Đối với câu nói 'tạm thời nhốt vào lao ngục' của Đoàn Lễ, Vân Ngạo Phong cũng không tỏ vẻ gì. Nhưng hắn mặc kệ, không có nghĩa là người khác cũng mặc kệ.
Chỉ là, có một người cũng chẳng mấy quan tâm chuyện này.
Sau khi Vân Ngạo Phong bị mang đi, rất nhiều người cũng đã giải tán. Chỉ còn lại Đàm Quân Thư, Trắc Từ và một số người thân cận.
"Sư huynh, mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, sao có thể hành sự tùy ý như vậy chứ?" Âm thanh mang theo một cỗ tức giận kìm nén, Trắc Từ liền nhíu mày khó hiểu nhìn Đoàn Lễ. Trước giờ, hắn chưa bao giờ làm như vậy.
"Chưởng môn sư bá, ta lấy tính mạng ra đảm bảo, sư đệ chắc chắn là bị oan, đệ ấy không phải loại người vô nhân đạo như vậy!" Ở bên cạnh sốt ruột sôi sục cả ruột gan, Đàm Quân Thư rốt cuộc cũng có cơ hội chen miệng vào nói.
Đối diện với hai người cứng đầu này, Đoàn Lễ lại chỉ thở dài, phất tay đuổi người: "Mấy tên tiểu tử các ngươi thì hiểu cái gì, mau về đi!"
"Nhưng mà..." Lời vừa ra khỏi miệng, liền đã bị một tia lãnh ý cắt ngang. Nhận thấy ánh mắt khác thường của Đoàn Lễ, Phương Dược Nghi và Mạc Thủy ở bên cạnh liền nhanh tay kéo Đàm Quân Thư đi.
Bấy giờ, chỉ còn lại lắc đắc vài người cũng nối đuôi nhau rời đi. Bảo vật giáng thế gì đó, còn ai dám ở lại để truy tìm?
Đợi tất cả đều đi rồi, Đoàn Lễ mới chậm rãi xoay người nghiêm túc nhìn Trắc Từ: "Dẫn ta đi gặp y!"
"Nhưng mà sư huynh, ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta." Trắc Từ sau khi nghe hắn hỏi về việc này, liền có chút mất tự nhiên mà chuyển tầm nhìn sang chỗ khác, đổi đề tài.
"Vậy được, theo ý nguyện của đệ." Đoàn Lễ xoay người, nhìn vào trước cửa động: "Nhưng trước tiên đệ phải dẫn ta vào gặp y!"
Chần chừ hồi lâu, Trắc Từ mới đưa ra quyết định, hóa giải kết giới cùng trận pháp.
Nếu Đoàn Lễ đã phát hiện, thì không cần phải dấu diếm nữa. Trắc Từ đã hiểu rõ, sư huynh là muốn tốt cho mình, không muốn người khác phát giác bọn họ luyện cấm đan.
Bước vào trong động, Đoàn Lễ ngay cả run cũng không run một cái.
Nhìn người nằm trên giường băng, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Cũng đúng, qua nhiều năm như vậy rồi, muốn tỉnh lại chỉ sợ phải qua hôm nay.
"Người đã gặp rồi, sư huynh giải thích cho ta đi. Vì sao không làm rõ mọi chuyện? Lần này huynh hành xử quá khác thường." Ngồi bên khối băng lạnh lẽo, nắm lấy bàn tay từ lâu đã lạnh ngắt của người kia, Trắc Từ liền một lần nữa đưa ra câu hỏi.
Đoàn Lễ quay mặt nhìn vào vách tường băng, nhắm mắt lại nói: "Sư đệ quên rồi sao? Tần Lạc là người của Tần gia, mà Tần gia lại là một ẩn tộc, thế lực so với chúng ta còn muốn lớn mạnh."
"Đúng thật, đệ đã quên rồi." Trắc Từ khẽ lẩm bẩm trong miệng, lại tiếp tục lắng nghe tiếng nói vang vọng từng hồi trong động.
"Lần này Tần Lạc tìm đến tận đây, e rằng không phải điềm lành gì. Hôm nay ta làm như vậy, thực chất là đang bảo vệ cho hắn."
