[Ngắm kĩ hình trước khi đọc truyện nhé, hí hí ( =①ω①=)]
Uriah vừa rời đi, không khí giữa Harry và Voldermort liền lạnh xuống.
Ý thức được bây giờ hai người là đồng đội, Harry mấp máy môi muốn nói gì đó làm dịu bầu không khí nhưng lại không biết nói gì nên đành từ bỏ.
Voldermort lại đi về phía cậu.
Harry không khống chế được theo bản năng muốn lùi về phía sau, trong mắt nhoáng cái hiện lên vẻ cảnh giác.
“Sao vậy?”
Voldermort không trả lời, vươn tay, không để ý Harry trốn tránh, giúp cậu kéo lại áo choàng vừa bị tiểu quỷ khốn kiếp kia kéo loạn một mảng lớn. Nếp nhăn bị vuốt phẳng, Voldermort cũng không làm ra hành động gì quá đáng ——— tỷ như nhân cơ hội ăn đậu hũ gì gì đấy —— nhưng chỉ cần khoảng cách gần như vậy đã đủ khiến tim Harry đập nhanh.
Cậu lùi về sau một bước, kéo khoảng cách giữa mình và Voldermort trở lại bình thường.
“Ta có thể tự mình làm.”
“Thế này dễ hơn.” Sắc mặt Voldermort rất tự nhiên, tựa như thực sự chỉ vì nguyên nhân này mới động thủ vậy. So ra thì ngược lại chính Harry lại có vẻ quá mức để ý.
“… Cảm ơn.” Đối mặt với một Voldermort như vậy, Harry thật sự không biết nên nói cái gì. Từ sau khi biết được tâm tư đối phương, một vài hành động của Voldermort trong mắt cậu liền mang theo vài phần ám muội, khiến cậu không thể không phòng bị. Harry cứng nhắc đổi đề tài, “Chúng ta đi tiếp.”
Voldermort gật đầu.
Thời điểm Ivy đưa bọn họ đến đây thì thế giới hiện thực đang là buổi tối, hiển nhiên là tuyến thời gian của hai thế giới không giống nhau, huống chi không biết được bọn họ sau khi tới đây đã hôn mê bao lâu, tóm lại, lúc Voldermort tỉnh lại đã là buổi chiều. Mà hiện tại, vì vướng Uriah mà loanh quanh nửa ngày, đến giờ ánh tịch dương đã bị chiều tà bỏ xa, ánh hồng ảm đạm báo hiệu màn đêm sắp buông xuống.
Lúc trước, khi ở trong mộng, bọn họ không cần quan tâm đến sự thay đổi ngày đêm nhưng ở trong rừng rậm thì điểm này lại tương đối quan trọng. Thời gian thay đổi sẽ kéo theo ánh sáng thay đổi, mà ánh sáng thay đổi sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn, cũng ảnh hưởng đến tiến độ của bọn họ.
Cho nên hai người đi dọc theo bờ sông một lát liền quyết định trước dừng lại, ở lại đây một đêm. Dù sao bọn họ không quen thuộc với khu rừng này, tùy tiện hành động vào ban đêm là quá mức nguy hiểm.
Bọn họ dùng bùa chú biến ra một đống lửa nhỏ, đem một ít đồ ăn từ đống đồ Bánh Bao lưu lại cho bọn họ trước khi rời đi ra đun nóng rồi ăn tối. Đồ ăn Bánh Bao lưu lại cho bọn họ cũng không nhiều nhưng từ mấy con mồi Nagini vồ được thì xem ra trong rừng vẫn có nhiều thứ có thể ăn, cho nên hai người không phải lo lắng về vấn đề cạn kiệt lương thực.
Ăn xong, không muốn nói chuyện giao lưu gì với Voldermort, Harry dùng chú ngữ biến ra một cái giường với đệm chăn ấm áp rồi chui vào. Cậu nhắm mắt lại, cố bắt mình đi vào giấc ngủ.
Trong rừng rậm cũng không an toàn cho nên hai người giao kèo thay phiên nhau gác đêm. Đầu tiên là Voldermort, tiếp đến là Nagini, cuối cùng là Harry. Giữa chừng cảm thấy nếu thế này chất lượng giấc ngủ của chủ nhân sẽ không ra gì cho nên Nagini tự nguyện đảm đương việc gác đêm cho hắn. Hiện tại mới qua mùa đông, nàng rắn đã ngủ đến cực kì thỏa mãn cho nên tạm thời vẫn chưa có nhu cầu ngủ quá lớn.
*****
Harry bị cái đầu to bự của Nagini cụng tỉnh.
Cậu vỗ vỗ mặt mình cho tỉnh, nhìn một vòng chung quanh, trời còn chưa sáng, xung quanh tối đen như mực. Harry vỗ vỗ đầu Nagini ý bảo mình tỉnh rồi. Nagini ngạo kiều quay đầu, bò tới bên cạnh Voldermort, cuộn tròn lại, ngủ.
