Giải Mê Du Hí

Chương 43: Lời nguyền của Ivy





Nghe đến đây, Voldemort nhíu mày: “Bọn ta cũng không thể khẳng định lời mi nói là thật.”

Nhưng Harry lại kéo ống tay áo Voldemort, thấy Voldemort nhìn nhìn, cậu giống như bừng tỉnh đại ngộ rụt tay lại.

“Cho cổ đi.”

Nghe Harry nói, Voldemort nhìn cậu thật sâu một cái, sau đó nhếch môi, trả vòng cổ cho con người giả.

Người giả run rẩy nắm vòng cổ trong tay, chậm rãi giơ lên gần mặt ngắm nghía, dùng má cọ cọ, giống như đó là bảo vật tuyệt thế gì đó.

Tiếp đó, Harry kinh ngạc nhìn thấy một thân ảnh nửa trong suốt từ trong thân thể người giả nhẹ nhàng đi ra, đứng trước mặt bọn họ.

Tóc trắng, mắt đen.

Giống y đúc Ivy giả vừa rồi.

“Cảm ơn hai người.”

Khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười dịu dàng đầy cảm kích, rõ ràng độ cong môi hoàn toàn giống hệt Ivy giả nhưng Harry cảm giác khí tức xung quanh cô không còn loại cảm giác không được tự nhiên nữa.

Ivy nửa trong suốt đi tới bên con rối gỗ không còn linh hồn, ngồi xổm xuống.

Cô vươn tay, muốn chạm lên sợi tóc màu bạc của con rối nhưng bàn tay lại trực tiếp xuyên thẳng qua. Lông mi thật dài rũ xuống, che đi ánh nước nơi khóe mắt.

“Bây giờ có thể giải thích cho bọn ta về trò chơi này chưa?”

Voldemort đánh vỡ không khí im lặng đau thương, bộ dáng không chút nhân tình làm Harry hận không thể lao lên cắn hắn một cái, tiếp đó ném thêm một Bùa câm cho hắn câm miệng lại.

“Được,” Linh hồn nửa trong suốt lên tiếng, ánh mắt vẫn dừng trên người con rối gỗ, không chút di động. Tay cô lưu luyến rờ bên ngoài con rối, thật cẩn thận không thể ngón tay mình xuyên qua.

Harry biết cô không thể thật sự chạm vào con rối nhưng động tác của Ivy lại giống như đang vuốt ve, còn thật cẩn thận, giống như sợ chỉ cần dùng lực một chút, con rối trước mặt sẽ lập tức vỡ vụn biến mất vậy.

“Xin cho phép tôi bắt đầu câu chuyện từ những ngày đầu tiên.”

*****

Ivy sinh ra trong một gia đình bình thường.

Cô gái luôn được cha mẹ yêu thương lớn dần, trổ mã thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.

Nhưng vào năm 15 tuổi, Ivy đột nhiên phát hiện mình có khả năng mà người khác không có. Loại khả năng này thậm chí còn không phải ma lực của phù thủy mà là —— Thần lực.

Nhưng cha mẹ cô không thừa nhận chuyện này, cha Ivy cho rằng cô bị thứ ô uế gì đó bám vào nên đã nhốt cô vào một căn nhà lớn.

Ivy không trách cha mẹ mình, cô luôn sinh hoạt một mình trong căn nhà đó, thẳng cho đến một ngày, cô gặp một chú mèo xinh đẹp.

Đó là một cô mèo cái trắng như tuyết, đôi con ngươi màu xanh như bầu trời sáng ngời.

Ivy giữ cô mèo đó, còn đặt cho nó cái tên “Alisa”, hy vọng nó có thể trường thành thành một cô mèo cái vui vẻ.

Bởi vì thần lực của Ivy, con mèo cũng từ từ bắt đầu có linh tính. Cuối cùng đến một ngày, con mèo đó không còn kêu “meo meo” nữa mà nói được tiếng người.

“…. Ivy, tiểu thư…”

Đây là những từ đơn đầu tiên mà Alisa nói.

Kể từ đó, Ivy và Alisa ngày càng thêm thân thiết, mà chính Alisa bắt đầu cũng có suy nghĩ muốn biến thành người.

