Ba ngày sau...
Thanh Nguyệt phong...
Thanh Nguyệt phong, chủ phong chính là Trắc Từ. Trong phong đất rộng cảnh đẹp, nhưng đệ tử chỉ có vỏn vẹn ba bốn người, ba nam một nữ.
Ngày thường, Thanh Nguyệt phong yên tĩnh hoang sơ. Biết bao nhiêu viện nhỏ bỏ hoang, không có người ở.
Trắc Từ xưa nay rất kén chọn đệ tử, bản thân lại xa lánh bụi trần. Những người được vào Thanh Nguyệt phong, bây giờ đều trở thành anh tài kiệt xuất.
Đại đệ tử không ai khác chính là Khai Tri, cũng chính là gương mặt ưu tú thứ hai trong cả phái, chỉ đứng sau Phượng Tử một bậc.
Thanh Nguyệt phong không lập nội quy, có thể nói, người nào được Trắc Từ nhìn trúng, bảy phần là phúc, ba phần là họa.
Phúc, sau này chắc chắn có cơ hội đứng trên đỉnh nhân sinh, trên vạn người, dưới một người. Tuy nhiên, những ngày đầu nhập phong cực khổ tột cùng.
Hoạ, cũng không hẳn là họa. Nếu qua bảy ngày sau khi nhập phong, Trắc Từ không một chút chỉ bảo, dạy dỗ. Thì cũng rất đơn giản, người đó coi như phải tự mình bước đi trên con đường tu hành, đương nhiên là bằng chính sự nỗ lực và cố gắng của bản thân để đạt được thành quả.
Tóm lại, nếu ngươi có thể khơi dậy hứng thú của Trắc Từ, thì khả năng cao ngươi sẽ trở thành 'hương vị mới' trong 'bữa ăn hàng ngày' của hắn, hắn sẽ điên cuồng thưởng thức hương vị mới đó.
Còn nếu ngươi không đủ thú vị, liền chuẩn bị tinh thần làm tạp dịch đi.
Trắc Từ không khác biệt nhiều so với một con quỷ súc, tính khí thất thường. Vui đột xuất, tức giận đột ngột! Cảm xúc thay đổi chỉ sau một giây ngắn ngủi.
Suy nghĩ của Trắc Từ không có ai có thể đoán ra. Nguyên lai hắn trở thành một con người như vậy, xác thực cũng có lý do riêng.
Mà chuyện này không phải là bí mật gì, trên dưới môn hạ sư huynh sư đệ, tất cả đều biết rõ, Trắc Từ > Quân Diễn Chi > Trắc (Quân) phong chủ, người này thích nam nhân.
Trắc Từ vốn dĩ tên là Quân Diễn Chi, trước kia, khi ái nhân của hắn chưa chết, đã dùng cái tên 'Trắc Từ' này.
Hai tên nam nhân yêu nhau, một thời gian về trước còn có người kỳ thị, nói chuyện tình cảm như vậy thật sự dơ bẩn. Thậm chí, những người ghê tởm nam nam luyến ái còn cao giọng rêu rao, đồn thổi khắp nơi, nói cho cả thiên hạ này biết, tình cảm giữa Quân phong chủ và Trắc phong chủ của đại phái tu tiên là thuộc loại nào.
Lúc đó, người người nghe xong liền thi nhau bêu xấu, danh môn chính phái không ngờ lại là chỗ chứa chấp những hạng người như vậy ư?!
Thật đáng kinh tởm!!
Có một lần, Quân Diễn Chi và Trắc Từ cùng nhau xuống núi trừ tuý. Nào ngờ, trên đường lớn tấp nập người, vậy mà giữa thanh thiên bạch nhật có kẻ dám động thủ giết người.
Đối tượng họ nhắm đến, không ai ngoài Quân Diễn Chi. Lúc đó, là Trắc Từ đã đứng ra đỡ cho Quân Diễn Chi một nhát phi tiêu.
Vốn chỉ xẹt qua một chút, rách một ít da, máu chảy cũng không nhiều, căn bản chỉ là một vết thương ngoài da, không đáng lo ngại.
Nhưng không nghĩ đến, trong phi tiêu hôm đó có kịch độc. Mà sau mười ngày độc tính mới phát tác, cứu chữa đã không còn kịp nữa.
Thứ độc kia không màu không mùi không vị, bất luận có là thần thánh cũng chưa chắc nhận ra.
Độc tính của nó đã chảy khắp tứ chi bách hài, ngấm cả vào lục phủ ngũ tạng mới phát tác. Một khi đã phát tác liền chớp nhoáng cướp đi một mạng người, một tia hy vọng cứu sống cũng không có.