Harry vẫy đũa phép, giường đệm liền biến mất, cậu tới ngồi cạnh đống lửa. Kéo ra một nhánh cây, chọc chọc vào đống lửa, tầm mắt lại không thể tự chủ di động đến một người một rắn bên kia.
Voldermort đưa lưng về phía cậu, nhìn không rõ mặt.
Nhưng trực giác cho Harry biết kì thực Voldermort không ngủ hoặc nhiều lắm là ngủ nông. Làm một đại Boss gánh full điểm cừu hận của bao người, Harry hoài nghi có khi giấc ngủ ngon nhất của hắn chắc là từ hồi bọn họ còn bị bắt giải trò câu đố trong mộng.
…
Thiếu người nói chuyện khiến Harry rất nhanh có chút buồn ngủ lại nhưng ngay cả như vậy, cậu cũng không lường trước được bản thân sẽ có ngày ngủ quên trong chính phiên gác của mình.
Khi bị Voldermort đánh thức, ý thức được mình ngủ quên, Harry nhịn không được đỏ mặt. Nhưng Voldermort không có vẻ gì để ý, tựa hồ như hắn căn bản không có ý muốn trách Harry. Hắn chỉ nhìn cậu chằm chằm, sắc mặt cổ quái. Mà Nagini ở bên cạnh cũng tròn mắt, vẻ mặt không thể tin mà nhìn cậu.
“… Làm sao vậy?”
Bộ dáng của một người một rắn làm cậu có dự cảm chẳng lành. Harry theo bản năng vò vò mái tóc tổ quạ cho bớt xấu hổ nhưng tay vừa duỗi lên đã có cảm giác là lạ.
… Chờ một chút!... Sao trên đầu cậu lại có thứ gì xù lông nhỉ???...
Harry không thể tin mà dùng ngón tay nhéo nhéo, cảm giác truyền đến từ bộ phận xù lông kia nói cho cậu biết thứ này có hình dáng như tai mèo, hiện tại hình như đang dính chặt vào đầu cậu.
Nói cách khác, trên đầu cậu mọc ra một đôi tai mèo?!?
Harry bị suy nghĩ của chính mình làm cho nghẹn họng.
Cậu nhìn Voldermort, hy vọng Voldermort có thể nói là cậu chỉ bị “Ảo giác” thôi, chính là Voldermort lại nhìn cậu, gật đầu một cái, triệt để dập tắt mọi hy vọng, không những thế, hắn còn cho cậu một câu chí mạng.
“Harry, thật ra không chỉ có lỗ tai.”
“Hả???”
Harry nhất thời không thể hiểu được ý của Voldermort, cậu chớp chớp mắt, hy vọng hắn có thể giải thích cho mình một chút. Voldermort, dưới cái nhìn chăm chú của Harry, cúi lưng, nắm lấy một cái đuôi lông xù dài thượt sau lưng cậu.
Harry: “… … … …”
Cậu vụt một cái nhảy dựng lên, cướp cái đuôi trên tay Voldermort về.
[Há há! Bộ dáng tạc mao của cậu ta thật xứng với đôi tai cùng cái đuôi kia. Há há há há! Tom, ngươi xem cái đuôi kia cũng bị chọc đến xù lông lên kìa!]
Nagini không biết sống chết hả họng cười, làm Harry vừa thẹn vừa giận đến suýt xông tới cốc đầu nó một cái, may mắn là cậu vẫn còn nhớ bản thân phải giấu việc mình vẫn còn xà ngữ.
“Chuyện gì thế này?” Harry gần như hét lên.
“Không biết.” Voldermort thưởng thức một chút khuôn mặt Harry vì bị nắm đuôi mà hai má ửng đỏ, đôi mắt ngọc bích lấp lánh ánh nước, cảm thấy phúc lợi của trò chơi này thật không tồi, “Nagini nói lúc giao ca ngươi vẫn bình thường, vậy thì hẳn biến cố xảy ra lúc ngươi gác đêm.”
Một câu phủi sạch hiềm nghi ra khỏi bản thân và Nagini, ý tứ chính là hết thảy đều vì Harry ngủ quên, chả liên quan gì đến bọn họ, cho dù là ngủ nông thì bọn họ cũng tận sáng sớm mới tỉnh lại rồi phát hiện ra biến hóa của Harry.
“Vậy tại sao ngươi không bị gì?” Harry hoài nghi.
“Có lẽ bởi vì…ta không thích hợp?” Voldermort mỉm cười, biểu tình bình tĩnh làm Harry rất muốn hung hăng cào hắn một phát.
… Không, Harry, mày không thể để suy nghĩ của mình cũng bị mèo hóa như thế!
Ý thức được ý nghĩ của mình không ổn, Harry thật muốn che mặt.
“… Ta liệu có thể biến trở về không?”
