Giải Mê Du Hí

Chương 47: Bên trọng bên khinh



 

Nam nhân tóc đen mắt đen cong môi nhìn về phía hiệu trưởng Hogwarts, chờ đợi câu trả lời.

 

Dumbledore sờ sờ râu, ánh mắt màu lam lại lóe lên một chút, lúc này mới mỉm cười nói, “Giáo sư Taylor, thầy đương nhiên là có quyền này. Giáo sư cùng học sinh có thể giao lưu như bạn bè, đây là chuyện nhà trường luôn khuyến khích. Có lẽ, trong buổi trà chiều, hai người còn có thể thử một ít sản phẩm mới của tiệm Công Tước Mật, tỷ như socola ếch vị chanh mù tạt mới ra.”

 

“Tôi không thích đồ ngọt nhưng nếu Harry thích thì tôi có thể chuẩn bị cho trò ấy một ít.” Hồn Voldemort, da Rex Taylor tiếp tục mỉm cười, che giấu khóe miệng thoáng run rẩy và cảm giác bụng dạ quay cuồng khi nghe Dumbledore nhắc tới đồ ngọt.

“Thật đáng tiếc,” Cụ Dumbledore dùng giọng điệu tiếc nuối nói, “Chẳng qua nếu đã là mời Harry thì thầy cũng nên hỏi qua ý kiến của trò ấy trước nhé.”

 

 

“Đương nhiên,” Voldemort quay đầu nhìn Harry, sắc mặt không đổi nhưng cậu có thể nhìn ra uy hiếp trong mắt hắn.

 

Hắn rất phong độ đưa ra lời mời với Harry.

 

Bị hai người một câu “Harry”, hai câu “Harry” làm Cậu bé cứu thế cảm thấy chóng mặt, chắc là bởi đã phát hiện ra thân phận thật của vị giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám mới đến, nhìn hai người họ nói chuyện, cậu luôn có cảm giác sai sai.

 

Rõ ràng vừa mới còn bị vây trong cảm giác như rơi vào hầm băng, giờ phút này lại khiến cậu thật muốn phun tào. Nhất là khi thầy Dumbledore nhắc tới “socola ếch vị chanh mù tạt” rồi Voldemort trực tiếp đổ nó cho cậu, Harry thậm chí còn có xúc động muốn gào thét “Ta cũng không thích thứ quỷ dị như vậy đâu!”

 

Nhất định là mình gần đây nhận phải quá nhiều kích thích lớn rồi.

 

Harry thầm nói trong lòng, còn chưa kịp suy ngẫm về cảm giác sụp đổ trong lòng đã thấy hai người kia quăng vấn đề về phía mình.

 

“Con nghĩ … đề nghị này cũng không tồi.” Harry nghiến răng nói.

 

Harry tất nhiên không hề có nhã hứng ngồi thưởng trà với tử địch của mình nhưng cậu còn có nhiều vấn đề cần hỏi Voldemort.

 

Nhưng mà chẳng lẽ cứ như vậy để Voldemort an toàn ở lại Hogwarts sao?

 

Harry có chút chần chừ.

 

Con mèo bên cạnh lúc này đột nhiên “meo~” một tiếng, cọ cọ cánh tay Harry, cái đuôi quét qua quét lại, nhìn qua như đang trấn an. Màu xám trắng quen thuộc, vừa gặp đã xông tới cào mặt mình, không thể nghi ngờ chính là con mèo trong mộng mà cậu vừa mới nghĩ là không có khả năng.

 

Nhưng giờ phút này gặp lại nó Harry lại không hề cảm thấy chút vui mừng nào.

 

Sóng này vừa lặng sóng trước lại trào lên, Harry cảm giác trong lòng mình là một đống phiền phức đang rối như bòng bong. Mà chuyện này hiển nhiên có phần can dự của Voldemort, dù gì con mèo này cũng là do hắn mang đến.

 

Cuộc đối thoại ngắn chấm dứt, đại sảnh rất nhanh lại khôi phục bầu không khí náo nhiệt.

 

Hermione nhìn sắc mặt Harry không được tốt lắm nên vỗ vỗ vai cậu, toàn thân Harry cứng ngắc, nhìn qua có vẻ không xong.

 

“Bồ sao vậy, Harry?” Cô hỏi.

 

“… Không có gì.” Harry nhìn thoáng qua Voldemort đã ngồi vào bàn giáo sư, thu hồi tầm mắt.

 

Voldemort hẳn không phải vì giết chóc mà đến, nếu không hắn cũng không cần dùng thân phận giáo sư để trà trộn vào bên trong Hogwarts. Hắn hoàn toàn có thể nhân lúc cụ Dumbledore chưa trở về để huy động Tử Thần Thực Tử qua Tủ biến mất đi vào Hogwarts, phá hủy trường học.

 



Hơn nữa, phải là một chuyện rất quan trọng, quan trọng đến mức hắn không thể giao cho ai khác mà phải tự mình đi làm…

 

Vậy, Hogwarts tạm thời vẫn an toàn?

 

Harry lập tức phủ định ý tưởng của mình.

 

Không, cậu vẫn phải mau mau đi nói chuyện này cho thầy hiệu trưởng.

 

Tuy rằng con mèo khả nghi kia đã tỏ rõ Voldemort chắc chắn biết tin gì đó về tiểu thư Ivy.

 

Nhưng… Tiểu thư Ivy… thực xin lỗi.

