“Lanci, cậu có hứng thú với cái mề đay này sao?”
Sirius nhìn thần sắc Lanci, câu hỏi nghi vấn nhưng mang ý khẳng định. Dù Sirius là một Gryffindor nhưng trong thân thể rốt cuộc vẫn là huyết mạch của nhà Slytherin, tuyệt đối tinh ý, cẩn thận.
Lanci cười hiền, “Tôi chỉ cảm thấy nó rất đẹp.”
Hắn vươn tay muốn chạm vào nhưng bị Sirius ngăn cản, “Đừng đụng vào, trên đó khả năng vẫn còn lưu lại hắc ma pháp.”
Lanci nghe thế cũng rút tay về, lại mỉm cười, “Anh biết không, tôi cũng là một Slytherin, đối với đồ vật do Slytherin truyền lại, nói đến cùng vẫn có sự yêu thích khó hiểu.” Anh ta nói xong, ánh mắt lại lưu luyến trên cái mề đay một lúc, sau đó mới dời tầm nhìn lên mặt chú Sirius.
“Anh vừa mới nói cái gì nhỉ?”
“Tôi nói, tôi cho rằng tin tình báo Chúa Tể Hắc Ám muốn tập kích Hogwarts không đáng tin cậy.” Sirius nói, bí mật đánh giá nét mặt Lanci.
Lanci là một Slytherin, là thành phần ít thấy trong Hội Phượng Hoàng nhưng tính cách anh ta không giống như đa số Slytherin cho nên quan hệ với Sirius cũng coi như không tồi.
“Anh sao lại nghĩ thế?” Lanci nhướn mày, “Không phải nói nguồn gốc tin tức là từ nơi cực kì đáng tin cậy sao?”
“Bởi vì Voldemort không có lý do gì để xâm chiếm Hogwarts cả.” Người trả lời là Harry. Bên kia cụ Dumbledore và Gellert đang có ý kiến trái chiều. Hai lão nhân hơn trăm tuổi cãi nhau túi bụi làm đầu cậu phát đau.
Cậu nghe được cuộc đối thoại giữa chú Sirius và Lanci, vì thế lại bổ sung thêm một câu, “Tuy cái mề đay này là giả nhưng đích xác là rất đẹp.” Harry rất không hiểu, nếu Voldemort đã mang cái mề đay thật đi thì còn để lại một cái giả làm gì trong khi tại căn nhà cũ của Gaunts hắn lại không để lại gì hết?
Dựa theo phỏng đoán của hiệu trưởng Dumbledore, nơi đó hẳn vốn là nơi để cái nhẫn gia truyền của nhà họ Gaunts, Voldemort làm ra một cái mề đay giả để lại đó là để tung hỏa mù làm rối trí kẻ thù.
*****
Điều làm Harry phiền não, Voldemort là người nắm đáp án.
Kỳ thực lý do cũng khá đơn giản.
Bởi vì hắn đã lấy mất tờ giấy kẹp trong cái mề đay nên Harry mới không thể đoán ra nguyên nhân.
Lúc trước, khi tính dung hợp lại linh hồn trong Trường Sinh Linh Giá, Voldemort đã trực tiếp đi lấy lại cái nhẫn ở nhà cũ của Gaunts. Hắc ma pháp bảo hộ chung quanh hắn không có thanh trừ, bởi vì không cần thiết. Nếu có Muggle tiến vào bị hắc ma pháp cắn nuốt, Voldemort tuyệt đối sẽ không quan tâm, mà nếu là người của Hội Phượng Hoàng đến bị hắc ma pháp vây khốn, vậy lại càng thú vị.
Về cái mề đay Slytherin giả trong sơn động ngoài biển, nó chính xác là cái trước kia đã bị Regulus đánh tráo.
Lúc Voldemort đến sơn động lấy cái mề đay, thực sự đã bị Trường Sinh Linh Giá giả làm cho tức giận. Hắn mở cái mề đay ra, phát hiện bên trong có một tờ giấy. Cái tên “R.A.B” bên trong đối với hắn là rất đỗi quen thuộc.
Regulus Black, kẻ từng là thuộc hạ trung thành của hắn.
Cựu Tử Thần Thực Tử này đánh tráo Trường Sinh Linh Giá của chủ nhân gã, cũng tính toán mang nó đi tiêu hủy, mục đích để chủ nhân gã sau khi gặp tử địch sẽ thật sự bị giết chết.