Nhưng tu vi của một con mèo, cho dù là Thần lực cũng không thể giúp nó gia tốc được. Cuối cùng, vì Alisa nài nỉ, Ivy làm ra một con búp bê. Dựa theo yêu cầu của Alisa, cô còn làm cho con búp bê ấy có hình dáng giống hệt mình. Ivy đem linh hồn của Alisa rút khỏi thân thể mèo, tiến nhập vào thân thể búp bê, còn dùng năng lực của mình khiến cho những khớp nối trên người búp bê biến mất, trở nên linh hoạt như người thường.

Hai người ở trong căn nhà lớn này bắt đầu một cuộc sống mới.

Nhưng cuộc sống hai người tuy hạnh phúc khoái hoạt, có đôi khi cũng trở nên nhàm chán. Vì thế, lại dưới đề nghị của Alisa, hai người lấy luôn căn nhà làm cơ sở thiết kế một trò chơi giải câu đố.

Alisa và Ivy ở bên trong trò chơi thêm thắt rất nhiều nguyên tố mới mẻ cùng những vật dụng mà mình thích, cũng dùng năng lực của Ivy biến toàn bộ khuôn viên ngôi nhà thành bối cảnh trò chơi.

Lúc đặt tên, hai người lại có ý tưởng khác nhau. Ivy cho rằng dùng cái tên phổ thông như là “Trò chơi giải câu đố” là được rồi nhưng lúc ấy đang si mê mấy thứ kinh dị, Alisa lại đưa ra một đề nghị khiến Ivy hắc quyến (_ _ |||)

Dưới sự dung túng của Ivy, cuối cùng vẫn dùng cái tên đó.

“IVY NGUYỀN RỦA”

Khi trò chơi hoàn thành, Alisa cùng Ivy tự mình thử chơi một lần, hiệu quả rất tốt. Sau đó Alisa lại ôm suy nghĩ muốn để càng nhiều người chơi trò chơi này, làm nũng muốn Ivy đem những người bị lựa chọn kéo tới thông qua giấc mơ, khiến bọn họ không thể không tham gia trò chơi.

Ivy phản đối.

Không nói tới việc trước khi có trò chơi này, công việc của cô hàng ngày chỉ có chế thuốc, thì loại việc bức bách người khác tới chơi thật sự không phù hợp với bản tính thiện lương của Ivy.

Nhưng hết thảy khúc mắc, cuối cùng trước đôi mắt lóe sáng của Alisa đều biến thành hư ảo. Ivy nhắm mắt làm ngơ chia một phần năng lực của mình cho Alisa, cũng dặn Alisa nhớ rõ sau khi chấm dứt trò chơi phải xóa bỏ toàn bộ kí ức về cảnh trong mơ của người chơi.

Alisa gật đầu lia lịa đồng ý.

Bắt đầu từ ngày đó, cái tên “Ivy nguyền rủa” bắt đầu danh xứng với thực.

Alisa trầm mê vào việc quan sát các loại người chật vật trong trò chơi, coi đây là thú vui, thậm chí sau mấy lần bị Ivy ngăn cản còn rõ ràng bớt nói chuyện với cô, triệt để cắt đứt giao lưu giữa hai người.

Càng về sau, Alisa thậm chí còn không thỏa mãn với những người có thể qua màn, ả càng ngày càng đưa ra những ý tưởng tàn ác. Ả trộm tăng thêm một gian mật thất này trong thư phòng của Ivy, khiến cho kết cục của màn End game thay đổi, như vậy cho dù có người chơi có thể qua màn, cuối cùng cũng bị Boss là chính ả giết chết, ai cũng không ngoại lệ.

Thậm chí đến cha mẹ của Ivy cũng bị cuốn vào trong trò chơi này, cuối cùng chết trong thiết kế của Alisa.

Nhìn người khác từ từ dấy lên hy vọng, cuối cùng lại bị mình dập tắt, Alisa cảm giác được một sự khoái trá vặn vẹo.

Nhưng hết thảy những điều này cũng không qua mắt được Ivy quá lâu.

Rất nhanh Ivy liền phát hiện Alisa biến ác, cô dùng ngữ khí nghiêm túc chưa từng thấy trách cứ Alisa, nói muốn thu hồi thần lực đã giao cho Alisa. Lúc ấy Alisa và Ivy đã sinh ra tranh chấp kịch liệt nhưng năng lực của Ivy tất nhiên vẫn cao hơn, Alisa bắt buộc phải chịu thua.

Chính là Alisa không cam lòng.

Sau đó, Alisa cấu kết với người ngoài đem linh hồn mang thần lực của Ivy phong ấn vào cơ thể một người thường ném vào rừng sâu, còn thân thể của Ivy thì bị vất vào trong địa lao, để nó chậm rãi hư thối, biến thành một đống xương trắng.

Ivy cuối cùng vẫn là thần, cô trốn thoát được phong ấn. Dù đã bị hành động của Alisa làm đau thấu tâm nhưng cô vẫn muốn trở về nhìn một lần cuối cùng, không nghĩ đến lại bị Alisa phát hiện. Ở cùng nhau thời gian dài, Alisa vẫn còn chút tình cảm với Ivy, ban đầu ả chỉ nhập linh hồn Ivy vào thân thể không nguyên vẹn của con người giả nhưng năng lực của Ivy dù suy yếu, nếu mặc kệ nó sinh trưởng, rất nhanh cũng khiến Alisa cảm giác được uy hiếp. Vì ngăn cản chuyện này, Alisa đem linh hồn suy yếu của Ivy phong ấn vào ngăn tủ màu đen giấu trong căn phòng cuối đại sảnh tầng một.

Không biết lại qua bao nhiêu năm, thẳng đến một ngày, Alisa nhất thời hứng khởi, lựa chọn một cặp đối thủ một mất một còn trong giới phù thủy làm thành một cặp hợp tác trong trò chơi, lại không nghĩ rằng lựa chọn này sẽ dẫn đến kết cục thảm bại cho mình.

*****

Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Harry có chút thương cảm, cậu nhớ tới những từ cuối cùng Alisa kêu lên cũng là “Ivy tiểu thư”, không khỏi có cảm giác vận mệnh trêu ngươi.

Nhưng cậu có một điểm nghi vấn, “Alisa chết đi trong mơ liệu có chết ngoài đời thực không?”

Ivy hạ mi mắt, trả lời, “Có, cô ấy sẽ chết. Chúng ta khác với hai người, vì duy trì trò chơi này, thứ ở trong trò chơi chính là bản thể của bọn ta.”

“Vậy tiểu tư Ivy, cô sẽ chết sao?”

“…”

Ivy không trả lời, chỉ giơ bàn tay đang ngày càng trong suốt lên cho Harry nhìn, mỉm cười.

“Ta còn một câu hỏi, bình độc dược kia là do ngươi động tay động chân đúng không?”

Câu hỏi của Voldemort nghe như một lời khẳng định. Hắn không có tí hứng thú nào với câu chuyện vừa rồi, ngay từ đầu hắn chỉ tập trung tìm những điểm đáng ngờ thôi.

“Đúng vậy.”

Ivy gật gật đầu, ánh mắt cuối cùng cũng rời khỏi người con búp bê.

“Ma lực cường đại của hai người phá lớp chắn ngoài cửa tủ, bởi vậy ta mới thức tỉnh và trốn thoát, bám vào người giả. Gian phòng kia vốn ban đầu không phải phòng điều chế độc dược mà là thông qua giải vài câu đố khác để lấy được chìa khóa thư phòng cuối cùng. Nhưng nếu cứ như vậy tiến vào, kết cục của hai người sẽ là vĩnh viễn không thể tỉnh lại trong thực tại.”

“Alisa có thể gia tăng thêm phụ trạm kiểm soát nhưng không đủ tùy ý để cải biến những thứ do tôi tạo ra, cho nên sau khi tôi thay đổi thiết kế phòng, cô ấy dù có phát hiện cũng bất lực. Lần này hành động của tôi cũng không gây ra quá nhiều khác thường nên cô ấy không phát hiện tôi có động tay động chân.”

“Cơ mà, chắc là trực giác đi, cô ấy vẫn cảm giác có điều kì lạ.”

Nói tới chỗ này, Ivy cười cười, sau đó nói tiếp, “Nhưng trời sinh tính cách thích mạo hiểm làm cho Alisa dù biết có phiền toái vẫn sẽ muốn thể nghiệm loại cảm giác đi trên bờ vực. Hơn nữa, cô ấy quá mức tự tin, cô ấy không nghĩ tới tôi sẽ mượn tay hai người chế tác loại độc dược có thể làm cô ấy triệt để tiêu tán.”

“. . . Cô ấy cũng không nghĩ tới. . . tôi có thể thật sự xuống tay.”

Ivy hít sâu một hơi, đôi con ngươi xinh đẹp ảm đạm, không có một tia sáng.

“Hơn nữa nguyện vọng làm cho Alisa trở thành một cô gái vui vẻ vô ưu của ngươi cũng hoàn toàn thất bại.” Voldemort mặt không đổi sắc bồi thêm một dao.

Lần này Harry không nhịn được hung hăng đạp hắn một cái.

Nhìn vẻ mặt tối sầm của Voldemort, Harry lần này không hề lùi bước gằn giọng, “Câm – miệng!”

Sau đó, không thèm để ý gân xanh trên trán Voldemort sắp bạo phát, Harry tươi cười nói với Ivy: “Tiểu thư Ivy, tôi cảm thấy Alisa cũng không hoàn toàn là người xấu.” Ít nhất còn chưa bằng cái tên Chúa Tể Hắc Ám đang đứng bên cạnh tôi, Harry nói thầm trong lòng một câu, ngoài mặt vẫn tươi cười như không có gì.

“Tôi nghĩ những phần nhật kí chúng tôi thu được đều là của Alisa viết đi?”, nhận được cái gật đầu của đối phương, Harry nói tiếp, “Trong cấu trúc câu chuyện, Alisa đóng vai nhân vật chính, là một thiếu nữ không được cha mẹ quan tâm, bị giam cầm trong một căn nhà lớn. Tôi xin lỗi nếu có mạo phạm nhưng đó không phải câu chuyện của cô sao? Hết thảy thủ đoạn đều lấy góc nhìn của thiếu nữ trong nhật kí để báo thù. Tuy rằng…” Harry hạ mắt, “Alisa đã giết cha mẹ của tiểu thư nhưng tôi có thể già mồm át lẽ phải nói rằng cô ấy đang muốn thay cô trả thù hay không?”

“Hơn nữa như tiểu thư nói, lúc Alisa phát hiện linh hồn cô trốn về, phản ứng đầu tiên không phải là tiêu diệt cô mà là hy vọng đem cô phong ấn trong thân thể hình nhân giả để ở lại làm bạn cùng cô ấy. Tôi nói thế này, không biết cô có tin không, nhưng tôi cảm thấy sâu trong lòng Alisa vẫn tồn tại tình yêu, mà phần lớn tình yêu ấy, đều kí thác nơi tiểu thư.”

“Cho nên tôi nghĩ, tiểu thư Ivy, cô cũng đừng tự trách mình.”

Voldemort hơi bất ngờ nhìn Harry, trong giây lát nhìn thấy nỗi buồn sâu trong mắt cậu, hắn đã nghĩ Harry là muốn an ủi Ivy nên mới nói những lời này, có lẽ chính bản thân hắn cũng không nhận ra những điều cậu nói nhưng ánh mắt và biểu tình của thiếu niên nhìn Ivy rất thành thực, khiến Ivy sau khi sửng sốt cuối cùng gật đầu, cũng lộ ra nụ cười dịu dàng.

“Cảm ơn cậu.”



*****

Trò chơi này đến đây triệt để kết thúc.

Ivy sau khi từ biệt hai người thì đưa cả hai ra khỏi thư phòng. Cô nói, đại khái sau 5 phút nữa, bọn họ sẽ bị đẩy ra khỏi cảnh trong mơ.

Cô hy vọng khoảng thời gian cuối cùng có thể ở lại đây cùng búp bê Alisa.

Bị đưa ra khỏi phòng, Harry vẫn còn lưu lại cảm xúc suy sụp vừa rồi, im lặng đứng ngây ra đó không biết nghĩ gì.

Voldemort nhìn chằm chằm Harry một lát, đột nhiên bước tới ôm cậu vào lòng. Harry trợn mắt, nhưng rất nhanh nghĩ, cái ôm này đại khái là cái ôm tạm biệt, xem như đặt dấu chấm tròn trĩnh cho khoảng thời gian hợp tác vừa qua.

Cậu thở dài, muốn phóng túng cho bản thân một lần.

Cậu cũng ôm lại Voldemort.

Harry nhắm mắt, cảm thụ nhiệt độ cơ thể đối phương.

Một giây cuối cùng trước khi cảnh trong mơ sụp đổ, cậu cảm giác được một nụ hôn dừng tại lọn tóc mỏng trên trán.

Cậu nghe thấy đối phương dùng thanh âm hơi có ý cười nói, “Hẹn gặp lại, Harry.”

Hẹn gặp lại.

Harry nói thầm trong lòng.

Lần gặp mặt tiếp theo, chúng ta chính là kẻ địch rồi.

=======================================

Tác giả có lời muốn nói:

Không biết mọi người có thích hay không, câu chuyện bên trên tuy rằng tăm tối nhưng tui vẫn muốn viết cho ấm áp lòng người một chút, cho nên mới mượn lời Harry nói ra phần tình cảm cuối cùng trong lòng Alisa. Với lại tui cũng muốn giải thích thêm một chút, sợ bút lực của mình chưa đủ để nói rõ ràng:

Ivy với Alisa giống như NPC vậy, căn nhà mà 2 cô ấy ở chính là nơi thiết kế game, còn người chơi trong giấc mơ thì giống như ý thức bị kéo vào máy tính biến thành nhân vật trong game ấy. Nhờ có năng lực 2 người họ đặt ra nên người chơi sau khi game over mới có thể sống lại.

P/S: Phần tiếp theo quay về thế giới hiện thực, bộ ba tiếp tục đồng hành cùng nhau phiêu lưu, chính là cái loại “thanh xuân vườn trường” phiên bản thế giới phù thủy ấy ^ w ^

P/P/S: Tiếp sau sẽ ném cho mọi người cái phiên ngoại, giúp mọi người “giảm sóc” trước khi trở về với hiện thực XD.

------oOo------

Chương 43.: 1: Phiên ngoại 1

Phiên ngoại 1: Nếu. . .

(1) Nếu trò chơi có mắt 1

Đây là lần thứ hai Harry và Voldemort tiến vào địa lao.

Bọn họ thuần thục ấn xuống cái nút yêu cầu, lấy vật phẩm yêu cầu, sau đó trở lại trước hành lang.

Bởi vì đã đọc tờ giấy một lần nên lần này không cần đọc lại nữa, trực tiếp tiến vào phòng.

Hết thảy rất thuận lợi, hai người biết chỉ cần thẳng tắp đi tới là có thể đi qua hành lang.

Harry quyết định nhắm mắt để không nhìn thấy đống dao ảo ảnh đang bay đến nhưng không nghĩ tới, nhắm mắt xong thì cậu không đi đường thẳng được nữa, chờ tới lúc Voldemort phát hiện thì Harry đã chạy sang một ngã rẽ bên cạnh rồi.

“Chờ một chút.” Voldemort nói.

“Làm sao vậy?” Harry mở mắt nghi hoặc nhìn hắn.

“Lần này mi không đi thẳng, tại sao chúng ta lại không chết?”

“Hở…” Harry nhìn xuống chân mình, phát hiện quả thật là như thế. Sau đó, cậu còn ở trước ánh mắt phát hoảng của Voldemort chạy qua chạy lại hai bên đường, vẫn không có gì xảy ra.

“Có phải vì chúng ta không đọc tờ giấy kia không?” Chạy qua chạy lại chán, Harry chợt nghĩ ra.

Sau đó, cậu nhìn thấy Voldemort đột nhiên đen mặt.

“Sao vậy?”

“Không có gì.”

Voldemort sao có thể nói nãy giờ hắn thậm chí đã tự hỏi hết một vòng nhân sinh, kết quả lại chỉ vì chưa nhìn một tờ giấy chứ?!?

