Tuy rằng hiện thực tàn khốc, nhưng Kê Hân Tích đã ký vào hợp đồng này rồi, cũng chỉ có thể cam chịu, cô chỉ có thể cầu nguyện là do Tuân Du Linh mới đến đây, cho nên văn phòng sự vụ của các cô chỉ mới bước vào giai đoạn khởi nghiệp, cuộc sống sau này sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
Đêm đó, Tuân Du Linh sợ Kê Hân Tích chạy trốn, nên giữ lại chứng minh thư của cô, nói là sao chép ra một bản xong sẽ trả lại cho Kê Hân Tích.
Mệt mỏi cả một ngày nên Kê Hân Tích cũng lười tranh cãi thêm gì, cũng may dường như sau khi Tuân Du Linh ký hợp đồng xong thì tâm tình cũng không tệ, lương tâm trỗi dậy lấy chiếc xe đạp trên hành lang ra, đưa Kê Hân Tích đi lại khó khăn về nhà.
Đến dưới lầu nhà Kê Hân Tích, Tuân Du Linh xua xua tay đang muốn quay người rời đi, đột nhiên quay đầu lại nói với cô: "Cô đã là người của tôi rồi, vậy thì, cô trả lại tôi tấm danh thiếp tôi đưa cô lúc ban sáng đây."
Kê Hân Tích sửng sốt, lấy di động ra lưu lại số điện thoại của Tuân Du Linh, sau đó trả danh thiếp lại, tò mò hỏi một câu: "Cô lấy về có việc cần làm sao?"
Tuân Du Linh cầm lấy danh thiếp vuốt thẳng lại bỏ vào túi áo, ngồi lên xe đạp rồi nói: "In danh thiếp không cần tiền à, có thể bớt được một đồng cũng là tiền." Nói xong cô cũng không quay đầu mà nghênh ngang rời đi.
"..." Kê Hân Tích nhìn theo hướng Tuân Du Linh rời đi, cô còn cho rằng cô đã đủ khổ rồi, không ngờ Tuân Du Linh còn khổ hơn cô.
...
Một tháng sau, Kê Hân Tích đẩy cửa ra nhìn Tuân Du Linh đang ngồi trước bàn nghịch phù chú, đau đầu mà nói: "Tôi đã nhận việc được một tháng, một tuần này đừng nói là khách hàng, người duy nhất đến gõ cửa chính là nhân viên bảo hiểm đến chào hàng."
Ngón tay Tuân Du Linh đang kiểm kê phù chú chợt khựng lại, cô cũng biết Kê Hân Tích nói đúng, kỳ thực theo như lời cô nói, cô đã đến thành phố F được bốn tháng, công việc duy nhất cô nhận được cũng là do Kê Hân Tích va vào cửa mà thôi.
Kỳ thực trong lòng cô cũng sốt ruột không thôi, số vốn ít ỏi mà cô gom góp được khi rời khỏi đạo quan cũng không còn dư lại mấy đồng, đến cuối tháng này nếu không nhận được công việc nào, thì tiền thuê nhà tháng sau cô cũng không đóng nổi nữa rồi.
Nhưng, hiện tại không chỉ có một mình cô, trước mặt còn có Kê Hân Tích, chỉ là trong lòng cô không chắc chắn được gì, cũng không thể ở trước mặt đối phương lộ vẻ lo lắng, cô ra vẻ không thèm để ý mà nói: "Công việc này của chúng ta, cũng phải để ý đến duyên phận, duyên đến tất sẽ có việc đến cửa, vô duyên thì việc sẽ không đến."
Trong khoảng thời gian làm chung này Kê Hân Tích cũng dần dần hiểu rõ được độ tin cậy trong lời nói của Tuân Du Linh, cô híp mắt nhìn đối phương, cho đến khi Tuân Du Linh không còn kiềm chế được nữa, cô mới thở dài lấy mũ lưỡi trai bên cạnh mang lên, rồi nói: "Vậy cô cứ tiếp tục ngồi vậy đi, tôi đi làm trước."
