Nhìn gương mặt hớn hở của anh hệt như đứa trẻ lên ba đang toại nguyện khi đạt được mục đích.
- Mau đúc tôi đi, tôi đói rồi.
Cô cẩn trọng thổi từng muỗng cháo rồi đúc cho anh. Cũng còn chút may mắn khi ngày mai anh không có lịch trình làm việc. Với tình trạng hiện tại, anh cần nghỉ ngơi ít nhất ba ngày trước khi tiếp tục chạy show.
Nghĩ đến khoảnh khắc anh lao đến ôm chằm lấy cô, mạnh mẽ chẳng màn đến bản thân, đỡ cho cô một nhát dao khiến lòng cô dâng lên cảm giác xốn xao khó tả.
- Tại sao anh lại có mặt ở căn nhà đó?
Cô đã phần nào đoán ra được câu trả lời, tuy nhiên vẫn muốn lắng nghe từ chính miệng của anh.
- Tôi lo cho cô nên đã đi theo.
Cô đứng hình vài giây, lời nói ngọt ngào này khiến cô bất ngờ vì chẳng thể lường trước. Hôm nay anh khác hẳn mọi khi, chẳng cự cãi gay gắt mà ngược lại cả hai lại rất nhỏ nhẹ với nhau, tuy có chút không quen nhưng cô lại thích êm đềm như thế.
- Tại sao lại lo cho tôi?
Câu hỏi này xem ra khó trả lời, anh đã nói thẳng thừn đến thế mà cô vẫn vờ như chưa cảm nhận được gì.
- Ừm...thì...chúng ta là đối tác, nếu chẳng may cô xảy ra chuyện gì thì ai cùng tôi thực hiện hợp đồng đây?
Chưa ngôn tình được bao nhiêu đã chuyển sang nói lời phũ phàng. Cô lập tức đen mặt, vốn dĩ đang mong chờ anh nói gì đó hay ho, nhưng xem ra không còn hi vọng.
- Cám ơn anh. Nếu không nhờ có anh thì người bị thương là tôi rồi.
Anh can tâm tình nguyện đỡ giúp cô một nhát dao, nếu tận mắt chứng kiến Điềm Manh bị thương ngay trước mặt anh, Ngạn Hy sẽ cảm thấy bản thân rất vô dụng, anh sẽ tự trách mình cả đời.
- Thay vì cám ơn thì cô hãy chăm sóc tôi thật tốt là được.
Cô lấy khăn giấu lau vết cháo dính một ít trên môi anh.
- Thì tôi vẫn đang chăm sóc anh rất tận tình còn gì.
Ngạn Hy nở nụ cười, cô tiếp tục đúc cháo cho anh, nhưng thìa chỉ vừa đưa đến miệng thì anh đã chau mày:
- Nóng, bỏng môi tôi rồi.
Cô vội đặt bát xuống bàn, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào môi anh:
- Tôi xin lỗi, tôi thấy nguội rồi mà. Để tôi xem...
Anh nhìn cô không chớp mắt, ở khoảng cách càng gần, Điềm Manh lại càng xinh đẹp.
- Anh đau lắm không?
Ánh mắt của kẻ si tình thể hiện rõ sự u mê không lối thoát. Cô hỏi nhưng anh nào lắng nghe được gì vì cứ mãi chìm đắm vào nhan sắc của người con gái trong mộng mà bản thân không ngừng nghĩ đến suốt nhiều năm.
Lắng nghe theo nhịp đập trái tim, anh nắm lấy cổ tay cô rồi giữ chặt. Điềm Manh hai mắt long lanh nhìn anh, chưa kịp định thần đã bị cưỡng hôn trong thoáng chốc. Hai mắt cô mở to đầy ngỡ ngàng. Bên trong lồng ngực trái đập mạnh từng nhịp, cảm giác rung động đến nghẹt thở.
Hai đôi môi đan vào nhau, cứ thế hòa quyện, trao nhau nụ hôn tuy nhẹ nhàng nhưng lại day dưa khó tách rời. Cô hoàn toàn không có ý nghĩ sẽ đẩy anh ra, dường như cảm giác xao xuyến trong lòng đã chẳng cho cô cơ hội kháng cự, lý chí rốt cuộc đã chào thua cảm xúc dâng lên cuồn cuộn tựa cơn sóng dữ ngoài biển khơi.
Nụ hôn vừa dứt, cô ngại ngùng vội đảo tầm mắt sang hướng khác. Anh cũng thấy ngượng khi vừa rồi đã đánh liều mà hành động, bây giờ quả thật có chút khó xử.
- Tôi...tôi...
Cô vì quá xấu hổ nên lập tức ngắt ngang lời anh nói mà thốt lên:
- Lúc nãy...do anh kề mặt sát quá nên...chúng ta chỉ lỡ đụng trúng nhau thôi.
Dường như mỗi khi xấu hổ cô sẽ lại biện lý do để biện hộ dù điều đó có vô lý đến mức nào. Vừa nãy cô còn nhắm mắt mà tận hưởng nụ hôn, vậy mà bây giờ lập tức phủ nhận, lại muốn xem như chưa có chuyện gì xảy ra, thật khiến lòng anh bị tổn thương.
Không đợi Ngạn Hy đáp lời, cô vội vã múc lấy thìa cháo rồi kề sát môi anh:
- Anh mau ăn đi rồi còn nghỉ ngơi nữa.
Thái độ của cô thay đổi đến chóng mặt, xem ra người ăn xong chùi mép lại chính là cô chứ nào phải anh. Ngạn Hy bất lực thở dài, anh ngoan ngoãn há miệng ăn thìa cháo rồi nói:
- Tối nay cô sẽ ở lại chứ?
Ngay từ lúc đưa anh về, cô đã nghĩ rằng cả đêm nay sẽ ở lại đây để chăm sóc anh. Ngạn Hy vì cô mà bị thương, cô không thể bỏ mặc anh một mình và thản nhiên trở về nhà được.
- Tất nhiên rồi, vậy nên anh cần gì cứ nói với tôi.
Vừa hôn xong lại vờ như chẳng có gì, thật ra cô đang không ngừng suy nghĩ về hành động ban nãy của anh.
Điềm Manh dìu anh về phòng, cô giúp anh đánh răng rồi đỡ anh lên giường.
- Cũng không còn sớm nữa, anh ngủ đi.
Ngạn Hy quan tâm đến cô nên vội hỏi:
- Còn cô ngủ ở đâu?
Điềm Manh kéo chăn đắp cho anh rồi nhẹ nhàng đáp lời:
- Tôi sẽ ngủ ở sofa, anh cần gì cứ gọi tôi.
Ánh mắt anh hiện lên tia hài lòng, hôm nay cô ở lại đây nên anh thấy vui vẻ hẳn, mặc dù đang rất đau vì vết thương vừa khâu. Điềm Manh chỉ vừa ngồi xuống sofa đã nghe thấy "em bé" Ngạn Hy kêu than:
- Tôi đau quá, Điềm Manh à, tôi cảm thấy rất khó chịu.