*****

(2) Nếu trò chơi có mắt 2

Voldemort cùng Harry lần thứ 2 đứng trước cái hố ẩn trong căn phòng cuối hành lang tầng 1.

Nhìn bên dưới cái hố, hai người thương lượng xem ai nên đi xuống trước.

“Ngươi xuống trước đi, lần trước ta xuống trước rồi.” Harry nói.

“A? Ta nhớ rõ lần trước là người nào đó tự mình trượt chân ngã xuống mà?” Voldemort nhướn mày.

“Thì vẫn là ta xuống trước!” Harry cáu.

“Vậy mi có thể xuống trước thêm lần nữa, dù sao mi cũng có kinh nghiệm rồi.”

“Không, ta mặc kệ.” Cậu còn lâu mới ngu dại đi làm cái đệm thịt người lần nữa.

“Thật?” Voldemort híp mắt.

“Thật…” Harry có dự cảm không lành.

Quả nhiên, giây tiếp theo cậu thấy Voldemort chỉ đũa phép xuống hố, bên dưới đáy hố liền xuất hiện một cái giường lớn, tiếp đó tên kia vậy mà lại vươn tay đẩy cậu, đứng gần miệng hố hơn hắn, Harry cứ thế trợn to mắt bị Chúa Tể Hắc Ám đẩy xuống hố.

Voldemort nhảy theo.

Harry ngã trên giường.

Voldemort hạ cánh trên người cậu.

Harry một lần nữa biến thành đệm thịt.

“VOLDEMORT!!!!”

Sư tử nhỏ bất mãn nhe răng rống giận.

*****

(3) Nếu trò chơi có mắt 3

Vẫn là gian phòng trẻ em kia.

Sau một vòng Triple kill bi thảm, lần này, sau khi tiến vào phòng, Voldemort tự giác thu hồi đũa phép, đứng xa đứa bé kia nhất có thể.

Hẳn sẽ không có sai lầm gì đâu, quý ngài Voldemort nghĩ.

Hắn nhìn Harry ôm đứa nhỏ kia chậm rãi dỗ dành, sau đó tiểu quỷ trong lòng Harry đột nhiên quay qua nhìn hắn.

Đứa nhỏ mở to mắt nhìn chằm chằm Voldemort đang đứng bất động.

Voldemort cảm thấy có gì đó không ổn.

Quả nhiên, một giây sau, đứa nhỏ lại khóc rống lên.

“Thế này là sao????” Harry sốt ruột nói, vừa nhẹ nhàng vỗ về ru đứa nhỏ ngủ.

“Ta làm sao biết?” Voldemort cũng chẳng hiểu sao.

“Không phải ta đã bảo ngươi cách xa một chút rồi sao?”

Thấy đứa nhỏ khóc không ngừng, Harry cũng có chút khó chịu, cậu cố gắng đè thấp giọng, không để mình nói to dọa đứa nhỏ sợ.

“…. Ta nghĩ, ta đã đứng ở chỗ không thể xa hơn được nữa rồi.”

Harry nghe vậy mới liếc qua một cái, lập tức hiểu ra. Voldemort đang tựa bên cửa, lui nữa thì chỉ có thể ra hành lang. Vì luật của hệ thống, hắn đương nhiên không ra được.

Harry bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục dỗ đứa bé ngủ, sau đó cậu phát hiện bàn tay đứa nhỏ cứ giơ về phía Voldemort nắm nắm chụp chụp, hành động này làm cậu không khỏi có một ý nghĩ…

“Ngươi nói xem, có phải hay không nó thật ra đang muốn ngươi bế nó, để xem mặt ngươi…”

Harry cố ý chỉ nói một nửa, tiếp đó thành công nhìn thấy mặt Voldemort tối sầm.

“Đừng có đùa!” Voldemort nói, điều này sao có thể.

Một giây sau, tiếng khóc vang dội của đứa nhỏ tiễn hai người Game over thêm lần nữa.

[Nội tâm đứa nhỏ: Một mĩ nhân cũng không thể buông tha! Mĩ nhân, mau đến ôm ta, ngươi không đến, ta khóc cho ngươi xem!]