 

Ta nghĩ rằng có một số chuyện…so với chuyện giúp cô lại càng quan trọng hơn.

 

Harry nắm chặt tay, quyết định.

 

*****

 

Một ngày kế tiếp, Harry luôn tìm kiếm cơ hội đến văn phòng hiệu trưởng Dumbledore để nói cho thầy biết chuyện này, chính là sự tình căn bản không đơn giản như cậu tưởng.

 

Nguyên một ngày, cậu không tìm được một tí xíu cơ hội nào!

 

Harry quả thực tức muốn hộc máu.

 

Harry vốn đã tranh thủ làm hết bài tập để chạy đi tìm cụ Dumbledore nhưng lớp đầu tiên của buổi sáng lại là Phòng chống nghệ thuật hắc ám của Voldemort. Nếu lúc này đi tìm thầy hiệu trưởng thì quá mức lộ liễu rồi. Hơn nữa, cậu thật sự lo lắng khi để Hermione và Ron một mình đối mặt với Voldemort.

 

Vì thế, ôm một bụng oán khí, Harry phải ngoan ngoãn tới lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám, hận không thể gây ra một chuỗi sai lầm trong lớp học để Voldemort mất hết mặt mũi, cuối cùng chịu không nổi phải rời khỏi Hogwarts.

 

Chẳng qua, ảo tưởng thì vẫn chỉ là ảo tưởng thôi.

 

Voldemort chẳng những hoàn toàn không giống Umbridge, chỉ để lũ học sinh ngồi đọc sách suông, mà ngược lại còn dạy một ít chú ngữ Phòng chống nghệ thuật hắc ám thực dụng, hơn nữa, phong cách dạy còn có chút hài hước, giống như hắn thật sự chỉ tới để hưởng thụ cuộc sống trong trường học, làm một vị giáo sư tốt thôi vậy.

 

Đến Hermione còn phải từ bỏ ấn tượng xấu ban đầu đối với ‘Rex Taylor’, không chút keo kiệt khen ngợi một phen.

 

“Bồ không thấy việc ổng tinh thông phép thuật hắc ám là có vấn đề sao?” Harry bĩu môi nói, cậu không tính đi nói cho bạn tốt chuyện Voldemort, quá mức nguy hiểm. Nếu như có thể nhờ sự trợ giúp của cụ Dumbledore, giải quyết triệt để Voldemort ở một nơi kín đáo là tốt nhất. Chẳng qua cho dù không muốn nói nhưng cậu vẫn muốn biểu đạt bất mãn với giáo sư mới đến.

 

“Harry, là Phòng chống nghệ thuật hắc ám chứ không phải nghệ thuật hắc ám,” Hermione sửa lại, “Mà cho dù có là phép thuật hắc ám đi chăng nữa thì việc một giáo sư dạy Phòng chống nghệ thuật hắc ám tinh thông một chút mình thấy cũng không phải chuyện gì lạ. Huống hồ giáo sư Taylor còn ít khi tiếp xúc với người khác, không ai biết trình độ ma pháp của ổng rốt cuộc như thế nào.”

 

“Đúng rồi đấy Harry! Thầy Dumbledore cũng đã đồng ý cho ổng tới đây giảng dạy, bồ còn lo cái gì chớ?” Ron cũng vỗ vai Harry.

 

Mình đương nhiên là lo lắng rồi, bởi vì mình biết thân phận thật sự của ổng đó!

 

Harry ở trong lòng gào thét, nhất định là Voldemort đã động tay động chân từ chỗ Bộ trưởng Bộ phép thuật nên mới có thể tới đây.

 

Biết mà không thể nói, khó chịu muốn chết!!!



 

“Hơn nữa…” Hermione ngập ngừng.

 

“Hả?” Harry nghi hoặc nhìn cô bạn thân.

 

“Kì thật mình cảm thấy giáo sư Taylor rất thích bồ, sao bồ lại ghét thầy ấy như vậy? Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt không phải sao?”

 

“Mình chỉ là….thấy ổng không vừa mắt thôi.”

 

Cuối cùng, Harry cho Hermione đáp án như vậy, trong lòng lại cười khổ.

 

Nữ phù thủy nhỏ thông minh này căn bản đoán không sai nhiều lắm.

 

Bọn họ không phải là lần đầu tiên gặp mặt, Voldemort cũng không phải không thích cậu.

 

Mà cậu….lại chán ghét Voldemort…

 

Nhưng đến chính Harry cũng không thể thuyết phục bản thân mình là cậu thật sự không thích hắn.

 

*****

 

Kết thúc lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám, Harry nhất thời không thể thoát thân, đành phải đi theo Hermione và Ron tới lớp Thảo dược. Sau vài chục phút nghe tiếng cà độc dược thét chói tai, Harry cuối cùng cũng hoàn thành xong chương trình học buổi sáng.

 

Cậu bảo với Hermione và Ron là mình có việc cần làm, liền tránh khỏi tầm mắt của mọi người, lén chạy tới văn phòng hiệu trưởng.

 

“Con gián.”

 

“Nước chanh ướp lạnh.”

 



 

Cậu đứng trước cái đầu quái thú bằng đá thử đủ các loại tên mình có thể nghĩ ra, lại không có cái nào khớp với khẩu lệnh.

 

Lúc này, một bóng người xuất hiện sau lưng cậu.

 

“Harry.”

 

===================

 

 

------oOo------

 

Chương 48

Nguồn: EbookTruyen.VN

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv