Vân Tuân Vũ vốn để con bạch xà kia trong túi càn khôn trị thương.
Hiện tại...
"Thả... ta ra!" Giọng nói thánh khiết lại rất bí, phát ra từ bên hông y.
Vân Tuân Vũ trở tay, tùy tiện lục lọi, lấy nó ra ngoài. Chỉ là, vừa rơi xuống đất nó đã biến thành nhân hình, quỳ xuống đất đập đầu mấy cái với Vân Ngạo Phong...
À, hình như là dập đầu với Tử Cầu mới đúng, nhưng là hắn dập cái gì? Tử Cầu cũng không phải thần thánh, có phải hay không hắn ta bị hoa mắt rồi?!
"Bạch Yên diện... diện kiến Vương...!" Bạch y nam tử giọng nói run run, sợ hãi.
Lúc này, chỉ nghe thấy Tử Cầu sau lưng Vân Ngạo Phong gầm gừ vài tiếng, thân hình nhỏ bé lùi về sau, nấp lại càng kỹ.
Vân Ngạo Phong bị hành động của người vừa xưng Bạch Yên này, làm cho chấn kinh một phen. Lập tức đem Tử Cầu ôm lấy!
"Vị... công tử này, mau đứng dậy a!" Cái cảm giác này khiến hắn không quen, cứ như là... được người ta cung phụng thành lão tổ tông vậy! Vạn vạn mất tự nhiên.
Bạch Yên nghe hắn nói, đầu chỉ hơi ngẩng lên, âm thầm liếc nhìn 'ấu thú' đang nằm trong lòng vị nam tử kia!
Tử Cầu đã sớm vùi mặt vào ngực thưởng thức mùi hương nhàn nhạt của hắn. Lúc này mới để lộ ra một con mắt, sát khí ngời ngời nhìn Bạch Yên.
Vân Ngạo Phong còn hoài nghi nó là sợ người lạ, nhưng đối với Bạch Yên, ánh mắt đó thật dọa người a. Phảng phất nếu hắn dám nói ra lời nào không đúng, hoặc làm bất cứ hành động kỳ quặc nào, 'nó' sẽ trực tiếp để hắn không nhìn thấy được mặt trời ngày mai.
May mà lúc này Bạch Yên phản ứng nhanh, nếu không cái mạng nhỏ này e là phải 'răng rắc' rồi!
Bạch Yên đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, chậm rãi đứng lên. Có trời mới biết, hiện tại hắn đang sợ đến mức nào.
Chỉ là, Bạch Yên vừa đứng lên đã phải ôm chặt lấy thân cây bên cạnh. Bây giờ toàn thân hắn giống như bị rút hết khí lực, một chút sức cũng không có. Thê thảm hơn chính là đôi chân tàn tạ của hắn, run rẩy đến lợi hại, giống như đã không còn xương!
"Công tử, ngươi... ngươi không sao đó chứ?!" Vân Ngạo Phong bị chấn kinh thật rồi! Cái này... người anh em này quá... kỳ lạ.
Ban đầu là nhảy ra từ túi càn khôn của đại ca, sau đó bái lạy Tử Cầu, sau nữa còn gọi Tử Cầu là Vương, bây giờ lại khí lực cạn kiệt, ma không ra ma, người không ra người!
"Ta... ta không sao!" Bạch Yên chống đỡ phất tay, sau đó như nhớ tới cái gì, liền chắp tay đối với Vân Tuân Vũ nói: "Lúc nãy đa tạ ân nhân đã ra tay cứu giúp. Ngày sau nhất định sẽ có hậu tạ!"
Nghe ra giọng nói vẫn còn run rẩy của Bạch Yên, Vân Tuân Vũ liếc hắn một cái, ngữ điệu không quan tâm nói: "Hậu tạ thì không cần! Nếu ngươi có thể giúp chúng ta phân biệt phương hướng, vậy thì liền coi như chấm dứt!"
"Cái này... ân nhân không thể qua loa như vậy. Nhưng phân biệt phương hướng thì có thể!"
Bạch Yên vừa dứt lời, liền từ trong ống tay áo lấy ra một cái la bàn. Trước khi đưa cho Vân Tuân Vũ, Bạch Yên còn chà lao một trận kỹ càng, đến khi la bàn sáng bóng không dính một hạt bụi, hắn mới cung kính hữu lễ, hai tay dâng đến trước mặt y.
