Cho dù đã được Hermione báo trước nhưng nhân số tụ tập ở quán Đầu Heo hôm nay vẫn làm Harry phát hoảng.
Thời gian ở trường luôn bị người chung quanh chỉ trỏ, bởi chuyện Voldemort mà luôn phải đón nhận những ánh mắt khác thường, Harry thậm chí cho rằng lần này chỉ có một số ít người nghe theo lời đề nghị của Hermione, tỷ như cặp song sinh nhà Weasley vẫn luôn thân với họ.
Chỉ là…
Nhìn hơn 20 người ngồi trước mặt, Harry nhất thời cảm thấy nói không nên lời.
Thật may, đám kia hi ha ồn ào không có chịu yên, rất nhanh kéo Harry về hiện thực. Cậu nhìn quanh một vòng, rất nhanh nhận ra có một số người là theo người khác tới góp vui, nhưng cũng không vấn đề gì.
Hermione tựa hồ cũng ngạc nhiên khi thấy nhiều người như vậy, lại rất nhanh mỉm cười, nói với Harry, “Như vậy không tồi, không phải sao?”
Harry gật gật đầu, cậu nhìn ra Hermione kì thực có chút khẩn trương.
Sau khi gọi cho mỗi người một cốc bia bơ, bọn họ bắt đầu tiến hành hội nghị đầu tiên thành lập D.A (Dumbledore’s Army = Quân đoàn Dumbledore). Trước khi đạt thành nhất trí, tất nhiên có rất nhiều xung đột (tỷ như rất nhiều người ôm mối nghi ngờ đối với việc kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy trở về) nhưng may là cuối cùng đều được giải quyết.
Sau khi giải tán, Cho Chang trước khi rời đi mỉm cười vẫy vẫy tay với Harry. Nhận được cổ vũ, Harry cũng đáp lại bằng một nụ cười, nói cảm ơn. Nhưng cậu phát hiện, hiện tại cho dù được gặp Cho Chang, cậu cũng không còn cảm giác động tâm nữa.
Cũng không có gì không tốt, Harry nghĩ, nếu như mình thật sự liều mạng một mất một còn với Voldemort, vạn nhất nhỡ mình chết đi…vậy sẽ không liên lụy đến người khác.
Đợi mọi người đã rời đi hết, nhờ Hermione không cẩn thận nói ra mà biết chuyện Ginny đang thích một đứa mình cực kì ghét, Ron phi thường kích động muốn kéo Ginny chưa kịp đi khỏi lại để đàm đạo chút chuyện nhân sinh luyến ái.
—— đáng tiếc, bị Hermione và Harry sống chết giữ chặt, cuối cùng tuyên cáo thất bại.
Harry cho Ginny một nụ cười chúc phúc, cũng ý bảo cô bé thừa dịp bọn họ đang giữ chặt Ron mà đi mau. Ginny nhìn biểu tình của Harry, ánh sáng trong đôi mắt nâu thoáng ảm đạm, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thành thiếu nữ sức sống tràn đầy, vẫy tay chào bọn họ rồi lôi kéo bạn trai mình rời đi.
*****
“Cuối cùng cũng xong!”
Trải qua vài ngày cần mẫn rốt cuộc đại công cáo thành, Harry đem con búp bê cuối cùng đặt vào đúng vị trí, thở phào vươn vai.
Thực ra, bọn họ vốn đã có thể xong việc từ ngày hôm qua, ai ngờ Voldemort lại mắc phải sai lầm, làm xếp nhầm mấy con búp bê. Lần đầu tiên xếp xong, thấy không có gì xảy ra, bọn họ lại tưởng phải ra khỏi phòng mới tính là hoàn thành nhiệm vụ. Đợi hai người ra ngoài đi dạo một vòng trở lại, phát hiện búp bê trong phòng trở về hết vị trí ban đầu, lúc đó mới ý thức được là mình đã ra đáp án sai.
Biết được điều này, Harry đương nhiên không chút keo kiệt cười nhạo Voldemort, Voldemort lại nhíu mày, đem quyển sách trong tay vất luôn cho Harry nói, “Vậy mời ngài làm thử xem, quý ngài Potter.”
Harry thề, nếu trong nháy mắt đó cậu chú ý tới ánh mắt hơi nheo lại của Voldemort, cậu nhất định không đời nào nhận quyển sách kia chứ đừng nói tới dễ dàng tiếp lấy, còn vất cho Voldemort một ánh mắt “Xem ta đây này”.
