“Harry, tỉnh, tỉnh!”
“… Làm sao vậy? Là Tử Thần Thực Tử tập kích sao?”
Thói quen mấy tháng qua khiến phản ứng đầu tiên của Harry khi mơ mơ hồ hồ bị đánh thức chính là như thế.
Cậu mở choàng mắt ra, muốn nhảy dựng lên, lại bị một người kéo lấy ôm vào lòng. Harry kì quái ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt màu đỏ. Chủ nhân đôi mắt còn khẽ nhếch môi cười làm Harry từ cơn mông lung giật mình tỉnh hẳn.
“Voldermort?!”
Harry hốt hoảng kêu to.
Xảy ra chuyện gì?
Harry cảm giác đầu óc hỗn loạn, cậu cảnh giác nhìn Voldermort, muốn lấy đũa phép trong áo choàng nhưng sờ một hồi vẫn trống trơn.
“Đũa phép của ta đâu?” Harry giãy một cái nhưng chênh lệch sức lực giữa hai người quá lớn, cậu không thể giãy ra, “Aizzz… Chết tiệt! Ngươi mau giải thích tình trạng bây giờ cho ta!” Harry từ bỏ việc giãy dụa. Giao tiếp với Voldermort nhiều, Harry biết hiện tại mình đang ở thế bất lợi, Voldermort nhìn qua lại có vẻ không tính toán tổn thương cậu, vẫn là dùng ngôn từ nói chuyện với nhau đã biết rõ tình huống trước có lợi với cậu hơn.
“Ta không biết,” Voldermort trực tiếp dùng một câu trả lời hai vấn đề, hắn chỉ không nói cho Harry biết là đũa phép của hắn hiện cũng đang không ở đây.
Voldermort tỉnh sớm hơn Harry một chút. Sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang ở một bãi đất trống giữa rừng, vết thương trên người đã biến mất, còn Harry thì nằm bên cạnh hắn. Voldermort thừa dịp Harry còn ngủ say làm một vài kiểm tra, phát hiện những vết thương do chiến tranh trên người Harry cũng đã biến mất toàn bộ.
Loại hiện tượng kì lạ này cùng với tình cảnh hiện tại của bọn họ làm Voldermort rất nhanh nghĩ tới một người: Ivy. Vì thế hắn mới lập tức gọi Harry dậy.
“Ngươi không biết…” Harry lặp lại một lần, hơi nheo mắt. Cậu theo bản năng nghi ngờ Voldermort. Cậu còn chưa mơ màng đến mức coi trận chiến còn đang xảy ra ở Hogwarts một giây trước là một giấc mộng, chuyện này tuyệt đối là do Voldermort động tay động chân.
Harry nhìn thoáng qua áo choàng sạch sẽ và khí sắc khỏe mạnh của Voldermort, hoàn toàn không giống vẻ mặt của một người bị mất nhiều máu, lại sờ sờ cánh tay vốn nên thương tích chằng chịt giờ lại nguyên vẹn hoàn hảo của mình, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
Cậu còn nhớ rõ chuyện xảy ra trước khi bản thân mất ý thức.
Lúc ấy, cậu vì lời nói của Voldermort mà đơ ra đó, tim vừa lạnh vừa đau. Lý trí bảo cậu cứ trực tiếp Avada Kedavra tên khốn không biết hối cải này đi nhưng thân thể lại bởi bất ngờ mà trố mắt đứng đó căn bản nói không nên lời.
Đúng lúc này cậu nghe thấy ngoài cửa có người hô to một tiếng “Avada Kedavra”, tiếp đó một tia sáng màu xanh lục bắn về phía Voldermort. Harry thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ xem người phóng bùa chú là ai, hoặc là nói, công kích này quá ngoài mức dự liệu của cậu, cậu căn bản không kịp phản ứng.
Một giây đó, cậu thực sự cho rằng Voldermort sẽ chết.
Nhưng tia bùa chú đó lại bị một con mèo màu xám trắng đột nhiên lao ra ngăn trở. Ánh sáng xanh lục không có đi vào trong người con mèo, thân thể nó lại lập tức mềm nhũn rồi bị xung lượng đánh văng ra. Vài giây sau, trên người Bánh bao đột nhiên bùng lên ánh sáng trắng chói mắt, bao phủ cả Voldermort lẫn Harry vào bên trong.
Tiếp đó, cậu liền mất đi ý thức.
Chờ một chút…
Harry đột nhiên nghĩ tới, “Con mèo kia…”
Voldermort gật gật đầu, hắn còn chưa kịp mở miệng lại đột nhiên nghe thấy tiếng sàn sạt, giống như có thứ gì đó đang vạch bụi cỏ tiếp cận bọn họ. Voldermort liền giơ ngón tay lên miệng ra dấu, Harry lập tức hiểu được, im lặng.
Hai người từ từ đứng lên, tùy thời chuẩn bị tấn công hoặc chạy trốn.
Sa ——
Sàn sạt ———-
Thanh âm kia càng lúc càng gần, Harry bởi vì không có đũa phép bên người mà bất an, nhịp tim gia tốc đến cơ hồ muốn phát nổ.