*****

(4) Nếu trò chơi có mắt 4



*Tình huống giả định là VolHar đã thành một đôi.

Biết ngày mai vào Game sẽ phải tới phòng chứa rượu, Harry buồn rầu không thôi.

Cậu biết tửu lượng của mình kém tới mức nào, cũng biết lần trước mình say rượu đã mất mặt bao nhiêu.

Suy nghĩ trước sau, sư tử nhỏ Gryffindor đã làm ra một quyết định (thật) vĩ (cmn) đại.

Cậu đi mua một lô rượu, tính tự huấn luyện tửu lượng của bản thân.

Vì thế, vài tiếng sau, khi Voldemort về đến nhà liền thấy một Cứu thế chủ mắt say lờ đờ, mông lung nhìn hắn ngây ngô cười.

Voldemort: “. . . . .”

“Hi ~~~”

Cứu thế chủ say khướt tiếp đón Voldemort, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, kéo kéo áo hắn.

“. . .” Voldemort vươn tay ôm thắt lưng người nào đó sắp sửa té ngã, đem người nọ ôm vào trong ngực, mùi rượu ập thẳng vào mặt.

Người này đã uống bao nhiêu vậy?

Voldemort nhíu mày, nhìn một đống chai rượu ngã trái ngã phải trên bàn, sau đó nhếch mép.

Mềm nhũn dựa vào ngực Voldemort, Harry hồn nhiên không biết mình sắp lãnh hậu quả, còn không ngừng dụi dụi: “Hức. . . Ta không có. . . say nha. . .”

Con ma men nào cũng sẽ không chịu thừa nhận là mình say, Voldemort cũng không cần so đo.

Hắn cúi xuống, bế lấy sư tử nhỏ đang mơ màng về phòng ngủ.

Đồ ăn dâng tới miệng, sao có thể không ăn?

*****

(5) Nếu hệ thống không ngăn hai người đi ra 1

Từ sau khi đi ra khỏi đại môn cuối cùng, hai người không biết đã đi bao lâu.

Chung quanh đều là rừng cây rậm rạp, đến một bóng người chết cũng còn không thấy chứ đừng nói người sống.

“Ta có chút hối hận sao mình lại đi ra rồi.” Harry chụp lấy một con sâu đang bò trên người mình, nói.

“Vậy trở về đi?” Voldemort đề nghị.

Harry gật gật đầu.

Hai người quay ngược lại đường cũ.

Nhưng đi gần một ngày, bọn họ phát hiện mình không có quay trở lại con đường cũ.

Lạc đường rồi.

Vì thế, hai người cứ lang thang ở trong rừng, bọn họ phát hiện bọn họ còn không thể tỉnh lại trong hiện thực. Hai người đều ý thức được, lần này, bọn họ đại khái là thật sự không tỉnh lại nữa.

Vài ngày sau, rừng rậm trong mộng nhiều thêm hai u linh, mà trong hiện thực, Cứu thế chủ và Chúa Tể Hắc Ám cũng chết cùng một lúc. Sự kiện này để lại cho giới phù thủy nỗi băn khoăn thật lớn nhưng ai cũng không thể tìm ra.

Càng về sau, câu chuyện thậm chí còn biến thành một truyền thuyết.

Mấy trăm năm sau, một nữ phù thủy nhỏ từ trong một quyển lịch sử phủ đầy bụi đọc được câu chuyện này, cuối cùng cho nó một cái kết: “Chúa Tể Hắc Ám và Cứu thể chủ cùng rơi vào bể tình, cuối cùng không thể gánh nổi thế tục phức tạp đã cùng nhau tự tử.”

Bản thân tạo ra sự kiện lớn ngoài hiện thực nhưng hai nhân vật chính hoàn toàn không hay biết.

“Harry, bữa tối hôm nay thế nào?” Sớm đã quen với cuộc sống của hồn ma, Voldemort lấy ra một miếng thịt thối hỏi Harry bên cạnh.

“Không tồi.”

Harry liếc mắt một cái, tiếp tục bắt tay vào làm cơm tối.

Bọn họ mỗi ngày đều lặp lại cuộc sống như thế, ở trong này không biết đã sinh hoạt bao lâu.

