“Xem ra phép thuật không có tác dụng.”
Voldemort kiểm tra mấy vết nứt rồi nói như vậy.
Harry gật gật đầu, “Không biết dùng búa hay cái gì đó đập có tác dụng không?”
Cậu không đợi Voldemort trả lời đã biến ra một cái búa, dùng sức ném về phía cái tủ. Lần này đến phiên Voldemort hoài nghi lúc cái búa chạm vào tủ, bọn họ có thể nói “Xin chào” với Thần Chết hay không.
Vẫn không có gì.
Cái tủ vẫn không bị ảnh hưởng chút nào.
“Trước cứ kệ nó đi.” Cuối cùng Voldemort hạ quyết định, hắn cảm thấy bọn họ cứ ở trong này chỉ tổ lãng phí thời gian.
Hắn nói: “Ta nhớ mi còn hai cái chìa khóa, chúng ta đi chỗ khác xem, hẳn là tầng 3.”
Hai người đi tới cái cửa sắt thông tầng 2 với tầng 3, Harry dùng chìa khóa lấy được trong lò sưởi mở cửa, hai người cùng lên tầng.
Cấu trúc của tầng 3 so với hai tầng dưới cũng không khác nhiều lắm, hai người kiểm tra một hồi, tìm được một cái cửa thiếu mất cái nắm cửa. Harry móc trong túi ra cái nắm cửa tìm được lúc trước, ấn lên lỗ hổng trên cửa. Không cần đinh ốc, cái tay nắm cửa tự động gắn vào.
Harry xoay một cái, cửa liền mở.
Đây là một gian phòng ngủ lớn.
Khác với gian phòng thiếu nữ tầng dưới, cũng khác với căn phòng trống trải bọn họ tới lúc mới vào trò chơi, căn phòng ngủ này có chút xa hoa. Nhìn màu sắc cùng các loại đồ trang trí trong này có thể thấy sự cẩn thận cùng gu thẩm mĩ không tồi của chủ nhân.
Chính giữa phòng là một cái giường lớn đến mức có cho Harry lên lăn qua lăn lại cũng không sợ rơi xuống. Gần đó là một tủ quần áo, Harry mở ra nhìn một chút, nói với Voldemort nơi này có thể dùng để giấu cái gì đó.
Voldemort từ chối cho ý kiến.
Những đồ vật khác trong phòng đều cùng một dạng, vừa tinh xảo vừa hòa hợp với nhau. Điều làm Harry vui nhất là khi kéo rèm che, phát hiện nơi này vậy mà có một ban công, còn trồng một ít hoa tươi, cậu không thể nhận ra hết chủng loại nhưng cảm giác rất tuyệt.
Chẳng qua hiện tại không phải lúc phơi nắng ngắm hoa, Harry xoay người, cùng Voldemort nhìn cái hộp đặt trên giường lớn.
Mặt trên hộp có một vòng tròn lớn, trên vòng tròn có hai hõm tròn nhỏ hơn, mặt chính diện còn có một ổ khóa.
Harry không chút do dự lôi trong túi ra hai con búp bê lấy được trong đống quà Noel, gắn lên hai cái hõm tròn nhỏ. Chỉ nghe “cụp, cụp” hai tiếng, chân hai con búp bê vừa khít vào cái hõm.
Lúc này, Voldemort cũng lấy ra cái chìa khóa nhỏ lấy được từ tủ đầu giường trong phòng ngủ nữ, cắm vào ổ khóa. Hắn nhẹ nhàng xoay một phát, liền nghe được âm thanh rất nhỏ nhưng rõ ràng là tiếng chuyển động dây cót.
Hắn không có nghe sai.
Chỉ một giây sau, vòng tròn trên nắp hộp bắt đầu chuyển động, hai con búp bê theo vòng tròn chuyển động chậm rãi khiêu vũ. Rõ ràng lúc Harry mới tìm thấy, các khớp ngón tay của búp bê không thể cử động nhưng lúc này chúng lại giống như người thật, vẽ ra những động tác duyên dáng.
… Cùng lúc đó, bọn họ nghe thấy tiếng hát của con rối trong căn phòng cuối hành lang dưới tầng một vang tới.
Harry không thích bài hát này, thậm chí có thể nói là chán ghét. Đứng từ góc độ thưởng thức đơn thuần, Voldemort lại không thể không thừa nhận bài hát này thật ra cũng dễ nghe.