Sau đó, tiếng động kia ngừng lại.
Qua vài giây ———
Một cái đầu màu trắng bạc chui ra khỏi đám cây cối.
Voldermort và Harry cùng sửng sốt.
[Tom ~~~~~~ TAT]
Cơ hồ lệ nóng doanh tròng, Nagini vừa thấy Voldermort đã muốn nhào đến. Con mèo màu xám trắng vốn ngồi ngay ngắn trên đầu nó thấy thế liền lắc lông mao, nhảy lên, nhẹ nhàng nhảy vào trong lòng Harry.
“Meo ~~~”
Bé mèo cọ cọ trong ngực Harry, giao cho cậu một cái vòng cổ màu lam.
Harry nhận lấy vòng cổ.
Giây tiếp theo, một bóng người trong suốt từ trong vòng cổ nhẹ nhàng hiện ra, đứng trước mặt bọn họ.
Tóc trắng, mắt đen.
Chính là người Harry nghĩ rằng đã sớm chết trong mộng: Ivy.
“Harry, Voldermort, đã lâu không gặp.”
“Cô…”
Harry giật mình mở to mắt, “Cô không chết?”
Lời này có chút thất lễ nhưng Harry thật sự quá mức chấn kinh rồi. Cậu lại cúi đầu nhìn Bánh bao vốn cũng hẳn là phải chết rồi, cảm thấy thế giới này rất không khoa học.
“Không cần giật mình, tôi đích xác là không chết.” Ivy mỉm cười, “Là ta gọi hai người đến đây.”
“Linh hồn hoàn chỉnh, yêu hận tình thù, nước mắt của Alisa, mèo báo ân cùng với trái tim thuần khiết…” So với tươi cười chữa lành của Ivy, sắc mặt của Voldermort thực phi thường tối tăm. Hắn sờ sờ đầu Nagini, cười lạnh, “Xem ra ta đã bị cô lợi dụng.” Cái gì mà hy vọng hắn có thể thu hồi mấy thứ kia để đạt được sức mạnh càng cường đại rồi đến giúp cô ta? Thực chất chính là thu thập đủ 5 khóa cảng sau đó cưỡng chế truyền tống, khiến bọn họ không thể không giúp cô ta làm việc.
Ivy cười cười, cũng không phủ nhận, “Nếu không nói như thế, ngươi sao có thể cam nguyện giúp ta thu thập đồ vật. Huống chi, nếu thật sự là như vậy, ta cũng không tin tưởng ngươi sau khi có được sức mạnh sẽ còn quay lại giúp ta. Nhưng mà không có ta gợi ý, ngươi sao có thể nhanh như vậy đã tìm thấy Trường Sinh Linh Giá trên người Harry, bổ sung lại đầy đủ linh hồn của bản thân, để mình trở lại thời kì toàn thịnh?”
“Chẳng qua, kì thực ta cũng không có lừa ngươi.”
“Nếu ngươi có thể cùng Harry giúp ta chuyện này, ta sẽ cho ngươi thứ ngươi thực sự muốn.”
Ivy nói xong, lại dời tầm mắt lên Harry, “Harry, còn nhớ trước khi cảnh trong mơ chấm dứt, ta đã nói với cậu câu gì không?”
Harry gật đầu.
“Như vậy, ta hy vọng hai người có thể giúp đỡ ta, cứu ta ra khỏi mảnh rừng này.”
“…”
“Các ngươi hãy nghe ta nói.”
“Có còn nhớ ta từng nói ta bị Alisa thông đồng với người khác phong ấn tại một nơi sâu trong rừng rậm không? Đó chính là chỗ này. Alisa đã hạ chú ngữ ở đây, cho nên trừ khi đạt được điều kiện đã thiết lập, còn không thì không ai có thể đến được chỗ này. Có 2 điều kiện, một là thu thập đủ 5 loại đồ vật —— cũng chính là những thứ ta đã nhờ ngài Voldermort đây tìm, thứ 2, phải là người đã từng gặp trực tiếp Alisa. Có thể đáp ứng đủ những điều kiện này, ta nghĩ cũng chỉ có 2 người mà thôi.”
“Lúc ấy, người các ngươi gặp ở cảnh trong mơ chính là một phần linh hồn của ta đã lén trốn được khỏi phong ấn, phần linh hồn đó vì sử dụng hết lực lượng nên đã tan biến nhưng phần linh hồn còn lại của ta trong phong ấn vẫn còn tồn tại. Bởi vì Alisa chết, phong ấn này hơi lỏng ra một chút, lúc này ta mới có thể mượn vòng cổ có ma lực này để liên lạc với 2 người, cũng truyền tống 2 người tới đây.”
“Ta hy vọng các ngươi có thể phá giải câu đố của Alisa, cứu ta ra khỏi mảnh rừng này. Đến lúc đó, ta sẽ thực hiện nguyện vọng của các ngươi.”
“Bọn ta sao phải tin ngươi?” Vừa bị lừa xong, Voldermort tỏ vẻ nghi ngờ.