Trước đó khi chân đã đi lại được thuận tiện hơn, vì mưu sinh Kê Hân Tích đã nhận làm việc ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh tòa nhà văn phòng để làm thêm, tuy rằng thu nhập không nhiều lắm nhưng tốt xấu gì cũng có tiền ăn cơm.
Tuân Du Linh không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cái bàn trước mặt, nghe tiếng đóng cửa khi Kê Hân Tích rời đi, thở hắt ra một hơi rồi dựa về phía sau, mặt ủ mày chau mà vuốt mặt, cô cũng muốn chạy bên ngoài tìm khách, nhưng những năm này ai lại còn tin vào kiểu như thế, cả đám đều xem cô như kẻ lừa đảo, cô cũng bị động cực kỳ đó chứ ~.
Đến chạng vạng, Kê Hân Tích tan ca về nhà, ở phía xa chỗ đầu hẻm có một bóng người lúc ẩn lúc hiện, vì đường còn chưa lên đèn, nên trong con hẻm vẫn còn mờ tối không nhìn rõ lắm.
Dường như theo bản năng, tóc gáy trên người Kê Hân Tích dựng đứng cả lên, sẽ không phải là oán linh tìm đến cửa đó chứ?
Nhờ sự trợ giúp của Tuân Du Linh, một tháng này cô đều chưa từng gặp lại tình huống thế này, đây xem như là đoạn thời gian thanh tịnh nhất trong những năm qua của cô, cô khựng lại nửa nhịp lấy điện thoại ra gọi cho Tuân Du Linh.
Ngay khi điện thoại được kết nối, đột nhiên Kê Hân Tích nhìn thấy cái bóng đen kia đi đến bên đường, lúc này cô mới nhìn rõ đối phương là một cô gái trẻ, đang cúi đầu xem gì đó trong tay, mải mê xem đến mức không chú ý đến người đi đường, thiếu chút đã đụng vào người ta, lúc này cô mới thở phào một hơi nói một tiếng với Tuân Du Linh bên kia điện thoại: "Nhầm rồi." Sau đó tắt điện thoại.
Cảm thán bản thân thật sự có chút mẫn cảm, Kê Hân Tích đi đến bên kia đường, thời điểm đi qua người cô gái này, cô còn âm thầm buồn cười mà lắc đầu, lại đột nhiên chợt khựng bước chân.
Cô gái này thế mà lại đưa tay kéo lấy cô, tiếng nói còn có chút sợ hãi: "Là đàn chị Kê Hân Tích đó sao?"
Kê Hân Tích xoay người lại, cố gắng lục lại trong trí nhớ về gương mặt của cô gái này, đối phương có gương mặt tròn tròn, dáng người nhỏ bé, đứng cạnh cô còn thấp hơn nửa cái đầu, sắc mặt nhìn có vẻ tiều tụy, nhưng Kê Hân Tích khẳng định bản thân chưa từng gặp đối phương: "ngại quá, cô là?"
"Không sai rồi, đúng thật là đàn chị Kê." Thoạt nhìn cô gái này hơi nhẹ nhõm một chút.
"Chào đàn chị, em là Dương Tước Tước học năm hai khoa nghệ thuật đại học F, chị chưa từng gặp em, nhưng chị là là người nổi tiếng trong trường chúng ta, cho nên em có thấy ảnh của chị trên diễn đàn của trường." Dương Tước Tước giải thích với Kê Hân Tích.
Kê Hân Tích nhớ chuyện này, thời điểm cô còn năm nhất mới vào trường, dường như từng có cuộc bình chọn hoa hậu giảng đường, khi đó đúng thật có bị người ta chụp ảnh, nhưng sau này bệnh trạng của cô dần nghiêm trọng, người xung quanh đều cảm thấy cô thần thần quái quái, cho nên loại khỏi cuộc bình chọn, nhưng trên phương diện khác lại bị nghị luận hồi lâu.
