Khi đôi mắt mới dung nhập vào thần thể Ách Ất Nỗ, nàng gầm rú quay cuồng như vô cùng khó chịu, Mã Tu Mông nghiêng người muốn trấn an nàng, nhưng đầu Ách Ất Nỗ đau muốn nứt ra, nàng xoay người chỉ muốn chạy trốn vào rừng sâu.
Mã Tu Mông không hy vọng nàng ấy tự làm mình tổn thương, cũng không muốn trong lúc mất khống chế Ách Ất Nỗ chạy vào đất bằng thương tổn đến nhân loại, bèn vươn hai tay leo lên người Ách Ất Nỗ.
"Gàooo!" Ách Ất Nỗ gào lên một tiếng hóa thành bản thể Tà thú của nàng, một con dã thú khổng lồ ngưu thân sư diện, Mã Tu Mông nằm rạp trên lưng nàng không chịu buông tay, bản thể của Ách Ất Nỗ lớn hơn thần thể rất nhiều, lưng nàng thậm chí còn cao hơn ngọn cây trong rừng một chút, va chạm làm rung chuyển mặt đất, chỉ một cái vung đuôi cây cối đã đổ xuống ầm ầm.
Mã Tu Mông nắm chặt bờm lông bị Ách Ất Nỗ lôi đi trong rừng, cho đến khi sắc trời hửng sáng Ách Ất Nỗ mới dần kiệt sức, nàng như dã thú bị thương mỏi mệt bước đến dưới một cây đại thụ, chậm rãi quỳ bò dưới tàng cây mỏi mệt thở phì phò, con mắt nhắm chặt giữa mày phát ra hồng quang.
"Không sao mà." Mã Tu Mông từ trên lưng Ách Ất Nỗ trượt xuống, trên người nàng chằng chịt vết xước do vô tình bị mảnh cây sượt qua khi Ách Ất Nỗ đâm loạn vào cây cối, nhưng Mã Tu Mông không vội chữa thương mà ngồi xuống dưới tàng cây, đặt cái đầu to lớn của Ách Ất Nỗ lên đùi mình, nhẹ nhàng chải vuốt lông tóc rối tung cho nàng.
Ách Ất Nỗ đã ngủ như là mệt lắm, đầu cọ cọ trong ngực Mã Tu Mông, tìm được một chỗ thơm ngọt non mềm, liền như con thú non ngậm núm vú Mã Tu Mông bú trong vô thức.
Mã Tu Mông hơi rùng mình một cái, cúi đầu nhìn Ách Ất Nỗ bú núm vú của nàng, mỉm cười liền tùy ý nàng ấy ngậm vú bú mút nhịp nhàng, nàng cắn môi chịu đựng cảm giác tê dại khó nhịn, ưỡn ưỡn ngực đưa núm vú mình vào trong miệng Ách Ất Nỗ càng nhiều.
Mãi cho đến ngày hôm sau khi màn đêm buông xuống hai người mới ở dưới tàng cây từ từ tỉnh dậy, Mã Tu Mông tỉnh trước, theo bản năng muốn đứng dậy lại cảm thấy trước ngực căng căng, hóa ra là Ách Ất Nỗ vẫn luôn ngậm vú nàng không buông, động tác đứng dậy làm núm vú thiếu chút nữa trượt ra khỏi miệng Ách Ất Nỗ, chọc cho nàng bất mãn dùng sức bú mạnh.
Ách Ất Nỗ rất không vui dùng sức bú chụt chụt thịt mềm thiếu chút nữa chạy trốn khỏi miệng, lúc này mới chậm rãi mở mắt.
Mã Tu Mông lập tức bị con mắt tràn ngập linh tính kia làm cho kinh sợ, chỉ thấy trên cái đầu sư to lớn của Ách Ất Nỗ từ từ mở ra ba con mắt, con mắt giữa trán mà Ngải Thư Đặc đã cho Ách Ất Nỗ sẽ mang đến cho nàng trí tuệ học tập văn minh, mắt nàng không còn là màu u bạch trống rỗng mà đã xuất hiện con ngươi màu thủy lam, sáng trong như nước.
Từ giờ khắc này trở đi Ách Ất Nỗ đã có thể học hỏi những kiến thức mới và nhân tính, có thể học được thương hại và nhân từ, nàng sẽ dùng cửa sổ tâm hồn của mình tiếp thu trí tuệ mà Mã Tu Mông dạy cho nàng.
Mà hiện giờ, ánh mắt đầu tiên Ách Ất Nỗ nhìn thấy chính là khuôn mặt mỹ lệ của Mã Tu Mông.
"Gao òm......" Ách Ất Nỗ chậm rãi hé miệng ra, núm vú bị nàng ngậm bú cả đêm đã trở nên đỏ bừng, nàng lưu luyến dùng lưỡi liếm láp, phát ra tiếng gầm nhẹ như không nỡ xa rời.
Mã Tu Mông là đối tượng đầu tiên mà nàng nhìn thấy, Ách Ất Nỗ cảm nhận được sự ỷ lại, đó là tình cảm mà trước kia nàng chưa từng có.
Vuốt ve bờm lông thô cứng, Mã Tu Mông cúi mắt mỉm cười với Ách Ất Nỗ, nhìn ba con mắt xanh sáng ngời có thần của nàng, nhẹ giọng nói: "Ta là Mã Tu Mông, con gái thứ ba của nữ thần Ngải Thư Đặc."
"Gao ừm..." Ách Ất Nỗ liếm liếm mặt nàng, ba con mắt long lanh nhìn chằm chằm Mã Tu Mông không chớp.
Ngủ dưới tàng cây một đêm, lúc này Mã Tu Mông mới đứng dậy chữa lành vết thương khắp người, những vết xước trên người nàng đều tỏa ra lục quang nhàn nhạt, sau đó da thịt toàn thân lại khôi phục trắng nõn như cũ.
Ách Ất Nỗ ở phía sau nàng nghiêng đầu bắt đầu biết tò mò, hiện giờ đang quan sát Mã Tu Mông xem nàng làm những gì, thấy nàng đi hơi xa một chút liền có chút không vui, bèn đứng dậy đi theo phía sau nàng từng bước.
Nguyên hình của nàng lớn hơn Mã Tu Mông rất nhiều, cúi đầu đi theo phía sau ngửi ngửi tóc nàng, ngoe nguẩy đuôi trâu.
Mã Tu Mông quay đầu lại khẽ cười với nàng một tiếng, nói: "Biến thành hình người đi, ta dạy cho ngươi mặc quần áo."
Ách Ất Nỗ liếm liếm Mã Tu Mông, nhanh chóng hóa thành hình người, run run bờm lông trên người, hôm qua chạy vào phá rừng cả đêm mà chẳng thấy trên người nàng có chút vết thương nào.
Bởi vì không có ý định giao hợp mà hình người của Ách Ất Nỗ vẫn cao gấp đôi Mã Tu Mông, Mã Tu Mông chỉ đứng tới eo Ách Ất Nỗ nhưng lại kéo tay nàng giống như dắt con, ngón tay nhẹ nhàng vẽ trong không trung, dây dằng mềm dẻo liền từ đầu ngón tay kéo dài ra dần bao quanh thân thể trần trụi của Ách Ất Nỗ, hình thành một bộ quần áo màu xanh.
Tiếc là bộ quần áo màu xanh non này chỉ giữ được vài giây đã bị thần lực của Ách Ất Nỗ nhuộm thành màu đen sẫm.
Mã Tu Mông cũng không quá quan tâm màu sắc của áo quần, chỉ thấy Ách Ất Nỗ cũng không quen mặc bộ đồ mới này, lôi lôi kéo kéo như muốn xé đi, liền kéo bàn tay to của Ách Ất Nỗ nói: "Đừng cởi ra, mặc đồ vào Ách Ất Nỗ sẽ không còn là dã thú nữa."
Ba con mắt của Ách Ất Nỗ đồng thời nhìn xuống Mã Tu Mông, tựa hồ có hơi buồn rầu, nhưng chung quy không còn xé quần áo trên người nữa.
Dù Mã Tu Mông buông bàn tay đang kéo nàng ra để mặc quần áo của mình vào, Ách Ất Nỗ cũng vẫn ngồi xổm một bên nhìn nàng, Mã Tu Mông mặc vào sa y lục sắc, dáng người mỹ lệ như ẩn như hiện, Ách Ất Nỗ từ phía sau lại gần nàng ngửi ngửi nghe nghe.
Mã Tu Mông sờ sờ nàng, sau khi Ách Ất Nỗ ngồi xổm xuống nàng chỉ cần nhón chân là có thể sờ đến đỉnh đầu nàng ấy, Ách Ất Nỗ thoải mái nheo mắt phát ra tiếng ngáy, Mã Tu Mông lại gãi gãi cằm nàng, nghĩ đến còn phải dạy Ách Ất Nỗ rất nhiều chuyện, và bây giờ cần phải bắt đầu ngay một chuyện.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nàng bị Ách Ất Nỗ ôm vào trong lòng như ôm em bé đứng lên, Mã Tu Mông bị nàng ôm vào trong ngực có chút ngây người, sau đó liền ngẩng đầu nhìn nàng, dùng ánh mắt hỏi nàng đây là có ý gì?
"Gaooo......" Ách Ất Nỗ chỉ gầm nhẹ một tiếng, rõ ràng là không có nguyên nhân đặc biệt gì cả, chỉ đơn thuần là muốn làm vậy thôi.
Tuy rằng đã có được con mắt trí tuệ nhưng nàng vẫn quen hành sự theo bản năng, Mã Tu Mông muốn đi xuống nàng cũng không cho, lôi kéo quần áo trên người mình, rất có ý ra điều kiện trao đổi.
(Là em mặc đồ rồi á, mau thưởng cho em đi, tiền vietsub của em 300 nha bé Trâu 🤡)
Mã Tu Mông ngẫm lại cảm thấy thế này cũng không thành vấn đề, liền tùy ý để Ách Ất Nỗ ôm, thả lỏng người ngồi trên cánh tay Ách Ất Nỗ nói với nàng: "Ngươi phải học cách ở trong nơi có thể che mưa chắn gió, chúng ta cùng xây một chỗ ở nhé!"
Nàng muốn Ách Ất Nỗ mang nàng đến nơi có thể che mưa chắn gió trong rừng, Ách Ất Nỗ vẻ mặt mờ mịt, có lẽ so với chuyện tìm nơi che mưa chắn gió thì nàng ấy có hứng thú nghịch tóc nữ thần Mã Tu Mông hơn, tóc nâu mềm mại quấn quanh ngón tay cứ hơi nhồn nhột.
Mã Tu Mông thử nói vài lần Ách Ất Nỗ đều không phản ứng, có chút hoài nghi Tà thú này giả vờ nghe không hiểu, chỉ biết giữ chặt nàng dùng tay đùa bỡn tóc nàng: "Chà, ở nơi ấy chúng ta có thể kê một cái giường lớn thoải mái bên trong, ta sẽ cho ngươi làm chuyện hoan ái ở trên giường."
Nàng nói rất khẽ, thanh âm cực kỳ ôn nhu dụ hoặc, còn nhẹ nhàng miết vài cái vào lòng bàn tay Ách Ất Nỗ khiến Ách Ất Nỗ nhịn không được nhớ tới vui sướng cực hạn kia.
"Ụm bò......." Ách Ất Nỗ phát ra một tiếng lẩm bẩm có chút kỳ quái, ngay sau đó ôm Mã Tu Mông bước nhanh về phía Đông khu rừng.
Mã Tu Mông ở trong ngực nàng thở dài một hơi, là giả vờ nghe không hiểu thật sao......
_______________________________