"Ngươi tên gì?"
Một nam tử khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi sảy bước đến trước mặt Vân Ngạo Phong, mỉm cười nhu hòa nhìn hắn.
"Ta tên..."
Lời tiếp theo Vân Ngạo Phong nghe không lọt tai, cứ cảm giác như người đang nói chuyện là hắn, nhưng lại có một gương mặt hoàn toàn khác.
Gương mặt này rất đẹp, nó đẹp một cách đặc biệt. Làn da trắng mịn không tì vết, bóng loáng câu nhân. Ngũ quan tinh mỹ, từng sợi tóc bay bay do sức gió thổi tới.
Dáng dấp thon gọn, mảnh khảnh, tựa như một trận gió liền có thể thổi bay. Nhưng cố tình bộ dạng này lại khiến người ta không thể rời mắt, sinh ra một loại dục vọng bao che, chiếm hữu.
Khoan đã, tại sao Vân Ngạo Phong lại có thể nhìn thấy gương mặt này?
Rõ ràng, lời nói kia là từ trong miệng hắn thoát ra. Vậy tại sao hắn lại không biết nội dung sau đó?
Còn có, nam tử đang mấp máy môi kia rốt cuộc là ai?
Không kịp suy nghĩ gì nhiều, trước mắt liền một mảnh tối sầm. Khi mở mắt ra, cảnh quan so với vừa rồi đã khác xa một trời một vực.
Nơi đây là một khu rừng, xung quanh là cây cổ thụ cao trọc trời. Từng nhánh cây chằng chịt bám lấy nhau, ánh mặt trời trên cao bị che khuyết, chỉ mơ hồ nhìn thấy vài đốm sáng nhàn nhạt.
Phía trước, xa xa còn giống như có xây một tòa miếu.
Chỉ là, Vân Ngạo Phong lại nhìn thấy nam tử xinh đẹp lúc nãy. Bên cạnh nam tử kia còn có hai người khác, một người nhìn rất quen mắt, một người tuy rằng khiến hắn sinh ra một loại cảm giác thân thuộc, nhưng người đó dáng vẻ cùng tướng mạo hắn đều chưa từng thấy qua, chính là không quen biết.
Nhìn ba người kia, có vẻ rất thân thiết.
"Cẩm Ngọc, người khác..., có chúng ta...."
Một tử y nam tử lên tiếng, nhưng khuôn miệng khép mở đều đặn, Vân Ngạo Phong lại không thể nghe trọn vẹn một câu hoàn chỉnh. Cứ giống như tín hiệu kém, phát không được!
Nhưng, Cẩm Ngọc sao? Rốt cuộc Cẩm Ngọc là ai?
Ngẩn người trơ trơ quan sát ba người vừa bước qua trước mặt, bỗng nhiên, một vết bớt đập vào mắt Vân Ngạo Phong.
Trên cổ tử y nam tử có một vết bớt hình trăng khuyết, giống hệt với cái của Mộc Du Tử mà hắn từng nhìn thấy. Nhưng hình như Mộc Du Tử che giấu rất kín, không muốn người khác nhìn vào. Vân Ngạo Phong thấy được, cũng chỉ là vô tình.
Nhìn kỹ lại, đường nét trên mặt của thiếu niên tử y thật là có vài phần giống với Mộc Du Tử, có phải hay không là huynh đệ?
Có điều, từ trước tới nay hắn vẫn chưa nghe Mộc Du Tử nhắc đến thân nhân, càng không thích đề cập đến những chuyện này.
Nhìn phương hướng ba thiếu niên bước đi, dưới chân Vân Ngạo Phong cũng vô thức lướt theo.
Hình như họ không nhìn thấy hắn, chỉ là... hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trước mắt lúc thì là hình ảnh của ba người nọ, lúc thì giống như hắn là một linh hồn, là người chứng kiến hết tất thảy mọi việc, rất mơ hồ.
Khi Vân Ngạo Phong nhìn thấy hai người kia, hắn lại không nhìn thấy mình, tựa hồ hắn là nhập vào thân xác của người tên Cẩm Ngọc kia vậy.
Bóng hình của ba thiếu niên cứ như vậy mà tiến về phía ngôi miếu hoa lệ, trên miệng là từng hồi khép mở, nhưng Vân Ngạo Phong vẫn như cũ, không thể nghe được một câu hoàn chỉnh.
Vân Ngạo Phong khẽ nhíu mày, chớp mắt một cái, khung cảnh xung quanh lại thay đổi.
Hiện giờ, trong lòng hắn rối tung rối mù, trong đầu từng trận co rút đau đớn kéo đến, đau quá...
Ở đây cũng là một khu rừng, Vân Ngạo Phong nhịn xuống cơn đau, liếc mắt quan sát chung quanh.
Chỗ này, hình như có chút quen mắt!
Ngẫm nghĩ một hồi, trong đầu Vân Ngạo Phong chợt nảy ra ý nghĩ.
