nói bên tai mình những lời kia.
Harry rũ mắt, nhấp môi dưới.
“Harry.”
Đúng lúc này, bên người truyền đến tiếng gọi, thanh âm quen thuộc làm bàn tay cầm cọng cỏ nhất thời dùng chút lực, cọng cỏ bị bứt làm đôi, nhựa cỏ dính đầy ngón tay. Gần như ngay giây tiếp theo, màu xanh trên ngón tay đã bị một tia sáng tẩy sạch sẽ.
Harry ngửa đầu: “Có thể xuống giường rồi?”
Ngược sáng làm cậu không nhìn rõ trạng huống của hắn nhưng đôi mắt đỏ kia nhìn qua có vẻ có tinh thần hơn nhiều.
Voldermort gật đầu, nheo mắt đánh giá buồn bã cùng phiền lòng còn lưu lại trên mặt Harry, đến đôi mắt vì nôn khan mà vẫn còn hơi hồng, cùng với đôi môi và sắc mặt tái nhợt. Hắn sắc bén ý thức được khả năng Harry đang rối rắm vì chuyện xảy ra lúc hóa mèo.
Có lẽ là thần sắc thiếu niên trước mặt có chút yếu ớt, khiến hắn dịu xuống, lại dùng một loại ôn nhu khiến thiếu niên cả kinh không biết có phải hắn lại phát sốt không, sờ sờ đầu cậu.
“Ngươi kì thực chưa nuốt phải cái gì, Harry, ta cam đoan, chuyện như vậy sẽ không xảy ra lần nào nữa.”
Nhưng Harry chỉ cười khổ lắc đầu.
Suy nghĩ của cậu chậm rãi rời khỏi bàn tay Voldermort. Hành động bất chợt của hắn làm cậu cảm thấy có chút thoải mái, chính là loại biến hóa này lại làm cậu nhớ tới câu nói lúc đó.
Cậu khựng lại một chút, mở miệng nói: “Ngươi có thể trả lời ta một chuyện không? Ta muốn nghe lời nói thật.”
“Đương nhiên có thể.” Voldermort không do dự đáp.
Lời đáp không chút suy nghĩ hay do dự nhưng không đủ làm đôi môi mím chặt của Harry thả lỏng. Cậu đưa ra vấn đề: “Ngày đó, lúc ở trong cung điện, ngươi nói… Có bao nhiêu phần nguyên nhân là để kéo dài thời gian cho Nagini hành động?’
Loại vấn đề này làm Voldermort nhíu mày nhưng lại không có vẻ ngoài ý muốn. Hắn suy tư trong chốc lát, dùng ngữ khí thực nghiêm túc nói: “Bảy phần.”
Hắn phát hiện khi Harry nghe đáp án lại giống như thở phào một hơi, một cảm giác khó chịu kì lạ trồi lên: “Chẳng qua lời nói của ta là thật.” Hắn dừng lại, đôi mắt đỏ gắt gao nhìn chằm chăm đôi con ngươi xanh biếc, ánh mắt cơ hồ khiến Harry muốn chạy trốn, “Nhất là câu cuối cùng.”
Câu nói cuối cùng…
“Ta yêu em, Harry.”
…
Harry đứng vụt dậy, lách qua Voldermort, “Ta về trước.” Nói xong liền như chạy trối chết mà bỏ trốn.
Nhưng cổ tay nhanh chóng bị Voldermort tóm lại.
“Buông tay.”
Harry thấp giọng nói, trong giọng nói vậy mà có chút cầu xin.
“Không, ta không muốn ngươi cứ tiếp tục trốn tránh như vậy.”
Voldermort không để ý vết thương mới khép miệng bị kéo đau, ngữ khí cực kì kiên quyết. Khi hắn tiến tới, Harry lại lui. Khi hắn lui lại, Harry lại vẫn lui tiếp. Hắn vốn cho rằng với trạng thái lúc đó thì Harry không có khả năng nhớ rõ cái gì nên mới tính toán thừa dịp hiện giờ có khoảng thời gian nhàn nhã, nước ấm nấu ếch.
Không ngờ, Harry nhớ hết…
Sau khi phát sinh sự kiện kia, Voldermort không muốn tiếp tục đánh Thái cực với cậu nữa.
Cho dù lúc ấy phần lớn xuất phát từ tình thế nhưng hắn cũng đã lui bước tới phạm vi lớn nhất mà bản thân có thể thừa nhận. Hắn thừa nhận yêu có tác dụng, có năng lực, thậm chí thừa nhận lý luận của Dumberdore mà mình ghét nhất, “Yêu” có thể làm dịu đi tình huống nguy cấp, cuối cùng trở thành mấu chốt xoay chuyển cục diện.
Hắn đã thỏa hiệp nhiều đến như vậy —— loại thỏa hiệp mà trước kia hắn sẽ cười lớn cho rằng tuyệt đối không thể xảy ra —— Harry lại vẫn như trước kia, bộ dạng “Chúng ta nên bảo trì khoảng cách” đó làm hắn muốn bốc hỏa.
Voldermort từ trước tới giờ chưa bao giờ cho rằng mình là người tốt tính.
“Chúng ta đã nói nên…”
“Ta đổi ý.”
“…”
Mang theo chút cố tình gây sự, Voldermort bỗng làm Harry cảm thấy khó đối phó.
Voldermort lại không quản sắc mặt Harry ra làm sao, quyết định làm Chúa tể hắc ám như mình vẫn làm, thích gì làm nấy.
“Ngươi có thích ta không?”
“Ta không…”
“Nói thật!”
“…” Harry cam chịu nhắm mắt, “Thích.”
“Vậy là ngươi thích ta, ta cũng thích ngươi. Ngươi vì sao không thể buông những trọng trách chết tiệt đó, quên hết những gì không tốt đẹp đã qua, nếm thử một chút tương lai có khả năng rất tốt đẹp? Ngươi chỉ cần bước ra một chút… nếm thử một chút.”
Giọng nói nam nhân vẫn mê hoặc như vậy, Harry thực hoài nghi hắn có phải chính là dùng loại thanh âm này để mê hoặc một đống lớn quần chúng, mượn sức một đống thế lực, lừa gạt một đoàn thiếu nam thiếu nữ hay không.
Cậu thừa nhận, lời nói này rất có sức hấp dẫn.
Chỉ là ——-
Cậu vẫn lắc đầu.
“Không được, Voldermort.”
“Không được…”
“Cho dù ngươi đối xử tốt với ta, mọi người chung quanh không trói buộc ta… Ta vẫn không bước qua được rào cản này…”
Cho dù cậu có lùi bước…
Cho dù có lùi bước, cái chết của cha mẹ vẫn là một con dao vĩnh viễn đâm trong lòng cậu. Không nhổ ra được nên không ngừng chảy máu. Mỗi khi cậu lại gần Voldermort một phân, con dao đó sẽ cắm sâu thêm một tấc.
Chạm khẽ là đau.
Voldermort từng nói hắn không bao giờ hối hận về bất cứ chuyện gì hắn từng làm.
Harry không thể không thừa nhận, cho dù rất thống khổ, từ tận đáy lòng, cậu chưa từng hối hận vì đã thích Voldermort – tử địch của mình.
Thậm chí… từ tận đáy lòng còn cảm ơn trò chơi trong mộng đã kéo hai người lại gần nhau.