Trong nháy mắt hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, nội tâm Voldemort tương đương phức tạp. Một mặt phẫn nộ, muốn quật mồ Regulus đã chết lên trừng phạt, mặt khác lại tự hỏi, tại sao một thuộc hạ trung thành lại có ngày làm ra việc gây bất lợi cho chủ nhân là hắn.
Đại khái chính vào thời khắc đó, Voldemort bắt đầu nghi ngờ độ trung thành của các thủ hạ dưới trướng, cũng hiểu ra thứ đồ như Trường Sinh Linh Giá không có độ an toàn 100%. Niêm phong linh hồn vào một đồ vật tuy rằng có thể khiến cho hắn sống sót sau khi một mảnh linh hồn bị giết nhưng phân mảnh linh hồn chính là phân mảnh sức mạnh. Cho dù hắn đã dùng ma thuật hắc ám để bảo vệ Trường Sinh Linh Giá nhưng cũng khó bảo đảm sẽ không xuất hiện kẻ giống như Regulus, đánh cắp hay tiêu hủy Trường Sinh Linh Giá của hắn.
Đây là một trong những nguyên nhân hắn quyết tâm dung hợp lại hết các mảnh linh hồn.
Ngày đó, cuối cùng Voldemort quyết định lấy đi mảnh giấy, chỉ để lại cái mề đay giả. Hắn biết Regulus sẽ không phải là người cuối cùng phát hiện ra bí mật của mình. Hắn để nó lại, để kẻ mang mục đích giống Regulus đến sau sẽ phải thống khổ uống xong bồn độc dược chỉ để lấy được đồ giả.
Này xem như Chúa Tể Hắc Ám đã “Nhân từ” đối với kẻ phản bội mình, Voldemort lúc ấy nghĩ như vậy.
Chẳng qua, cố gắng của Regulus vẫn biến thành bọt nước, bởi vì Voldemort vẫn tìm được cái mề đay thật ở đâu, còn thông qua đám người ra vào số 12 quảng trường Grimmauld, lấy lại được Trường Sinh Linh Giá của mình.
Thậm chí, Regulus cũng không thể nào nghĩ ra Voldemort thậm chí còn tìm được một loại hắc ma pháp cổ xưa, khôi phục lại được mảnh linh hồn đã bị hủy trong quyển nhật kí.
Giờ khắc này, linh hồn đã được tu bổ hoàn chỉnh, quý ngài Voldemort đang nhàn nhã ngồi trong trang viên của mình, một con mãng xà thật lớn bò bên cạnh, tiếng rắn phun xì xì làm những Tử Thần Thực Tử quỳ sấp phía dưới phải rợn tóc gáy.
Voldemort nghe Tử Thần Thực Tử báo cáo tình hình chiến đấu xong, phất tay cho bọn chúng lui xuống. Hắn sờ sờ đầu Nagini, có vẻ hơi không yên lòng.
Từ chiến cuộc hiện tại, không thể nghi ngờ là Tử Thần Thực Tử đang chiếm thế thượng phong, bất luận là nhìn từ tình hình chính trị trong Bộ Phép Thuật hay tình hình giao tranh trên chiến trường. Chiến dịch thứ hai, tuy thế lực hai bên ngang nhau nhưng cuộc tập kích đầu tiên đã giúp Tử Thần Thực Tử dẫn trước một bước.
Hắn còn đang sắp xếp cho cuộc tập kích vào Hogwarts.
Draco Malfoy là nội ứng cho hắn ở Hogwarts nhưng thật ra Voldemort không cho rằng thằng nhóc đó có thể mang lại trợ giúp gì cho mình. Thậm chí có thể nói, Draco là quân cờ chết hắn đã sớm vất bỏ, cùng lắm cũng chỉ có tác dụng đánh lạc hướng kẻ địch.
Hắn đích xác tính toán muốn chiếm lấy Hogwarts. Hogwarts là nơi đầu tiên hắn coi là nhà, đã thế, con mèo Bánh bao thừa dịp hắn không chú ý đã lại chạy trở về Hogwarts, cho nên hắn nhất định phải đi bắt nó lại. Nhưng thời gian tiến hành không phải là ngày mốt như đã nói với Malfoy con, phương thức tiến vào cũng không phải là thông qua Tủ biến mất.
Ngày hôm đó sẽ có chiến dịch nhưng địa điểm là một nơi khác có thể khiến Hội Phượng Hoàng chấn động.
Hết thảy đều đã an bài tốt đẹp.
