Mộc Du Tử đưa mắt nhìn Vân Nhai hạc hoa lệ không chút tổn hại trước mặt, thần tình vô cùng kích động nói: "Ngươi, ngươi là con chim năm đó được Cẩm Ngọc cứu có phải không?"
(Dù gì 'người' ta cũng là Vân Nhai hạc cao quý hiếm có khó tìm, ngươi có cần kêu hai từ 'con chim' lộ liễu như vậy hay không a?!!!)
Vân Nhai hạc quả nhiên đối với Mộc Du Tử một chút phòng bị cũng không có, nó rụt lại thân thể, cổ ngước lên rít ra vài tiếng chói tai.
Nhưng những tiếng này lại thật sự giống với một khẩu hiệu, Mộc Du Tử ngẫm nghĩ hồi lâu, rốt cuộc trong đầu cũng sáng tỏ, thông suốt tường tận.
"Ngươi tới đây làm gì?"
Chỉ nghe Vân Nhai hạc thoát ra vài tiếng, Mộc Du Tử lại cứ như vậy tự biên tự diễn: "Ngươi nói tới đây tìm chủ nhân của ngươi? Nhưng mà Cẩm Ngọc đã..."
Ờ thì người khác nhìn vào chắc chắn nói hắn bị khùng, nhưng cái đó không quan trọng. Quan trọng là hắn cư nhiên lại bị một con chim cắt lời, quá... mất thể diện rồi.
Mộc Du Tử mặt đen như đít nồi, hắn nghĩ con chim này chắc chắn trong đầu có bệnh, mà có bệnh thì phải trị a.
Vì vậy, hành động tiếp theo của Mộc Du Tử liền khiến Vân Nhai hạc nuốt xuống nước bọt và những tiếng chuẩn bị rít ra.
Mộc Du Tử nháy mắt liền lấy ra một sợi chỉ đỏ, đung đưa qua lại trước mặt Vân Nhai hạc, nó hận a...
Tại sao loài chim cao quý như nó lại bị một tên nhân loại sắp lên trời,... khụ khụ, sắp phi thăng uy hiếp chứ.
Còn nữa, tín vật của chủ nhân thế nào lại ở trong tay cái tên thần kinh này?
Không được, tuyệt đối không cho phép người điên làm vấy bẩn tín vật quý báu đáng sợ này.
Nhưng mà làm cách nào để cướp lại đây?
Hu hu, cũng tại năm xưa lúc chủ nhân đi lịch luyện, sợ nó bay nhảy lung tung rồi gặp nguy hiểm, nên mới để lại một tia thần thức cùng linh lực vào tín vật này.
Kể từ đó, Vân Nhai hạc bị hạn chế phạm vi hoạt động. Cho đến khi chủ nhân chết, nó mới được tự do. Cũng vì vậy mà nó sợ tín vật quý báu này của chủ nhân.
Vân Nhai hạc muốn nói, nhưng là không nói thành lời, tủi thân cúi đầu. Lần này nó là cảm nhận được khí tức của chủ nhân, tuy rất mỏng manh, nhưng nó vẫn đặt một tia hi vọng vào đó.
Mộc Du Tử nhìn một vẻ ủ rũ héo úa của nó, cuối cùng thở dài, cất lại chỉ đỏ, nói: "Ngươi còn mơ tưởng cái gì, người cũng đã không còn, cần gì phải khổ sở như vậy a."
Vân Nhai hạc bỗng nhiên lại càng phát sáng, bộ lông trắng muốt nhuộm đầy ánh hào quang.
Nó ngửa đầu rít một hơi dài, sau đó vung cánh bay đi.
Mộc Du Tử nghe tiếng kêu mang theo thê lương, buồn bã vừa rồi. Trong lòng cũng bất giác nhói đau, hắn thật muốn ngửa mặt lên trời, cười thật to.
Hắn muốn cười sự giả tạo ngu ngốc của mình, cười cả thiên hạ này quá tàn nhẫn.
Hắn ngồi trên một tảng đá, gục mặt xuống gối, nở một nụ cười không rõ ý vị.
Chẳng biết qua bao lâu, thân hình bị màn đêm bao phủ rốt cuộc mới động đậy. Lắng nghe tiếng gọi của ai đó, hắn lại cười.
Loại bỏ những suy nghĩ không nên tồn tại, Mộc Du Tử liền nhảy xuống đất, hướng phía tiếng gọi mà đi.
.
.
.
Ba ngày sau ở Hướng Linh Kiếm phong...
Trong thời gian ba ngày này, số người chết trong Linh lâm cũng không phải ít, số người bị thương cũng có.
Trên Kiếm phong khung cảnh đẹp như mơ, nhìn ra phía xa xa, mây trắng bay lượn như sương mù, làm lòng người rộng rãi.
Trước mắt là mặt đất được lát đá xanh, bằng phẳng sạch sẽ, có thể dung chứa mấy ngàn người.
Chính giữa là một bức tượng đá được điêu khắc tỉ mỉ tinh xảo, cao khoảng mười trượng.
Đạo nhân trẻ tuổi y bào phiêu dật, vẻ mặt góc cạnh uy nghiêm đứng thẳng, trên tay là một thanh trường kiếm tinh tế. Mang lại cho người nhìn cảm giác vừa mới mẻ, vừa áp bức.
Khi sơn môn mở rộng, các tân đệ tử may mắn vượt qua vòng thi thứ nhất, theo lời tập trung đến Ngọc Hồi điện.
Ngọc Hồi điện là chủ điện của Hướng Linh Sơn phái, nằm ở bộ phận thuộc Kiếm phong. Một mặt dựa núi, ba mặt là vách cao, mây trắng vờn quanh, các tân đệ tử cần phải ngự kiếm mới có thể bay lên.
Trái phải hai bên quảng trường, trên vách đá bằng phẳng có khắc hình các tu sĩ Linh Đế và Linh Thánh cảnh các đời, khiến không ít tân đệ tử vây xem cảm thán.
Ở giữa được dựng lên chủ điện, tấm hoành lớn mang ba chữ bằng vàng "Ngọc Hồi điện". Trước điện có tám cây trụ, cao khoảng mười trượng, khí thế hùng vĩ.
Khung cảnh hoành tráng này, Vân Ngạo Phong không chỉ tưởng tượng một lần.
Bây giờ thấy được, quang cảnh chân thật càng chấn động lòng người, kích động sôi sục, đúng là lòng muốn nở hoa.
Lúc này, ba tiếng chuông vang vọng trong Ngọc Hồi điện, kiểm tra bắt đầu.
Lần kiểm tra này chỉ là đo lường tư chất, tu vi và tuổi tác, không phải vòng thi chính thức thứ hai.
Các tân đệ tử lọt vào vòng thứ hai cũng không nhiều, cơ hồ chỉ trên dưới một trăm người. Số lượng người so với lúc đầu ít hơn phân nửa, chỉ sợ sau khi vòng thi thứ hai kết thúc, số người còn lại chưa đến năm mươi người.