Chỉ là lần nào bài hát này xuất hiện cũng đều mang theo không khí quỷ dị, làm cho Harry coi sự xuất hiện của nó đồng nghĩa với có chuyện không tốt sắp xảy ra.
Hai người cùng trầm mặc nghe cho xong bài hát, tiếp đến lại nghe “cụp” một tiếng, khe hở giữa hộp tự động mở ra, hai con búp bê trên nắp hộp nhất thời bể nát, rơi rụng trên mặt đất.
Trong hộp là một quyển nhật kí, bên trên là nét chữ hai người đã quá quen thuộc, “Sáu”.
———— Nàng cảm giác được có khách đến, bắt đầu rục rịch. Chẳng qua hết thảy đều phí công, ta sẽ vì nàng chiêu đãi bọn họ tử tế.
“… Ta hiện tại có thể xác định, chuyện này không đơn giản.” Harry nói.
Voldemort gật gật đầu.
Hắn phân tích nhanh một chút, cho ra kết luận, “Có lẽ Ivy thật vẫn chưa chết.”
“Nói vậy thì bộ xương chúng ta thấy trong địa lao không phải tiểu tư Ivy?”
Voldemort lại lắc đầu.
“Ta vẫn chưa hiểu rõ…” Nhìn Voldemort lắc đầu mà Harry cũng hồ đồ theo nhưng cái kẻ này nhìn qua có vẻ cũng chưa tính giải thích rõ ràng cho cậu nghe.
“Chỉ là đoán thôi…” Voldemort nói, “Bỏ chút thời gian nhìn lại xem, có lẽ khi đó chúng ta sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.”
*****
Cũng không lâu lắm, Harry tỉnh giấc.
Cả một ngày hôm nay đều có thể coi là không tồi —— nếu không tính đến việc phải đến phòng Snape học cách phòng ngự trí não.
Mấy phút trước, Harry vừa bị giáo sư độc dược đuổi ra khỏi hầm, mà nguyên nhân là vì hôm nay tâm tình của lão cực kì tồi tệ, từ phút đầu tiên Harry bước chân vào hầm, lão liền không ngừng tìm cách tra tấn cậu, còn Harry thì cũng rất phối hợp bắt đầu bốc hỏa. Cuối cùng, sau năm lần bảy lượt không thể chống lại Chiết tâm trí thuật của Snape, Harry trong lúc giãy dụa ăn may thế nào lại đáp lễ được cho Snape một bùa Chiết tâm trí thuật khác.
Sau đó, cậu thấy được Snape khi còn nhỏ bị một tên nhóc trừ bỏ đôi mắt ra còn lại giống cậu như đúc cùng bè đảng của nó bắt nạt.
—— Đó là cha của cậu, là cha của cậu.
Cho dù Harry chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng của họ khi còn nhỏ nhưng chỉ cần liếc mắt một cái cậu vẫn có thể nhận ra.
Cậu thậm chí còn nhìn thấy mẹ mình.
Cũng không có khả năng Harry không thể nhìn thấy, bởi vì dù chỉ là vài đoạn kí ức ngắn ngủi nhưng số lần mẹ cậu xuất hiện tuyệt không ít.
Không biết có phải do nửa đêm hôm qua ngồi nói chuyện tình yêu tình báo với Ron mà bị tẩy não hay không, Harry vậy mà lại cảm thấy hình như Snape yêu thầm mẹ cậu.
Điều này làm cho cậu cảm thấy sai sai nhưng cũng là lý do rõ ràng giải thích tại sao Snape lại oán hận cậu đến thế.
Còn cái gì có thể khiến cho người ta nghiến răng nghiến lợi muốn ném ra vài lời nguyền ác độc hơn việc nhìn thấy đứa con của cừu địch và người mình yêu nhất mỗi ngày lượn qua lượn lại trước mặt mình chứ?
Harry đột nhiên cảm thấy may mắn khi Snape không giống Voldemort, nếu không với tần suất sử dụng Avada Kedavra của hắn, Cậu bé cứu thế đại khái đã chết mấy nghìn mấy vạn lần.
Chỉ là sau khi biết chuyện này, Harry càng thêm cảm thấy Snape không có khả năng “Quan tâm” cậu giống như hiệu trưởng Dumbledore nói.
Vậy lão vì sao lại đồng ý với thầy Dumbledore đến dạy cậu Bế quan bí thuật? Suy tính tới mức độ oán hận của lão đối với cậu, đáng lẽ suy nghĩ đóng đinh trong đầu lão phải là “Tên nhóc hỗn xược nhà Potter mau cút cho khuất mắt ta” mới phải chứ?