“Các ngươi không thể không tin ta,” Ivy chớp chớp mắt, nhìn qua thập phần vô tội, “Đương nhiên, các ngươi có thể lựa chọn không cứu ta. Sức mạnh hiện tại của ta chỉ có thể giữ các ngươi ở lại đây hai tháng, trong vòng hai tháng nếu các ngươi không cứu được ta thì sẽ bị truyền tống về thế giới nguyên bản, trở lại trận chiến ở Hogwarts. Thời gian ở nơi này không chạy song song với thế giới của các ngươi, hai tháng ở đây chỉ bằng hai phút ở đó thôi.”
“Chẳng qua, rất có khả năng bởi vì sức mạnh lúc cuối không đầy đủ, thời điểm đưa các ngươi trở về sẽ xảy ra chút sai sót, khiến các ngươi bị mất hết pháp lực ——“ Lúc nói lời này, nàng nhìn thoáng qua ánh mắt hận không thể giết người của Voldermort, tiếp đó, nàng lại nhìn về phía Harry, biểu tình nghiêm túc, “Nhưng cũng có khả năng là pháp lực sẽ được tăng cường, nói cách khác, Harry, cậu có thể sẽ đối mặt với một kẻ địch không còn vết thương và sức mạnh thì tăng gấp bội.”
Nghe xong lời này, Harry cảm thấy yết hầu mình khô khốc, “Vậy nếu thành công cứu được cô… chúng tôi không phải là vẫn trở về thế giới cũ sao?”
“Đúng vậy, nhưng mà khi đó tôi có thể thực hiện nguyện vọng của 2 người. Nói cách khác, cậu có thể lựa chọn tránh chiến tranh.”
“Nhưng mà cô cũng phải thực hiện nguyện vọng của Voldermort, mà nguyện vọng của tôi và Voldermort nhất định sẽ đối lập nhau!”
“Không nhất định,” Ivy tươi cười ôn hòa, “Harry, không bằng thử xem sao, tự tay nắm lấy vận mệnh của mình dù sao so với thử vận may đánh cuộc vào lần truyền tống cuối cùng cũng tốt hơn một chút.”
Nghe xong lời Ivy, Harry trầm mặc.
Lúc này, Voldermort lại mở miệng, “Vậy tại sao nó cũng bị truyền tống tới đây? Nó chưa từng gặp Alisa.” Hắn chỉ chỉ Nagini bên chân.
“Bởi vì không thể coi nó là người,” Ivy cười nói, “Lúc ấy, nó ở ngay cạnh ngươi nên cũng bị kéo tới đây.”
Nagini: “… …”
Cái cảm giác bị coi như hành lý đi kèm này là thế nào nhỉ? QAQ
“Tiểu thư Ivy,” Harry tự hỏi một lát, “Tôi nghĩ tôi có thể thử xem sao.” Cậu quay đầu nhìn Voldermort đang đen mặt, Voldermort cũng gật đầu. Dù sao hắn cũng không tính ngồi im một chỗ đánh cuộc vào lần truyền tống cuối cùng kia.
“Vậy thì tốt quá!”
Cô gái tóc bạc tươi cười sáng lạn, “Câu đố Alisa bày ra có chút tương tự với quy tắc lúc trước chúng ta lợi dụng cảnh trong mơ để làm trò chơi. Không có khác biệt quá lớn, vẫn là không thể phóng ác chú vào người đối phương, nhưng vì chân thân của hai người bị truyền tống tới đây nên các công kích vật lý đạt đến độ trí mạng cũng bị cấm. Khác biệt lớn nhất là nếu các ngươi bị NPC trong rừng rậm giết chết thì sẽ không sống lại được nữa, nghĩa là sẽ chết thật đấy. Thời hạn hai tháng, hy vọng hai người có thể cứu được linh hồn đầy đủ của ta ra ngoài.”
“À, đúng rồi, có chuyện phải nhắc nhở 2 người một chút,” Ivy cười cười nhưng nụ cười hiền dịu lần này của cô lại làm Harry đột nhiên có dự cảm không lành, “Bởi vì Alisa đã chết, những NPC trong trò chơi này có khả năng sẽ tự sinh ra ý thức hoặc là phát sinh tình huống ngoài kịch bản, nhất định phải cẩn thận đấy.”
======================
Tiểu kịch trường:
Harry: Tiểu thư Ivy, vì sao Bánh bao rõ ràng đã cản một bùa Avada Kedavra mà vẫn không chết?
Ivy: Mèo có 9 mạng, đương nhiên là không chết rồi.
Harry: …. Nói chung vẫn cảm thấy như vậy có chút áy náy…
Ivy: Không cần áy náy đâu, nếu không có 2 người cứu nó, nó cũng đã bị con chó kia cắn chết. Huống hồ mấy cái mạng trước đó của nó không phải là ăn nhanh quá nghẹn chết thì cũng là mải chơi bị rơi xuống vực chết. Lần này chết xem như đã có một lý do tử tế rồi.
Harry: … 9 cái mạng của nó vẫn còn chưa chết hết thật đúng là kì tích.
------oOo------
Chương 73
Nguồn: EbookTruyen.VN