Ở đây... chính là rừng Cảnh Mộc? Đúng, rừng Cảnh Mộc!
Bởi vì sao hắn lại phát hiện?
Vì chỗ này xác thực là chỗ lúc trước Vân Ngạo Phong ôm Tử Cầu ngồi nghỉ chân. Từ từng gốc cây đến từng tảng đá hắn đều nhớ rõ, kết cấu lúc đó so với bây giờ không khác biệt lắm. Chỉ là, thời điểm hiện tại cây cối ở đây còn rất non, ít ra là kích thước nhỏ hơn nhiều so với lúc trước.
Tại sao hắn lại quay lại chỗ này chứ? Hắn nhớ... lúc đó hình như mình đang tỉ thí, còn bị lệ thú và Ma tộc tấn công, sau đó... sau đó thì không có sau đó nữa.
Cảm giác như mình đã bỏ quên chuyện gì đó, lại không tài nào nhớ ra. Nhưng là, hắn quay lại đây rồi, nguyên do hắn cũng không muốn truy cứu nữa.
Chỉ là đại ca sẽ rất lo lắng, không được, hắn phải nhanh chóng tìm đường trở về.
Ngay khi Vân Ngạo Phong vừa bước được hai bước, thì đằng sau lưng lại vang lên tiếng động nhỏ.
Hắn theo bản năng liền quay đầu, đập vào mắt là hình dáng của một thiếu niên, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi.
Thiếu niên này mặc trên người bạch y, đẹp đẽ tưởng như không dính mây khói bụi trần. Dáng người thon thả thoát tục, mái tóc dài đến ngang lưng.
Vì thiếu niên quay lưng về phía Vân Ngạo Phong, nên hắn không nhìn thấy gương mặt kia.
Thiếu niên bỗng nhiên ngồi xổm xuống, trên tay còn làm động tác gì đó.
Một lát sau, thiếu niên quay người. Vân Ngạo Phong cau mày, lại là người này, tên là Cẩm Ngọc nhỉ?
Nhìn thì có vẻ chín chắn hơn lần thấy trước đó rồi, ngũ quan cũng trưởng thành không ít, nhưng vẫn có điểm ôn nhu động lòng người, đặc biệt là đôi mắt kia, cảm xúc hỗn tạp, không nhìn ra biểu tình thực sự.
Trong lòng Cẩm Ngọc ôm một con hồ ly màu trắng, hình như chân nó bị thương, không thể bước đi.
Vân Ngạo Phong ngây người một lúc, bị ánh mắt của Cẩm Ngọc nhìn đến bừng tỉnh. Không sai, Cẩm Ngọc là đang nhìn hắn, hơn nữa, trên mặt còn câu lên một đường cong hoàn mỹ.
Trong lòng hắn âm thầm cảm thán, người thiếu niên này thật đẹp, giống như một viên trân châu quý giá, tinh xảo vậy.
Vốn tưởng rằng Cẩm Ngọc thật sự cười với mình, Vân Ngạo Phong liền hí mắt cười đáp trả, đang có ý định hỏi đường một chút, Cẩm Ngọc đã đột nhiên tiến tới.
Vân Ngạo Phong bước lên một bước, hé môi chuẩn bị bắt chuyện. Nhưng... hắn còn chưa cười đủ, còn chưa kịp buông lời, thì đã bị dội cho một gáo nước lạnh.
Cẩm Ngọc, Cẩm Ngọc thế mà đi xuyên qua người hắn?
Hắn mở to đôi mắt, kinh ngạc kéo đến không có điểm dừng. Hụt hẫng cùng lo sợ thi nhau chạy vào tim, trong đầu vô thức hiện ra một dòng suy nghĩ.
Chẳng lẽ... hắn đã chết rồi?
Không! Tuyệt đối không thể nào!
Lắc đầu, cơn đau đã giảm bớt không ít. Vân Ngạo Phong thấp thỏm, đờ đẫn xoay người lại, hắn vậy mà nhìn thấy hai nam tử kia.
Hoá ra, Cẩm Ngọc vừa rồi không phải cười với hắn, mà là cười với hai người kia.
Nam tử tử y và thiếu niên vận bạch y đứng xa xa.
"Cẩm Ngọc, ngươi lại đang ôm cái gì đó?"
Kinh ngạc này chưa tan, kinh ngạc khác lại đến. Vân Ngạo Phong há mồm, lần này hắn có thể nghe thấy rõ ràng từng tiếng nói của họ, không chỉ rõ, mà ngược lại là cực kỳ rõ ràng, tựa như có người đang kề sát trên vai hắn mà nói.
Cẩm Ngọc ôm theo con hồ ly, giọng điệu mang theo tươi cười: "Mộng Dư, Hải Nguyệt, hai người xem xem, tiểu hồ ly này đáng yêu biết mấy, chân nó bị thương rồi, chắc chắn không thể chạy nhảy được, ta sẽ đem nó về chữa lành!"
Giọng nói này thật ôn nhu, còn rất ấm áp.
Thiếu niên tử y hình như tên là Hải Nguyệt, đưa tay xoa xoa đầu tiểu hồ ly.
"Ngươi đó, suốt ngày đi làm mấy chuyện lặt vặt, ngươi ngẫm lại, những sinh mạng ngươi từng cứu còn có thể đếm xuể sao?"
"Dù sao thì đây cũng là một sinh mệnh, cứu được thì tại sao phải nhắm mắt làm ngơ?"
Nghe Cẩm Ngọc nói, bạch y nam tử - Mộng Dư liền vỗ bốp vào vai của hắn, cười nói: "Cẩm Ngọc, ta nghĩ ít nhiều ngươi cũng nên chọn một con làm sủng vật đi, ngươi cứu rỗi chúng, nhưng chúng còn chưa khai mở linh trí, chí ít, ngươi nuôi một con, sau này cũng có cái lợi riêng nha."
Lời này rõ ràng chỉ là một lời nói đùa, nhưng Cẩm Ngọc lại đột nhiên nghiêm mặt, tiểu hồ ly trong lồng ngực cũng giống như nghe hiểu mà rúc càng sâu vào lòng Cẩm Ngọc.
"Mộng Dư, ý kiến hay! Vậy ta quyết định, tiểu hồ ly từ nay chính là sủng vật của ta."
Nói xong, Cẩm Ngọc còn chăm chú ngẫm nghĩ một hồi, sau đó nói: "Hồ ly chín đuôi, vậy đặt tên nó là Tiểu Cửu đi?"
Hồ ly chín đuôi, không phải họ chưa từng thấy qua, lúc này nhìn thấy cũng chẳng còn kinh ngạc như ban đầu nữa.
"Ngươi làm thật ấy hả? Ta vốn dĩ là nói đùa thôi, ha ha, nhưng mà cái tên Tiểu Cửu này cũng được đấy."
Mộng Dư có chút ngạc nhiên, trước nay cho dù có cứu về bao nhiêu sinh vật, Cẩm Ngọc cũng chưa bao giờ ngỏ ý muốn nuôi sủng vật a.
"Thôi về đi, ở đây lâu một chút lại có người nhìn thấy bây giờ, đến lúc đó hậu quả là gì khỏi bàn đấy!"
Hải Nguyệt vươn tay khoác lên vai hai người kia.
Còn Vân Ngạo Phong, hắn đã sớm chết lặng bởi cái tên 'Tiểu Cửu' rồi. Đây... rốt cuộc có phải chỉ là một cái tính danh trùng hợp không? Hay nó còn có ẩn ý gì? Cộng thêm người gọi là Tiểu Cửu lúc trước, Vân Ngạo Phong vẫn không tài nào hiểu nổi, người đó vì sao gọi mình là chủ nhân.
Nhưng... ba người này là ai chứ? Tại sao hắn lại phải ở đây chứng kiến bọn họ?
Hải Nguyệt? Mộng Dư? Cẩm Ngọc? Vân Ngạo Phong hoàn toàn không quen biết họ, vậy vì cái gì trước sau đều là hình ảnh của họ?
Ngay lúc này, hắn trước mắt một vùng trắng xóa. Khi nhìn thấy cảnh vật xung quanh, hắn lại một lần nữa kinh ngạc, tại sao khung cảnh luôn không ngừng thay đổi?
Giống như... muốn Vân Ngạo Phong nhớ đến chuyện gì đó, cũng giống như... đang mách bảo hắn.
Quang cảnh ở đây rất đẹp, người đông nghịt, rõ ràng, là một cái thành trì.
Thân thể của hắn bị vô số người bước qua, cũng với Cẩm Ngọc đồng dạng, thẳng thừng xuyên qua hắn.
Tuy vẫn còn chút sợ hãi, nhưng vì sự hiếu kỳ, Vân Ngạo Phong bước đi, bước lên phía trước, nơi đó có một thi thể, được rất nhiều người vây quanh, bọn họ không ngừng trầm trồ, rầm rộ mắng chửi.
Vẫn trong chỗ trống đó, có một nam tử bạch y đang quỳ, đầu gục xuống, tóc rối bù, toàn thân bị một cây roi sắt trói chặt, trên roi còn mọc chen chúc gai nhọn, đâm vào thân thể, một thân bạch y đã bị nhiễm đỏ.
Bất tri bất giác, Vân Ngạo Phong cũng cảm nhận được đau đớn, đau xé lòng, từ nội thể đến ngoại thể, chỗ nào cũng đau.
Không có người nào nhìn thấy hắn, không có người nào có thể chạm vào hắn. Hắn lê bước, đi đến trước mặt bạch y nam tử.
Nhìn thật kỹ, người này... lại là người này...
Cẩm Ngọc, rốt cuộc hắn có quan hệ gì với người này, tại sao người này đau hắn cũng đau?
Rất rõ ràng, Vân Ngạo Phong của hiện tại chỉ là một thể linh hồn, vậy nhưng... biết đau sao?