Mấy phút sau, thầm lặng rơi lệ vẫy cờ đầu hàng trong lòng, Harry đem sách trả Voldemort. Đừng nói tới văn tự viết trên giấy, chỉ nhìn hình ảnh minh họa thôi, nhìn được hơn 10 trang là cậu đã hoa hết cả mắt rồi.
Harry đột nhiên đối với Voldemort đọc hết mấy trăm trang sách vẫn mặt không đổi sắc sinh lòng kính phục.
Voldemort đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Harry, có chút dở khóc dở cười. Nếu để cho người khác biết lần đầu tiên Cậu bé cứu thế bội phục hắn lại vì lý do này, vậy cái ngôi vị Chúa Tể Hắc Ám hắn không cần làm nữa.
Bọn họ lại xếp lại một lần (quá trình thống khổ này Harry hoàn toàn không muốn miêu tả lại nữa), đợi vài giây, phòng vẫn như trước không phát sinh biến hóa gì.
Harry nhìn nhìn Voldemort, nói, “Không phải lại sai nữa chứ?”
Lần này, đến mặt Voldemort cũng bắt đầu hơi hoảng.
Harry hữu khí vô lực nói: “Nếu không, chúng ta kiểm tra thêm lần nữa?”
“Được…”
Giọng Voldemort cũng bắt đầu vô lực.
Hai người tìm hết một buổi tối, kiểm tra vị trí từng con búp bê, đến tận tối hôm sau gặp lại trong phòng, cuối cùng mới miễn cưỡng xác nhận không còn sai lầm gì.
Người bị hại lớn nhất, quý ngài Voldemort, bởi hoạt động quá độ mà đôi mắt đã đỏ nay càng đỏ hơn, phát thệ nếu có một ngày bắt được người thiết kế trò chơi, nhất định sẽ đem kẻ đó ra Avada Kedavra một ngàn lần, không, một vạn lần.
Bởi vì đã kiểm tra đi kiểm tra lại, tuy rằng không thấy biến hóa gì nhưng hai người vẫn tính ra khỏi phòng nhìn xem có thể gây ra diễn biến tiếp theo của nội dung trò chơi không.
Harry ở trong lòng thầm cầu nguyện lần này nhất định phải thuận lợi.
Voldemort ở trong lòng nguyền rủa tên chết dẫm nào thiết kế ra trò chơi.
Cho dù suy nghĩ trong lòng hai người hoàn toàn trái ngược nhưng giống nhau chính là đều hy vọng có thể nói tạm biệt cái phòng này, bọn họ đã nhìn đám búp bê nhiều đến phát buồn ói rồi.
Lần này bọn họ thành công.
Trong nháy mắt xoay nắm cửa, Harry nghe “cụp” một cái, cửa bị khóa lại. Thanh âm vốn đáng lẽ sẽ dọa cậu nhảy dựng lúc này đối với cậu lại y như tiếng trời.
Thật tốt quá, Harry nghĩ, cuối cùng cũng được giải thoát rồi.
Hai người quay đầu lại, toàn bộ búp bê trong phòng bắt đầu cười khanh khách, một lát sau, bọn chúng lần lượt dùng những ngôn ngữ khác nhau, thay nhau nói với Harry và Voldemort cái gì đó.
Harry miễn cưỡng nghe xong, chỉ mơ hồ nhận ra có mấy con búp bê dùng tiếng Anh nói “Hẹn gặp lại” với mình, còn lại hoàn toàn mù tịt không hiểu gì.
Cậu quay đầu nhìn Voldemort, Voldemort so với cậu nghe hiểu nhiều hơn một chút nhưng hắn cũng không có khả năng hiểu tất cả ngôn ngữ trên thế giới. Hắn nói: “Bọn chúng hình như nói ‘Hẹn gặp lại’”.
Harry gật gật đầu.
Thanh âm nói lời từ biệt vẫn liên tục không ngừng, Harry từ lúc đầu vui vẻ biến thành có chút lạnh sống lưng, cuối cùng là chết lặng.
“Thật sự là tra tấn…” Harry lầu bầu, căn phòng này tuyệt đối là để luyện sức chịu đựng và lực kiên nhẫn.
Cùng bị gây sức ép với cậu, Voldemort gật đầu tán thành.