Chờ một chút…. Mình sao lại nghĩ lão sẽ gọi mình là tên hỗn xược chứ?
Bị Snape đuổi ra khỏi hầm, trong mấy phút đồng hồ đã phải tiếp nhận một lượng thông tin quá lớn, Harry đột nhiên cảm thấy não mình bị quá tải.
Cơ mà…
Nghĩ tiếp thì… “Snape tra tấn mình để báo thù” và “Giúp Chúa Tể Hắc Ám truyền tin tình báo” tính ra là hai khả năng lớn nhất.
Nhưng sự thật là Snape đã xâm nhập vào đầu óc cậu, đã biết những chuyện xảy ra khi cậu còn nhỏ, nhưng lão không hề dùng những chuyện đó để cười nhạo hay làm nhục cậu. Hơn nữa, Harry đôi khi thậm chí cảm giác Snape sau khi nhìn thấy tuổi thơ bất hạnh của cậu sẽ toát ra một chút thống khổ. Mà chút chút khổ sở đó, Harry trong lúc ôm ý tưởng tức giận, muốn nhìn kĩ xem khi Snape nhìn thấy mọi thứ có vui sướng khi người gặp họa hay không, đương nhiên sẽ không phát hiện.
Snape đem loại thống khổ này chôn rất sâu, sâu đến mức như thấm vào trong xương tủy.
Đột nhiên, Harry cảm thấy, Snape có lẽ không tồi tệ như cậu nghĩ.
Nhưng nói như vậy thì một trong hai khả năng cậu tính đến coi như bỏ. Khả năng còn lại thì…. Harry vò vò đầu, có cần phải nghĩ nữa không?
Nếu như muốn tìm hiểu năng lực và tính cách của Cậu bé cứu thế thì với tình cảnh ngày nào cũng bị buộc ở cùng nhau vài tiếng, cậu không tin Voldemort tâm kế sẽ không mượn cơ hội thăm dò. Mà cho dù không có thăm dò đi chăng nữa, hai người cũng đã ở cùng nhau một thời gian dài, đến Harry còn nhớ một số thói quen nhỏ của Voldemort, chẳng lẽ hắn lại không để ý cậu? Cậu cảm thấy khả năng này không lớn. Còn nếu hắn muốn thám thính tin tức Hội Phượng Hoàng từ chỗ cậu? Càng không có khả năng, bởi vì hiện tại, Harry cảm thấy chính mình mới là người bị ra rìa, cái gì cũng không biết.
Hơn nữa Snape cũng là người của Hội Phượng Hoàng, Dumbledore còn rất tin tưởng lão, nếu lão thật sự là do thám của Voldemort thì càng chẳng cần thám thính gì ở chỗ Harry cả.
Cơ mà… Harry vẫn không hoàn toàn cho rằng Snape là Tử Thần Thực Tử, bởi vì tuy cậu không thực tín nhiệm Snape nhưng cậu tin vào phán đoán của thầy Dumbledore.
Nghĩ tới nghĩ lui, vậy thì cả 2 khả năng cậu nghĩ tới đều không phải sao?
Harry ảo não nhìn chính mình lãng phí tế bào não vô ích.
Lúc đi ngang qua phòng sinh hoạt chung, Harry đụng phải Hermione đang làm bài tập. Xung quanh nữ phù thủy nhỏ chất một đống tài liệu tham khảo, từ góc nhìn của Harry, cả người Hermione quả thực đều bị chôn bên trong. Hermione nhìn thấy Harry lại có chút ngạc nhiên, “Không phải hôm nay bồ phải tới chỗ giáo sư Snape sao? Sao lại về sớm vậy?”
“Snape có việc.”
Harry nói như vậy.
Cậu nhìn Hermione chăm chú làm bài tập, cảm thấy có lẽ mình nên kể lại chuyện mới xảy ra cho cổ, để cổ giúp cậu phân thích một chút, nói không chừng mọi chuyện sẽ rõ ràng hơn.
Nhưng cuối cùng, cậu lựa chọn không nói gì, chỉ chúc Hermione ngủ ngon rồi về phòng ngủ.
Dù sao đó cũng là bí mật không muốn ai biết của Snape, Harry nghĩ, tuy mình ghét lão nhưng mình cũng không phải một người thích ăn nói lung tung.
====================
------oOo------
Chương 30
Nguồn: EbookTruyen.VN