"Xe sẽ lập tức xuất phát, hành khách trên xe vui lòng vịn chắc tay nắm đứng vững, trạm tiếp theo..."
Nghe thông báo trên xe buýt, Kê Hân Tích âm thầm chuyển trọng tâm cơ thể từ chân trái sang chân phải, mượn việc này để giảm bớt một phần đau nhức trên chân.
Cô là sinh viên năm tư của đại học F, bây giờ đang là thời gian ra ngoài tìm nơi thực tập, nhưng hôm nay chạy từ đầu này đến đầu kia của thành phố F, nhận phỏng vấn của 7 công ty, nhưng không một nơi đồng ý nhận cô.
Cô mệt mỏi cả ngày chưa kịp uống được một ngụm nước, cả người đều mềm nhũn ra đứng không vững nữa rồi.
"Cô gái nhỏ, cô nghe tôi nói gì không sao tôi nhìn bộ dạng cô trông mệt mỏi quá vậy, mau ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi." Bà cụ thấy Kê Hân Tích không quan tâm đến mình, nhưng cũng không tức giận, vẫn nhiệt tình nói chuyện với Kê Hân Tích.
Kê Hân Tích lấy di động ra, ngón tay lướt lướt trên điện thoại như đang xem tin tức gì đó.
"Đã đến trạm, công viên Thu Đường." Thông báo trên xe đột nhiên vang lên, thân xe lập tức lắc lư một trận, xe dừng lại bên trạm, cửa xe "Xuy!" một tiếng mở ra, một người phụ nữ trung niên lên xe.
Bà ta liếc nhìn trái phải, bước đến vị trí của bà cụ kia, đặt mông ngồi xuống, hành khách chung quanh cũng không có chút phản ứng nào, dường như cảm thấy hành vi của người phụ nữ này chẳng có vấn đề gì.
Chỉ có Kê Hân Tích nhìn lại, ngay lúc người phụ nữ này ngồi xuống, vốn trên ghế này đã có bà cụ đang ngồi, ngay khoảnh khắc đó hóa thành một luồng khói nhẹ tiêu tán giữa không trung, cô siết chặt di động, chậm rãi thở ra một hơi, trên màn hình di động phát ra quảng cáo về bệnh phù chân, cô cũng không nhớ rõ vì sao bản thân lại bấm vào quảng cáo này nữa.
"A! Thế mà mình lại ngủ quên, chẳng phải Tiểu Viện nói ở trạm chờ sao? Có phải lỡ chuyến rồi không?"
"Ngủ đến ngớ người rồi hả, trạm tiếp theo mới là trạm cậu ấy nói."
Ngồi phía sau người phụ nữ trung niên là hai nữ sinh đang nói chuyện với nhau, nữ sinh vừa mới nói chuyện đang duỗi người, ôm lấy cánh tay nữ sinh tóc ngắn bên cạnh rồi nói: "Trạm tiếp theo lận sao? Vậy thì may cho cậu ấy rồi, vừa hay ghế trước mặt cậu đang trống."
Kê Hân Tích sửng sốt theo bản năng nhìn về phía bên kia, ở ghế phía trước nữ sinh tóc ngắn đang ngồi, không phải mới vừa có một người phụ nữ trung niên lên xe sao?
Lúc này người phụ nữ trung niên chậm rãi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười quỷ dị với Kê Hân Tích, máu tươi không ngừng chảy ra từ cái miệng đang hé mở, chỗ phần cổ có hơi phát trướng đột nhiên nứt ra một vết thương vô cùng to lớn, chỉ còn dính lại nửa phần cổ, cô mới chú ý chiếc áo tay lỡ đó cô cứ ngỡ là màu đỏ, kỳ thực là nó bị một lượng máu lớn làm ướt sủng, nhìn không ra được màu sắc ban đầu nữa rồi.
"Cô gái nhỏ, tôi đã nói để cho cô qua ngồi, mà cô xem giờ ghế đều bị dơ rồi." Chẳng biết từ lúc nào mà bà cụ mới vừa rồi kia đã đứng bên cạnh Kê Hân Tích, nhìn trông có vẻ đang tiếc nuối, trên chiếc xe buýt đang bon bon trên đường, vậy mà bà ta không cần dựa vào tay vịn mà vẫn đứng vững được, vốn mái tóc được chải gọn gàng lại hỗn độn ở trên đầu.
Trong xe đang oi bức nhất thời lại lạnh đến khiếp người, trong nháy mắt trái tim Kê Hân Tích co rút mãnh liệt, cô không dám quay đầu lại, khó khăn nuốt nước bọt, ánh mắt vẫn nhìn về hướng người phụ nữ trung niên như tước, sau đó khe khẽ thở dài: "Tuổi trẻ thật tốt ~" Giống như trước đó không hề phát hiện ra điều gì bất thường ở xung quanh.
"Ding dong! Đã đến giao lộ Hối Phong, mời quý khách lên xuống xe trật tự." Lúc này xe buýt đang ngừng bên trạm, cửa xe vừa mở ra có một thiếu nữ nhanh chóng bước lên xe, hai nữ sinh nói chuyện vừa rồi lập tức vẫy tay ra hiệu với cô bé ấy.
Mà người phụ nữ trung niên lúc nãy cũng đứng dậy đi về hướng Kê Hân Tích, Kê Hân Tích nhìn nữ sinh mới lên xe đi đến xuyên qua người phụ nữ trung niên mà không hề hay biết, mà người phụ nữ đưa tay lên vịn lấy cái đầu của mình, động tác này lại làm phần thịt chỗ miệng vết thương rơi ra đập vào mắt cô.
Kê Hân Tích chịu không nổi nữa, ngay trước khi cửa xe đóng lại đã bước nhanh xuống xe, cô có thể cảm nhận được bà cụ kia và người phụ nữ xen lẫn với gió âm đuổi đến trước cửa xe, sau đó cửa xe đóng lại và mọi cảm giác đều tan biến, nhưng cô lại không chú ý đến, mới vừa rồi khi tay bà cụ đó sắp chạm đến cô, thì trên mặt lại lộ ra biểu cảm hoảng sợ vặn vẹo, dường như cảm nhận được một chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ.
Kê Hân Tích lại lần nữa cảm nhận được gió đêm oi bức của ngày hè, hồi tưởng lại hình ảnh vừa mới bắt gặp, trong dạ dày lại nhịn không được mà cuồn cuộn, cô che miệng vọt đến ven đường nôn ói ra ngoài, hôm nay cô còn chưa ăn gì, nôn khan vài tiếng chỉ nôn ra một chút dịch vị.
Lấy khăn giấy trong túi ra lau miệng, Kê Hân Tích nhìn nhìn chung quanh, nơi này cách nhà cô hai trạm xe nữa, tuy cô đang rất mệt, nhưng cũng không muốn chờ chuyến xe tiếp theo, lấy tai nghe ra đeo lên, mở âm lượng điện thoại lên tối đa, cô bước nhanh đi về hướng nhà.
Về đến nhà, Kê Hân Tích thở phào một hơi, rốt cuộc chịu không nổi nữa, hất giày ra phía sau rồi ngồi xuống bàn ăn, cầm lấy bình nước trên bàn ngẩng đầu uống ừng ực, cũng không thèm để ý thức ăn thừa đã để từ ban sáng, cảm giác chua đắng trong miệng được hòa tan không ít, cô mệt mỏi nằm sấp trên bàn, trong đầu không ngừng nhớ lại những hình ảnh trên xe buýt, thống khổ nhắm mắt lại.
Kê Hân Tích lớn lên ở cô nhi viện, nghe viện trưởng nói là, trước khi cô sinh ra thì ba cô đã chết, mà mẹ cô ngay sau khi sinh cô cũng qua đời, sau khi điều tra cũng không có thân thích nào khác, vì thế cô bị đưa đến cô nhi viện.
Từ nhỏ cô đã biết sẽ không có ai đến cô nhi viện tìm cô, mà tài chính ở cô nhi viện cũng có hạn, cho nên cô rất cố gắng để tự lập, dựa vào nỗ lực của bản thân mà nhận học bổng để duy trì việc học, cho đến năm tốt nghiệp cấp ba, một người luật sư tìm được cô, nói với cô mẹ cô có một căn hộ ở thành phố F, chờ khi cô trưởng thành sẽ chính thức sang tên cho cô.
Khi đó chỉ còn cách vài ngày là đến sinh nhật 18 tuổi của cô, tin tức này làm cô kích động vạn phần, lúc này cô ghi danh vào đại học thành phố F, nghĩ rằng chỉ cần đến sinh nhật 18 tuổi, cô sẽ nghênh đón một cuộc sống mới.
Kết quả vào ngày sinh nhật 18 tuổi đó, quả thật cuộc đời của cô đã xảy ra biến hóa nghênh trời lệch đất, cô không chỉ có được một căn hộ, mà vào ngày hôm đó còn có được một năng lực đặc thù, đó chính là cô có thể nhìn thấy thứ mà người thường không nhìn được.
Mới ban đầu thứ nhìn thấy trước mắt chưa được rõ lắm, đôi lúc nhìn này nọ còn thấy bóng chồng lên nhau, cô cũng không để ý chỉ cho là quá mệt mỏi nên thị giác có vấn đề, dần dần tình hình đó xuất hiện càng thường xuyên hơn, cô bắt đầu hoài nghi hai mắt của mình xảy ra vấn đề gì, vì thế đến bệnh viện làm kiểm tra chi tiết, kết quả cho ra cơ thể cô phi thường khỏe mạnh, chỉ số các hạng mục đều rất tốt, ngay cả những bệnh mà giới trẻ thường mắc cũng không có.
Kê Hân Tích là người theo thuyết vô thần tuyệt đối, cho nên cũng rất yên tâm, chỉ cho chuyện này là do bản thân nghĩ nhiều, gây áp lực tinh thần quá lớn mà thân thể sinh ra phản ứng, cô bắt đầu điều chỉnh để bản thân nghỉ ngơi, duy trì tâm tình thư thái.
Nhưng mọi chuyện cũng không có chuyển biến tốt đẹp nào, ngược lại lại càng nghiêm trọng hơn, cô bắt đầu dần dần có thể thấy một ít bóng đen lờ mờ, sau đó bóng đen lại càng trở nên ngày một rõ nét hơn, từ có thể nhìn được hình dáng tổng thể đến nhìn rõ được khuôn mặt vốn có.
Cô bắt đầu hiểu rõ, bản thân thấy được thứ mà đến khoa học cũng không thể giải thích được, cô bắt đầu lên mạng điều tra tìm kiếm trợ giúp, cũng đến thăm hỏi cái được gọi là cao nhân ở hiện thực, nhưng vấn đề vẫn không được giải quyết như cũ.
Mấy thứ này xuất hiện, đều không hề có điềm báo hay theo một quy luật nào, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống hằng ngày của Kê Hân Tích, cô từng thử nói cho người khác nghe, nhưng chưa từng có ai tin cô, ngoài mặt thì họ nói tin cô, nhưng sau lưng lại cười nhạo nói cô là quái thai, vì thế cô ngày càng trở nên quái gở, đến một người bạn tâm giao cũng không có một ai.
Từ khi mới bắt đầu cô đã sợ hãi dần dần cũng bắt đầu học cách thích ứng, dù sao cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Nhiều năm vậy rồi cô chưa bao giờ dám để lộ chuyện bản thân có thể nhìn thấy cho những thứ kia biết, cô có cảm giác một khi bị chúng nó phát hiện bản thân có thể nhìn thấy, thì cô sẽ không thể trở về được thế giới của người bình thường nữa.
Cho đến hôm nay, đây là lần đầu tiên cô có thể nghe được âm thanh của một vài thứ kia, mà chúng nó cũng đã nhận ra cô có thể nhìn thấy, nỗi sợ hãi sâu sắc bao trùm lấy cô, cô cảm giác bản thân đang bị vây trong một cơn ác mộng, chỉ có thể một mình giãy giụa bên trong mà vĩnh viễn không cách nào tỉnh lại được.
Thứ duy nhất làm cô cảm thấy may mắn chính là, ngay tại căn hộ mà mẹ để lại cho cô, cô chưa từng gặp phải những thứ kia, tựa như mẹ đang bảo vệ cô khỏi sự quấy nhiễu của chúng nó, để cô có được khoảng không nghỉ ngơi.
Thời điểm Kê Hân Tích mở mắt ra lần nữa, kim đồng hồ trên tường đã chỉ về số 10, cô đứng dậy vào toilet tắm rửa, sốc lại tinh thần lần nữa.
Cô mở tủ lạnh với cái bụng đói cồn cào, phát hiện bên trong ngoài mấy bình sữa sắp hết hạn, thì cũng không còn gì khác, cô cau mày đóng tủ lạnh lại, mở tủ kế bên định nấu đỡ mì gói ăn đỡ đói.
Cô vươn tay lục tìm bên trong hai lần, cũng không chạm được đến gói mì mong muốn, cô không tin lại tìm soát bên trong mấy lần nữa, rốt cuộc cũng tìm được một gói cuối cùng bên trong góc, cô thở dài bắt đầu nấu nước.
Mấy phút đồng hồ sau Kê Hân Tích ngồi trước bàn ăn ăn thức ăn cuối cùng của mình, mở di động ra bắt đầu xem xét số dư trong tài khoản, nhìn thấy chỉ còn sót lại mấy trăm đồng cùng với mấy đồng tiền xu trong ví, cô hờ hững buông di động xuống.
Thật sự nếu không nhanh chóng tìm được việc, phỏng chừng cô sẽ chủ động gia nhập vào hàng ngũ của những thứ kia luôn mất thôi.
Sáng sớm hôm sau, bởi vì hôm qua mệt nhọc quá độ, Kê Hân Tích đã bỏ qua tiếng báo thức đầu tiên của mình, đến khi báo thức vang lên lần thứ ba cô mới phiền chán đưa tay sờ tìm di động, sau khi nhìn rõ thời gian trên màn hình, cô mới vội vàng thức dậy, cử động khiến cơ bắp bị đau nhức làm cô phải hít vào một hơi.
Cô cũng chẳng mấy quan tâm, luống cuống tay chân bắt đầu thay quần áo rửa mặt, sáng hôm nay cô còn một buổi phỏng vấn, đây là công việc cô có hi vọng nhất, cô ngàn vạn lần không thể bỏ lỡ.
Sau khi vội vội vàng vàng ra cửa, Kê Hân Tích nâng tay nhìn đồng hồ, nếu theo tuyến đường ban đầu của cô mà nói, chắc chắn không cách nào đến kịp giờ, cô khẽ cắn môi quay đầu quyết định đi đường tắt.
- ---------