Quân Diễn Chi và Trắc Từ tuy là hai chủ phong, công việc nhiều vô kể. Nhưng hai người họ lúc nào cũng như hình với bóng.
Thử hỏi xem, nếu một con người đang sống sờ sờ, đột nhiên bị cắt mất cái bóng, chuyện gì sẽ xảy ra? Tất nhiên, người đó sẽ không thể đứng dưới ánh mặt trời nữa.
Cũng như Quân Diễn Chi, mất đi người quan trọng nhất của hắn, bao nhiêu đau đớn tang thương đều dồn dập lao thẳng vào hắn, khiến hắn thực sự muốn suy sụp.
Nhưng Trắc Từ trước khi chết còn nói: "Ngươi nhất định phải sống cho thật tốt, thay ta đi hết quãng đường sau này. Chỉ cần bảo hộ tốt bản thân, thù này của ta, không cần báo, cũng... không được báo...! Ngươi phải hứa với ta..."
Lúc đó, nước mắt tuôn trào, lý trí mơ hồ, mỗi lần hít thở đều khó khăn. Quân Diễn Chi đã gật đầu, vốn là có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng cứ nghẹn ứ trong lòng, không thể nói thành lời.
Trắc Từ một giọt lệ cũng không rơi, y căn bản không có nước mắt, người đời nói y lãnh huyết vô tình.
Nhưng họ không biết, Trắc Từ không có nước mắt, đau đớn phải chịu đựng lớn gấp bội người khác.
"Diễn Chi, ta... yêu ngươi!"
Lời này còn chưa kịp nói, Trắc Từ đã trút hơi thở cuối cùng.
Trước kia, hắn và y vẫn luôn rõ ràng tình cảm của đối phương, lời bày tỏ chưa kịp nói, người đã vội vàng từ giã.
Quân Diễn Chi từ đó vẫn luôn sử dụng cái tên Trắc Từ này, ảo tưởng y lúc nào cũng bên cạnh mình, sống với nhau đến vui vẻ.
Quân Diễn Chi mang thân thể hết thảy tím đen vì độc của Trắc Từ tới động Hàn Băng, đem bảo quản thật tốt. Ngày ngày ngồi trong bầu không khí buốt lạnh trò chuyện với một cái xác.
Người nào nhìn thấy đều phải chạch lòng!
Trắc Từ còn có một người đệ đệ, sau khi y chết, Trắc Nhiên được tôn lên làm phong chủ Tịch Đề phong.
Trắc Nhiên tuyệt đối không cô phụ sự kỳ vọng của ca ca, mấy năm nay, hắn luôn quản giáo các môn hạ đệ tử rất tốt.
Về phần Thanh Nguyệt phong, Quân Diễn Chi lúc đó dưới trướng cũng có rất nhiều đệ tử. Đợi đến khi tu vi của chúng đệ tử đều đủ để học cấp bậc cao hơn, rồi chuyển đi.
Từ đó tới giờ đã hơn mười năm, Quân Diễn Chi cũng chỉ nhận bốn người làm đệ tử.
Một phần không có lòng dạy dỗ, một phần là hắn muốn không gian yên tĩnh, cô tịch.
Thời gian tựa nước chảy, thế gian đã không còn bài xích việc nam nam đồng luyến, thậm chí, còn là... có một chút hoan nghênh.
Nhưng tất cả đều đã quá muộn màng, suốt thời gian qua, Quân Diễn Chi không lúc nào muốn từ bỏ Trắc Từ.
Hắn vẫn luôn tìm kiếm cách luyện chế loại độc tố kia. Trong lòng vẫn nuôi dưỡng ý niệm báo thù, nhưng lại không muốn thất hứa với y.
Quân Diễn Chi còn có một chuyện, bấy lâu nay hắn bí mật nghiên cứu Hồi Sinh đan trong truyền thuyết. Tuy biết đó là trái với luân thường đạo lý, là nghịch thiên, hắn cũng không từ bỏ.
Hắn mải mê với tư niệm trong lòng, đầu tóc đã có chút bạc trắng, làn da bạch ngọc giờ đây đã trở nên trắng bệch, nhìn có vẻ già đi mấy tuổi.
Nhưng chung quy, sự thật vẫn luôn tàn khốc! Người chết không thể sống lại được, Hồi Sinh đan... cũng chỉ được nhắc đến trong truyền thuyết.
Là do Quân Diễn Chi tự mình ảo tưởng, hắn phát hiện, khi không có Trắc Từ, hắn hoàn toàn là một kẻ vô dụng, một chuyện nhỏ nhặt nhất cũng không thể thực hiện.