Voldermort lắc lắc đầu, “Không biết, có lẽ tìm được người ếm bùa ngươi thì có thể hóa giải.” Hắn nhếch miệng, “Harry, không cần lo lắng, chuyện này hẳn có liên quan đến kịch bản trò chơi.” Cái lỗ tai theo cảm xúc của Harry mà vẩy qua vẩy lại kia làm người ta thật muốn nắm lấy niết niết, Voldermort dấu diếm thanh sắc mà đánh giá một chút rồi rời tầm mắt.
Đang đắm chìm trong khiếp sợ, Harry không chú ý tới cái thoáng nhìn mang tâm tư bất lương kia của Voldermort, cậu sờ sờ lỗ tai trên đầu mình, lại sờ sờ cái đuôi lông xù, miễn cưỡng nói, “Được rồi… Để ta tiêu hóa tin tức này đã.”
Chỉnh lý xong tâm tình bản thân, Harry bình tĩnh lại.
Mặc kệ việc sự tình tiến triển khiến cậu rất muốn bạo tạc thì có một câu của Voldermort có lẽ đúng —— Harry hiểu biến hóa này có lẽ là do nội dung trò chơi —— không, cậu nhíu mày, nhớ tới cái Ivy gọi là NPC biến hóa, đột nhiên lo lắng.
… Hẳn sẽ không phải là một NPC nào đó đi qua đường đột nhiên nhàm chán thuận tay ếm bùa cậu đi?
Nghĩ đến loại khả năng này, vốn đã bình tĩnh được một chút, Harry lại cảm thấy dạ dày mình co rút đau đớn.
*****
Mọc ra một đôi tai cùng cái đuôi mèo khiến tập tính của Harry tựa hồ cũng giống mèo theo. Tỷ như thân thể trở nên nhẹ nhàng hơn, tỷ như khứu giác linh mẫn hơn, tỷ như, cậu bắt đầu có chút sợ ánh sáng.
Một đoạn đường này không có bóng cây che phủ, áng nắng sáng lạn lan tràn khắp nơi, Harry phải không ngừng híp mắt mới miễn cưỡng có thể thích ứng. Cậu cúi đầu nhìn bóng Voldermort trải dưới đất, khắc chế bản thân không trốn vào đó.
Voldermort tựa hồ nhìn thấu giãy dụa trong tâm trí Harry, hắn cố ý đi gần cậu một chút, thay cậu chắn bớt một phần ánh nắng. Harry lập tức cảm giác được ánh sáng biến hóa, chính là … Nhìn biểu tình của Voldermort làm cậu cho rằng hắn chỉ là vô thức đi gần mình, cậu do dự một chút, tựa hồ bị hấp dẫn của bóng râm đả bại, cũng không có ý tránh ra.
Sau khi hóa thành nửa mèo, ý chí của cậu tựa hồ cũng giống như động vật, trở nên có chút bạc nhược, chẳng qua Harry vẫn chưa ý thức được điểm này.
Con đường này cũng không có gì dị thường.
Bởi vì có Alisa tham dự thiết kế cho nên nơi này cũng giống trò chơi trong mộng, có thể dùng đũa phép chiếu lên vật phẩm, thông qua ánh sáng để phán đoán có manh mối hay đạo cụ gì hay không. Chỉ là rừng rậm so với một căn nhà thì quá mức khổng lồ rồi, bọn họ chỉ có thể dựa vào trực giác phán đoán trước rồi mới kiểm tra, không thể giống hồi trước thấy cái gì kiểm tra cái ấy.
Mặc dù như thế, bọn họ vẫn có thể dựa vào kinh nghiệm lúc trước mà phát hiện một cái chìa khóa trong bụi cỏ, một miếng sắt hình ngôi sao, còn từ trong một bụi hoa phát hiện một cây kẹo que giả mạo bông hoa.
Mà hiện tại, Harry dựa vào khứu giác sắc bén, phát hiện một cái xương đầu cá trong hang của một con sóc. Chính là con sóc đó giờ phút này đang giang tứ chi thành hình chữ đại chắn trước hang, cấm chỉ hai người một rắn rình rập nơi ở của mình.
“… Ngươi cảm thấy cái xương đầu cá kia là đạo cụ?”
Harry gật gật đầu.
Voldermort nhìn đôi mắt trong suốt của Harry, thật hoài nghi Harry muốn lấy cái xương cá kia không phải bởi vì nó là đạo cụ mà chỉ vì hiện tại cậu đã biến thành mèo. Chẳng qua hắn cũng không lên tiếng phủ định Harry.
“Được, vậy có lẽ chúng ta có thể lấy quả thông để trao đổi với nó.” Nói rồi hắn dùng bùa biến hình biến một viên đá thành quả thông đưa tới trước mặt con sóc.
…
Sóc ngửi ngửi, lại ngửi ngửi, sau đó ghét bỏ quẳng quả thông giả đi.