Bọn họ nghe tới nửa tiếng, cuối cùng mới tạm biệt xong con búp bê cuối cùng.
Con búp bê mặc sườn xám phương đông đặt giữa phòng sau khi dùng tiếng Trung rõ ràng nói tạm biệt xong, cổ đột nhiên nghiêng sang một bên, cái đầu rớt xuống.
Đang nghĩ tra tấn cuối cùng cũng chấm dứt, Harry bị biến hóa bất thình lình kia làm tim giật thót lên một cái, sau đó cậu nhìn vào chỗ cái cổ, nơi đó cắm một cái chìa khóa lóe sáng, mà chỗ cổ gãy lúc này cũng ào ào chảy ra máu loãng.
Harry do dự không biết có nên tiến tới hay không.
Đúng lúc này, Voldemort ở bên cạnh bước trước một bước, Harry thở phào một hơi.
Ngay vào lúc Voldemort rút cái chìa khóa ra, Harry đột nhiên cảm thấy gáy bị cái gì đánh trúng, sau đó liền mất ý thức.
Lần thứ hai tỉnh lại, Harry phát hiện mình đang bị nhốt trong một cái lồng sắt.
Voldemort không ở bên cạnh.
Lồng sắt coi như lớn, ít nhất Harry có thể thoải mái duỗi tay duỗi chân, trên cổ bị đeo một cái vòng, còn nối với một sợi dây xích, đầu dây còn lại bị khóa trên thành lồng.
Harry sờ sờ cái vòng trên cổ, cảm giác cũng không có gì khó chịu. Vì thế cậu bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một gian phòng kín, trong phòng trống rỗng, trừ bỏ ngọn đèn tỏa ánh sáng mỏng manh trên cái bàn góc phòng ra thì không còn đồ đạc gì nữa.
Harry nheo đôi mắt xanh biếc, miễn cưỡng mơ hồ nhìn thấy trên mặt bàn kia hình như đặt một thứ trông giống quyển sách, cậu đoán là một phần nhật kí nữa. Bên cạnh quyển nhật kí còn đặt một thứ trông như cây gậy gỗ, Harry liếc mắt liền nhận ra đó là cây đũa phép gỗ nhựa ruồi, lõi lông phượng hoàng đã theo mình nhiều năm.
Chẳng qua, đũa phép ở xa như vậy, đối với Harry chỉ có thể ngồi nhìn là hoàn toàn vô dụng. Harry không có phép thuật vạn trượng, cũng không thể gọi đũa phép bay lại. Hơn nữa, cậu nghĩ ở cái nơi quỷ quái này, phép thuật của cậu hẳn đã bị tác giả trò chơi chặn luôn rồi.
Vậy chỉ có thể chờ Voldemort tới cứu mình.
Cậu bé cứu thế mắt xanh sau khi vung tay vung chân, lại thử gỡ cái vòng trên cổ xuống mà không được, bất đắc dĩ nghĩ như vậy.
Mà bên kia, Voldemort sau khi rút chìa khóa quay lại, phát hiện Harry lại biến mất.
Bởi vì chuyện lần trước, ý nghĩ đầu tiên của hắn là Harry đã tỉnh lại trong hiện thực.
Nhưng Voldemort tính thời gian, hiện tại ước chừng là tầm 3 – 4 giờ sáng, sau nhiều ngày ở chung, hắn biết Harry tuyệt đối sẽ không tỉnh lại vào giờ đó.
Chẳng lẽ lại là thằng lỏi nhà Weasley?
Chúa Tể Hắc Ám bỗng dưng cảm thấy tức giận. Nếu thật sự lại là thằng nhóc kia, thì lần sau gặp, nhất định hắn sẽ phái người ném nó vào trong cái rương đầy nhện, để thằng nhóc theo lời tiểu quỷ nhà Malfoy là rất sợ nhện kia nếm thử hậu quả khi quấy rầy Chúa Tể Hắc Ám.
Cơ mà Voldemort cũng không phải người sẽ đi kết luận vội vàng.
Hắn vẫn như cũ bước qua nền phòng lúc này đã dính đầy máu loãng, thử mở cửa.
Cửa mở.
Voldemort nhíu mày, hắn không biết có nên thương cảm cho con sư tử nhỏ mắt xanh kia không, lần này thì tên nhãi đó bị bắt thật.
======================
------oOo------
Chương 32
Nguồn: EbookTruyen.VN