Đây cũng không phải là một đoạn ký ức tốt đẹp gì, Kê Hân Tích chỉ đáp đôi câu cho có lệ.
"Gặp chị ở đây, em cũng an tâm không ít, xem ra nơi này vẫn có vài phần đáng tin." Dương Tước Tước thở hắt một hơi, vỗ vỗ lên ngực.
Đây là lần đầu tiên Kê Hân Tích thấy có người nói nhìn thấy cô lại cảm thấy an tâm như vậy, cô nhìn đánh giá cả người Dương Tước Tước một chút, mở miệng dò hỏi: "Cho nên em đến đây để?"
"À! Thiếu chút nữa quên mất chuyện chính rồi, xin hỏi đàn chị có biết Văn phòng trừ tà trong này không?" Dương Tước Tước đưa tấm danh thiếp ra hỏi.
Kê Hân Tích nhận lấy danh thiếp nhìn ba chữ Tuân Du Linh to tướng bên trên, đây là việc tìm tới cửa đây sao? Thật đúng là để cô nàng Tuân Du Linh kia nói trúng rồi? Cô lập tức nhớ lại, khó trách dương tước tước sẽ cảm thấy an tâm khi gặp mình, quả thật ở phương diện này cô có thể góp ý được mấy câu, dù sao cô cũng bị ám một thời gian dài mà.
"Vậy đi theo tôi." Kê Hân Tích đưa lại danh thiếp, dẫn đường cho Dương Tước Tước.
Dương Tước Tước vội bước nhanh theo chân Kê Hân Tích vào cửa, sau khi vào cửa cô nàng há hốc miệng nhìn hơi này cả nửa ngày, thật lâu cũng chưa hồi phục lại tinh thần.
Tuân Du Linh nghi hoặc nhìn một màn trước mắt, kéo Kê Hân Tích qua một bên nhỏ giọng dò hỏi: "Cô nàng trông có vẻ ngu ngơ ở đằng kia là bạn cô hả?"
Kê Hân Tích liếc xéo Tuân Du Linh, phủi bàn tay đang nắm lấy tay cô ra, rồi nói: "Cái vị nhìn có vẻ ngu ngơ kia, chính là khách hàng mà chúng ta hằng mong đợi đó."
"Ui trời! Sao cô lại nói khách của mình ngu ngốc như vậy được chứ, có thể tìm được nơi này của chúng ta thì nhất định có chỗ hơn người." Nghe xong lời của Kê Hân Tích, lúc này Tuân Du Linh quay ngoắc 180 độ như có trách cứ mà vỗ nhẹ một cái lên cánh tay Kê Hân Tích, giống như trước đó người nói người ta ngốc không phải là mình vậy.
"Khụ, cho nên cô bạn này đến đây là vì gặp phải chuyện gì không tầm thường đúng không?" Tuân Du Linh ho nhẹ một tiếng hút lại lực chú ý của Dương Tước Tước, nhô đầu ra thân thiết hỏi han.
Dương Tước Tước nhìn Tuân Du Linh trước mặt trông cũng không lớn hơn mình bao nhiêu, lại dời ánh mắt cầu cứu về phía Kê Hân Tích.
Kê Hân Tích nhìn thấy ánh mắt của Dương Tước Tước, cũng hiểu vẻ ngoài của Tuân Du Linh thật sự không có được sức thuyết phục nào, cô sắp xếp lại suy nghĩ, tai ửng đỏ mở miệng nói.
"Vị này của chúng tôi là người phụ trách văn phòng này, đạo trưởng Tuân Du Linh." Nói xong cô huých tay vào Tuân Du Linh bên cạnh, Tuân Du Linh cũng phối hợp mà mỉm cười gật gật đầu.
"Nói vậy là em cũng đã nghe được một vài lời đồn về tôi, trước đây quả thật tôi cũng vì đủ loại nguyên nhân mà cuộc sống cũng cực kỳ không mấy dễ dàng, nhưng từ sau khi gặp được vị đạo trưởng này, vấn đề của tôi đều được giải quyết, rồi lại vì nhiều nguyên nhân cho nên hiện tại tôi đang làm trợ thủ cho đạo trưởng Tuân."
Thời điểm Kê Hân Tích nói những lời này cũng không dám nhìn thẳng vào mắt dương tước tước, tuy rằng cô trở thành trợ thủ của Tuân Du Linh có một phần là vì bị lừa lọt hố, nhưng trước mắt cô vẫn rất tán thưởng năng lực của Tuân Du Linh.
Hiển nhiên dương tước tước rất tin tưởng lời nói của Kê Hân Tích, vì cô có biết một chút về lời đồn đại của Kê Hân Tích, nghe nói trước đó vị đàn chị này bị ác quỷ quấn thân, luôn động một chút là kinh hoảng sợ hãi, còn làm ra hành động quái dị giữa không khí, cho nên hiện tại cô thấy Kê Hân Tích bình tĩnh trấn định như vậy, cũng yên lòng với năng lực của Tuân Du Linh.
Lần này nước mắt cô lập tức tuôn trào, Kê Hân Tích và Tuân Du Linh hai mặt nhìn nhau, hai người đều không có kinh nghiệm dỗ dành con gái, Tuân Du Linh nháy mắt, ý bảo Kê Hân Tích nhanh đi lên, Kê Hân Tích khiếp sợ nhìn Tuân Du Linh, hơi do dự rồi lấy khăn giấy trong túi áo ra đưa cho người trước mặt, nói năng khúm núm: "Có chuyện gì cứ nói, đừng vội khóc, nói xong rồi khóc vẫn còn kịp."
"Cảm ơn chị." Dương Tước Tước nói cảm ơn, nhận lấy khăn giấy trong tay Kê Hân Tích, bắt đầu đứt quãng từng lời nói lên nguyên nhân cô đến đây.
Cô là sinh viên nội trú ở đại học F, trong ký túc có bốn người, trong đó có một nữ sinh tên là Đổng y rất thân thiết với cô, giữa hai người có thể nói là không giấu diếm nhau chuyện gì, thời gian một ngày ngoại trừ đi học thì lúc nào cũng ở cạnh nhau.
Nhưng vào khoảng thời gian trước, Đổng y nói với cô, cô ấy có hảo cảm với một nam sinh, tuy trong lòng Dương Tước Tước có chút mất mác và kỳ lạ, nhưng vẫn lựa chọn chúc phúc cho bạn thân, giúp cô ấy lên kế hoạch theo đuổi.
Ngay trước đó một tuần, vào một buổi tối Đổng y nhận được tin nhắn của nam sinh kia, ngay nửa đêm tâm tình kích động mà chạy ra ngoài hẹn hò, cô còn nhớ rõ khi đó Đổng y đi ra ngoài với gương mặt đỏ bừng vì kích động.
Vốn cô muốn đợi Đổng y về sẽ ngủ lại, nhưng cô đợi đến rạng sáng thì không chịu được nữa mà ngủ mất, kết quả hôm sau tỉnh lại, Đổng y vẫn chưa trở về, cô hỏi những người khác trong phòng có thấy Đổng y không, họ đều nói là không thấy.
Dương Tước Tước cảm giác có chuyện chẳng lành, vẫn luôn gọi điện và nhắn tin cho Đổng y, nhưng mọi thứ đều như đá chìm đáy biển, không nhận được câu trả lời nào.
Trong lòng càng nghĩ càng loạn, vì thế sáng sớm ngày thứ hai cô dự tính đến tìm nam sinh kia hỏi rõ tình huống tối hôm đó, cũng đúng lúc này, Đổng y lại đột nhiên trở về phòng.
Dương Tước Tước mới yên lòng, lại có chút tức giận mà hỏi Đổng y đến cùng là đã đi đâu, nhưng thời điểm cô nhìn đến Đổng y, lại chợt có cảm giác lành lạnh sau lưng, dường như có gì không đúng lắm.
- ---------