"Ân nhân!"
Vân Ngạo Phong mở to mắt trừng trừng nhìn Bạch Yên, đáy mắt biến hóa phức tạp, cuối cùng là trở về trạng thái không tin nổi!
Hắn hơi xích lại gần Vân Tuân Vũ, quan sát cái la bàn.
Bạch Yên ở một bên xoa tay chờ mong nhìn bọn họ, đồng thời được ngắm cái loại nhan sắc hiếm có khó tìm của hai người này!
"Ngươi tên Bạch Yên? Thương thế của ngươi..." Thấy cái la bàn thật sự hữu dụng, Vân Tuân Vũ mới thả lỏng tâm tình, quay qua hỏi.
"Đúng vậy a! Ta tên là Bạch Yên! Về chuyện thương thế... Xà tộc chúng ta có khả năng hồi phục rất nhanh, cộng thêm lúc nãy hảo hảo hấp thụ mấy cái đan dược của ân nhân, bây giờ đã khỏi hẳn rồi. Hì hì.''
Ách! Vân Ngạo Phong hoài nghi mình nghe lầm. Người này thế nhưng lại là Xà tộc?
"Vân Tuân Vũ, Vân Ngạo Phong. Không gọi ân nhân!" Vân Tuân Vũ nhíu mi, cắt ngang lời Bạch Yên, đơn giản là y không thích xưng hô như vậy.
Nhưng mà... hắn ta còn dám lấy trộm đan dược của y, phải biết, đó là Tiểu Phong cho y nha! Quý lắm a...
Sự thật thì... Vân Tuân Vũ rất muốn tẩn cho tên này một trận, nhưng đang ở trước mặt Tiểu Phong, y không thể đánh, tuyệt đối không được động tay động chân...
Tự an ủi chấn tĩnh một hồi, rốt cuộc hoả cũng đã được dập tắt. Nếu không, Bạch Yên không biết có trở thành heo quay, khụ, rắn quay hay không.
"À..." Bạch Yên vẫn không nhìn thấy khói đen bốc lên từ đỉnh đầu Vân Tuân Vũ, bộ dạng ngu ngơ, tâm trạng phấn khích mà gãi đầu.
"Đúng rồi! Bạch... công tử! Ngươi có biết ở đây là đâu không?" Vân Ngạo Phong vươn tay sờ sờ mũi, hơi khiêu mi hỏi.
Với khung cảnh tối sầm như bây giờ, ngoài cây cỏ ra cũng chỉ có cây cỏ. Phân biệt phương hướng đã khó, đoán giờ càng khó hơn.
Truyền Tống phù, Truyền Âm phù đều không có hiệu lực, tu vi lại thấp, la bàn thì đã biến thành bột mịn. Cũng may gặp được Bạch Yên, nếu không chắc họ chết ở đây cũng chẳng có gì bất thường.
Vân Tuân Vũ chăm chú nhìn la bàn trên tay, sau đó đi về hướng bắc.
Vân Ngạo Phong và Bạch Yên cũng theo sau, hàn huyên mấy câu.
"Các huynh có lẽ là bị lạc vào đây đúng không? Vậy thì không quen thuộc chỗ này là đúng rồi! Ở đây gọi là rừng Cảnh Mộc,... khụ khụ..."
Bạch Yên liếc nhìn Tử Cầu, bất giác ho khan hai tiếng, thấy đối phương không có cái gì bất thường, mới dám nói tiếp.
"Thời gian trong rừng Cảnh Mộc trôi qua nhanh gấp mười lần bên ngoài,..."
Vân Ngạo Phong vừa đi, vừa xoa đầu Tử Cầu, vừa lắng nghe, vừa gật gù. Lát sau mới nhận ra một tia dị thường, hình như lúc nãy hắn nghe thấy Bạch Yên nói, cái gì mà thời gian trôi nhanh gấp... mười lần bên ngoài?
Như chứng thực cho suy nghĩ của hắn, Bạch Yên lại bồi thêm một câu.
"Aiz, ta cũng chỉ vào đây có ba ngày, ngoài kia đã sắp hơn một tháng trời rồi!..."