Trừ bỏ việc lão già Gellert gia nhập Hội Phượng Hoàng khiến Voldemort lắp bắp kinh hãi ra thì mọi vấn đề khác đều theo đúng kế hoạch của hắn. Đáng lẽ lúc này, Chúa Tể Hắc Ám phải hưng phấn, kích động khi nguyện vọng sắp hoàn thành nhưng… không, hắn cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Loại cảm giác này khiến Chúa Tể Hắc Ám đại nhân hiếm có khi mê mang mơ hồ.
Nagini dụi dụi cái đầu to cộ vào bàn tay Voldemort, tiểu cô nương dùng giọng làm nũng lầu bầu chút chuyện thú vị hy vọng có thể khiến Voldemort vui vẻ. Cô bé không rõ vì sao chủ nhân nhà mình tâm tình không tốt, chỉ có thể dùng phương thức của bản thân đi an ủi.
Hừ, nếu là đám hỗn đản bên ngoài kia chọc cho Tom mất hứng, nó nhất định sẽ ăn hết bọn họ!
Voldemort lại sờ sờ đầu Nagini.
Bánh bao chui về Hogwarts, nói cách khác, muốn lấy “Mèo báo ân” nhất định phải là ở Hogwarts. Mà sau khi đạt thành, hắn hẳn là có thể chiếm được sức mạnh càng cường đại mà Ivy đã đề cập đến. Còn nếu không đạt thành, hắn liệu có thể an ổn toàn thây thoát khỏi tam trọng giáp công từ Bạch phù thủy vĩ đại nhất, Chúa Tể Hắc Ám đời thứ nhất và Cứu thế chủ hay không?
Voldemort thực sự cũng không biết.
Hắn cực kì tự tin với bố cục mình đã sắp xếp nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến việc gặp gỡ Harry Potter, Voldemort phát hiện mình lại có chút không xác định được.
Đúng vậy, vào thời điểm mà Harry đã quyết định sẽ tử chiến với Voldemort, Voldemort lại sinh ra một tia do dự. Hoặc là nói, Voldemort từ lúc tìm cách rút Trường Sinh Linh Giá một cách an toàn nhất ra khỏi cơ thể Harry thì vốn đã không còn ý nghĩ muốn giết cậu rồi.
Nhưng không muốn giết Harry không có nghĩa là hắn muốn buông tha quyền lực và sức mạnh. Hắn đối với Dumbledore và Hội Phượng Hoàng vẫn còn rất nhiều thù hận phải tính toán.
*****
Ngày mốt rất nhanh đã tới.
Hội Phượng Hoàng trải qua thảo luận, quyết định chia quân làm hai.
Một đội theo dẫn dắt của Dumbledore và Snape, đi theo Draco tới Hogwarts chờ đợi cái gọi là tập kích. Một đội ở lại số 12 quảng trường Grimmauld, tùy thời đợi lệnh. Đồng thời còn có tai mắt bố trí ở những nơi có khả năng bị Voldemort lựa chọn tấn công, có chút động tĩnh nào lập tức thông báo về.
Nếu Voldemort đúng theo lời Draco nói đi tấn công Hogwarts, vậy quân ở Grimmauld có thể tập tức chạy tới trợ giúp. Còn nếu tin Voldemort tấn công Hogwarts là giả, bọn họ cũng không đến mức bị đánh cho trở tay không kịp.
Harry bị lưu lại số 12 quảng trường Grimmauld.
Ở lại cùng cậu là Gellert, chú Sirius, Lanci, còn có vài thành viên Hội Phượng Hoàng mà Harry không quen.
Harry và Lanci cũng không phải quá quen thuộc nhưng Lanci làm người ôn hòa, cho nên khi anh ta nhìn cậu gật đầu, Harry cũng có thể trả lại một nụ cười cùng câu nói, “Cố lên!”
Chú Sirius sán tới vỗ vỗ vai Harry, “Khẩn trương sao, Harry?”
“Có một chút,” Harry sờ sờ mũi, cảm giác đầu ngón tay bị mồ hôi thấm ướt.
“Không cần lo lắng, Hogwarts mới là chiến trường chính, chúng ta kì thực rất an toàn.” Lanci nhìn biểu tình cứng ngắc của Harry, cười cười, nhưng nghe anh ta nói lời này, vẻ mặt chú Sirius tại nơi anh ta không nhìn thấy có chút biến đổi.
Chú kéo Harry lại bên cạnh, xoa xoa đầu cậu, ý vị sâu xa nói, “Hy vọng thế.”
====================
------oOo------
Chương 66
Nguồn: EbookTruyen.VN