Nghe vậy, Trắc Từ bắt đầu ngờ ngợ, giống như phát hiện điểm lợi. Chỉ là, vẫn chưa hoàn toàn nghĩ ra đó là gì: "Sư huynh, ý của huynh là?"
"Xem ra đệ vẫn chưa hiểu dụng ý của ta." Đoàn Lễ xoay người lại, nhìn Trắc Từ nói: "Ý của ta là lấy tiến làm lùi. Nếu như ở trước mặt nhiều người nói giúp cho tên tiểu tử đó, thì sẽ càng làm cho bọn họ hoài nghi, chèn ép hắn."
"Vậy chi bằng nhốt hắn lại, tránh cho tiếp xúc với rắc rối. Đợi khi tìm ra chân tướng sự việc, mọi chuyện lắng xuống, nếu như hắn thật sự là vô tội, đến lúc đó trả lại trong sạch cho người ta cũng chưa muộn!"
Nghe xong, Trắc Từ gật gù như đứa trẻ hiếu học. Nhưng rất nhanh, hắn liền đã tìm ra điểm bất lợi: "Sư huynh, nếu như đám người Bách Xuyên kia tìm hắn gây khó dễ thì sao? Còn chưa kể tới vị biểu đệ nào đó của huynh, hắn sẽ để yên sao?"
"Việc này đệ không cần lo, ta tự có sắp xếp." Hé mắt nhìn xuống, Đoàn Lễ lấy tay xoa xoa ấn đường, phiền hà thở dài một hơi.
"Còn chuyện của đệ nữa, tự ý luyện cấm đan, đệ có biết hậu quả là gì không?" Nói tới cớ sự này, Đoàn Lễ dường như ngữ khí đột nhiên thay đổi, trở nên lãnh khốc hơn, phảng phất pha lẫn tức giận.
"Ta biết!" Trắc Từ lúc này mới ngẩng đầu nhìn sắc mặt Đoàn Lễ, lại đột ngột quỳ xuống nền đất lạnh giá phía dưới: "Ta biết bản thân mình quá ích kỷ, ta không nên lôi hắn vào mớ hỗn độn này. Là ta sai, huynh muốn trách phạt thế nào cũng được!"
"Được rồi. Đệ đứng dậy đi!" Nghĩ nghĩ, Đoàn Lễ cuối cùng vẫn là mềm lòng: "Chuyện này chưa có mấy ai biết, ta sẽ không đề cập tới. Coi như bỏ qua cho đệ lần này, lần sau đừng tái phạm nữa."
Mím môi, Trắc Từ mang theo một chút áy náy thoắt ẩn thoắt hiện, đứng lên đối diện với Đoàn Lễ: "Đa tạ sư huynh, sẽ không còn lần sau nữa!"
"Đệ có lẽ đã mệt rồi. Nghỉ ngơi cho tốt, ta đi sắp xếp chút chuyện."
Nhìn theo bóng lưng đang khuất dần kia, Trắc Từ âm thầm ghi nhớ ân tình của sư huynh đối với mình. Hắn cảm thấy hôm nay bản thân nói thật nhiều, có lẽ vì Vân Ngạo Phong đã không màng rắc rối đáp ứng yêu cầu quá đáng của hắn đi?
Ừ, có lẽ vậy, suy cho cùng cũng chỉ là xuất phát từ lòng biết ơn mà thôi!
Thở dài, Trắc Từ liền quay lại ngồi bên cạnh giường băng, nắm lấy những ngón tay thon dài của người trên giường. Nghĩ tới sắp được nói chuyện với y, cùng nhau chống đối thế sự nhân tình, hắn lại nhịn không được cười rộ lên.
Chỉ là, khuôn miệng đã lâu không nhếch lên, lúc này cười rộ có chút là lạ.
Đưa tay vén tóc bạc, đặt xuống một nụ hôn trên trán y, đáy lòng tiềm phục một niềm vui khôn tả.
"A Từ, ngươi cuối cùng cũng sắp trở về rồi, ta rất nhớ ngươi."