Câu chuyện nữ phù thủy nhỏ chế ra cuối cùng lại không sai, hai người này cuối cùng thật sự đều yêu đối phương.

*****

(6) Nếu hệ thống không ngăn hai người đi ra 2

Hai người đi ra ngoài không bao lâu liền phát hiện bọn họ không thể cứ như vậy chấm dứt trò chơi này.

Bất đắc dĩ, cả hai chỉ có thể quay lại.

Bọn họ về tới đại môn, lại phát hiện cánh cửa sắt bị khóa.

Hai người dùng bùa mở khóa, thậm chí dùng cả miếng sắt cạy khóa nhưng đều không được.

“Làm thế nào bây giờ?”

Hai mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra cái gì.

Lúc này trên trời đột nhiên hạ xuống một tờ giấy, Harry nhảy lên bắt được.

———— o( ̄ヘ ̄o#) Đi rồi lại quay lại?

———— Chỗ này của ta là nơi muốn đi thì đi, muốn đến thì đến sao?

“. . .” Hai người hắc tuyến (||| _ _) (_ _ |||)

Harry ngửa mặt lên trời nói, “Vậy bọn ta phải làm sao mới được quay lại?”

Trên trời lại hạ xuống một tờ giấy khác.

———— Gọi ta là Nữ vương đại nhân

———— Ta sẽ cho các ngươi vào *cười*

“. . . . .”

Harry đen mặt đè bàn tay đang muốn giơ lên trời phóng Avada Kedavra của Voldemort xuống.

*****

(7) Nếu VolHar xuyên vào trong Cô bé quàng khăn đỏ

“Harry, hôm nay con sẽ trở thành Cậu bé quàng khăn đỏ tiếp theo.” Mặc bộ quần áo hoa hòe hoa sói, trên râu mép buộc vài cái nơ con bướm, Dumbledore tủm tỉm cười nhìn Harry nói.

“Con nhất định sẽ không cô phụ sự kì vọng của ông đâu, ông Dumbledore!” Mặc một bộ quần áo đỏ au, viền quần màu trắng, Harry nắm tay thề.

“Tốt, tốt, tốt, vậy đi đưa đồ ăn cho ông Gellert đi!” Dumbledore giao một cái giỏ đầy đồ ăn cho Harry, đẩy cậu ra ngoài cửa.

Harry tạm biệt Dumbledore, đi vào rừng.

Ở trên đường cậu gặp chim nhỏ ngạo mạn Draco, bé sóc thông minh Hermione, chú khỉ Ron nhiệt tình và một con rắn lạnh như băng tên Snape.

Có bọn họ chỉ đường, Harry quàng khăn đỏ thực thuận lợi đi qua rất nhiều nguy hiểm, đi tới một khu nhà thật xa hoa.

“Hóa ra ông Gellert lại ở nơi sang trọng như này.”

Harry cảm khái ấn chuông cửa.

Sau đó cậu nhìn thấy một người rất cao quý đi ra.

Hắn có đôi mắt như đá ruby, mái tóc đen như ngọc, cùng với một đôi tai đầy lông xù.

Đầy. . . lông xù?????

Harry sợ tới mức lui về sau một bước.

“Ngài là ông Gellert sao?”

“Gellert? Ta là Voldemort.”

Ngài sói quơ quơ móng vuốt, dùng ma pháp viết tên mình trên không trung.

Hắn híp mắt đánh giá Harry ăn mặc đáng yêu trước mặt, hỏi: “Mi là Khăn đỏ?”

“Đúng vậy.”

Harry nói, còn cho Voldemort một nụ cười sáng lạn: “Xin lỗi vì đã quấy rầy, ta nhầm nhà.”

Nói xong liền muốn xoay người rời đi.

Không nghĩ tới mới vừa bước một bước đã bị Voldemort phía sau kéo vào trong lòng, “Đi nhầm?”

Harry nghe thấy người đàn ông phía sau cười khẽ, “Mi không có đi nhầm, mi không biết Khăn đỏ chỉ dùng để làm tế phẩm cho lang tộc sao?”

Voldemort liếm lỗ tai Harry, cười nham hiểm.

[Hết phiên ngoại]

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv