Tứ giai Song Vĩ Thải Mãng - đặc điểm như tên gọi, là một loại yêu thú có đuôi được chia thành hai nhánh, thân hình từa tựa con rắn, nhưng lại lớn hơn gấp nhiều lần. Trên thân thể tứ giai Song Vĩ Thải Mãng luôn có một mùi hương tanh tanh nồng nồng, chỉ có điều, nó rất khó phát hiện ra.
Mùi hương này còn được người ta gọi là Điều Hương, tuy vừa tanh vừa nồng, nhưng nó lại là một loại tài liệu rất quan trọng trong việc luyện chế hầu hết các loại thuốc giải dược. Trên cơ thể của tứ giai Song Vĩ Thải Mãng, có tầng tầng lớp lớp vảy thô, sắc nhọn như dao, toàn thân chỉ mang hai màu xanh đen.
Chóp đuôi nhọn hoắt có chứa kịch độc dính nhớp, chỉ cần độc dịch dính lên một điểm đều sẽ chí mạng. Tứ giai Song Vĩ Thải Mãng là một loại yêu thú có cường độ hung hãn cao, thấy người không một lời liền công kích.
Tứ giai Song Vĩ Thải Mãng, thực lực ngang ngửa tu giả có tu vi Linh Sư cảnh sơ kỳ, nhưng sức chiến đấu lại dai đến khiến người ta kinh sợ. Đặc biệt là uy áp nó thả ra vô cùng áp bức cường hãn, cộng với thân thể dẻo dai linh hoạt, tu giả bình thường rất khó để đối phó hoặc giết chết nó.
...
Với tu vi hiện tại của Mộc Du Tử, tuy nói là cao hơn tứ giai Song Vĩ Thải Mãng hai cấp bậc, nhưng một mình chắc chắn vẫn không thể giết chết nó.
May mắn Trịnh Trúc tới kịp lúc, cùng gia nhập chiến đấu. Thấy Trịnh Trúc đến, Mộc Du Tử đang cận lực liền vui mừng đại hỉ: "Trịnh sư huynh, đa tạ."
Trịnh Trúc nói ra cũng chỉ mới hai mươi chín tuổi, là chân chạy vặt thân cận của Vân gia gia chủ, một mình y so ra thì tứ giai Song Vĩ Thải Mãng không phải là đối thủ của y.
"Mộc sư đệ cẩn thận!" Mắt thấy Mộc Du Tử không chú tâm, Trịnh Trúc nhanh tay kéo hắn ta tránh khỏi hàm răng sắc nhọn của tứ giai Song Vĩ Thải Mãng.
Cơ thể khổng lồ cuốn trên thân cây cổ thụ to lớn, cự mãng sử dụng khuôn miệng dính nhớp dơ bẩn và song điều vĩ công kích kẻ định. Mỗi một lần tấn công đều mang theo uy lực cực đại, thân thể cứng cáp lại dẻo dai tạo nên lợi thế cho nó.
Thấy đối thủ đến nhiều thêm một người, cự mãng thay đổi tư thế đánh địch, trườn xuống khỏi thân cây. Mỗi vị trí nó đi qua lá cây khô đều bị bắn sang hai bên, kích thước thô to dài ngoằng mà lại linh hoạt, cái đầu giơ cao ở thế phòng bị, chóp đuôi hơi nâng lên tránh đi những cuồng phong bụi bẩn do bản thân gây ra.
Từ đầu tới cuối, con cự mãng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào kẻ địch, đôi mắt màu máu đỏ tươi tỏa ra một tia hàn khí, khiến người nhìn phân tâm.
Trịnh Trúc trên tay triệu hồi ra một thanh kiếm lục sắc khắc hoa văn tinh xảo, thân kiếm tuy có vẻ mỏng manh nhưng uy lực tuyệt đối không thể coi thường. Đó cũng chính là bảo vật Huyền giai thuộc hàng quý hiếm trên đại lục, được người đời săn lùng tranh đoạt - Tán Cô Oán Vũ!
Trên tay Mộc Du Tử cũng là một thanh kiếm Hoàng giai, thân kiếm vừa mềm mỏng vừa nhẹ nhàng, trắng bạc bóng loáng, nhưng khi được truyền linh lực vào nó sẽ tỏa ra một tầng hào quang sáng chói, nóng rực như lửa. Lúc đó lực tấn công kẻ địch được nâng cao một bậc, thân kiếm cũng có thể tùy chỉnh mềm cứng bởi chủ nhân của nó, thanh kiếm này tên là Ngưng Hoả Xuân Kinh.
Tứ giai Song Vĩ Thải Mãng một lần nữa ngẩng cao đầu, chuẩn bị công kích đối thủ.
Ngay khi khuôn miệng dính nhớp của cự mãng lao tới, Trịnh Trúc và Mộc Du Tử vốn dĩ cùng đứng chung một vị trí liền đồng loạt tách ra hai bên, tránh đi đòn tấn công của cự mãng.
Sau đó hai người đạp lên một thân cây to, đồng thời vận chuyển linh lực đi khắp toàn thân, dùng sức bật về phía Song Vĩ Thải Mãng, thanh kiếm trên tay chĩa thẳng về phía cự mãng.
Bị hai đối thủ cùng lúc tấn công, đôi đồng tử đỏ tươi hơi co rút lại, nhưng rất nhanh cự mãng đã thay đổi chiến thuật. Nó đột nhiên quay đầu chạy đi, sau đó ở tư thế phù hợp dùng song điều vĩ hướng Trịnh Trúc và Mộc Du Tử quật thẳng tới, đồng thời độc dịch ở chóp đuôi cũng phun ra không ít.
Trịnh Trúc nhanh nhạy tránh được, nhưng trời tối nhìn không rõ, Mộc Du Tử đen đủi dính phải, độc dịch bắn ra tiếp xúc với Ngưng Hoả Xuân Kinh vang lên tiếng xì xì.
Tứ giai Song Vĩ Thải Mãng linh hoạt vòng qua một thân cây, quay đầu nhìn kẻ địch bị hạ gục.
Mộc Du Tử đã bị chúng độc, hơn nữa còn là chí mạng. Thân thể ở trên không trung bị chấn bay ra đằng sau, dưới đất còn để lại một vết tích dài do hắn ma sát gây nên. Vị trí bị dính độc ngay sau đó liền truyền đến một cơn đau như muốn mạng, ý thức mơ hồ, cơn đau lan tràn khắp trong cơ thể khiến hắn ngất đi.
Trịnh Trúc thừa cơ con cự mãng không chú ý mà giơ lên Tán Cô Oán Vũ, kiếm khí xẹt ngang, uy lực quá lớn chém qua lớp vảy cứng trên thân cự mãng, ngay lập tức từ trong vết chém đó chảy ra một loại dịch màu xanh tanh hôi, là máu của nó.Theo đó con cự mãng cũng ngã xuống, 'bụp' một tiếng , khói bụi mù mịt cùng với lá khô bay lên.
Sau khi Song Vĩ Thải Mãng bị đánh hạ, Trịnh Trúc liền chạy về hướng Mộc Du Tử, đỡ hắn ta lên kiểm tra tình hình.
Lúc này, mấy người Vân Ngạo Phong mới hì hục chạy tới, nhìn cảnh tượng hỗn tạp dưới ánh sáng yếu ớt của mặt trăng, lại nhìn hai người Trịnh Trúc đã biết chuyện gì vừa xảy ra.
Bỗng nhiên, thân thể vốn đã ngã xuống của Song Vĩ Thải Mãng nhúc nhích một cái, vùng dậy.
Vân Tuân Vũ là người đứng gần nhất với con cự mãng, đôi đồng tử lạnh nhạt khẽ liếc, trên tay xuất hiện thanh kiếm, một nhát liền đem nó chém chết.
Trong lúc bụi đất văng lên, y xoay người, che cho Vân Ngạo Phong.
***
Tác giả: Tại sao ngươi chỉ che cho Vân Ngạo Phong? *nhìn Vân Tuân Vũ*
Vân Tuân Vũ: Vì Tiểu Phong là nương tử của ta! *kiên định*
Vô Ly: Không phải của ngươi! Là của ta.
Vân Ngạo Phong: Không của ai hết!
Liễu Hi Hiên: Các người đang nói cái gì sao ta lại nghe chẳng hiểu chút nào vậy? *gãi đầu*
Trịnh Trúc: Các người còn ở đó tán tỉnh cái gì, Mộc tiểu đệ sắp chết rồi này! *trừng mắt quát lớn* * Vân Tuân Vũ đem hắn ôm vào lòng*