Trời về đông càng ngày càng rét, trong khi người khác đều khoác rất nhiều lớp áo bên trong và ôm túi sưởi ngồi một chỗ rét căm căm thì tôi lại rất hưởng thụ cảm giác này. Cả chân và tay đều lạnh buốt như muốn đông thành đá nhưng chỉ cần ủ mình trong chăn một lát là cái ấm nóng từ chăn đệm liền truyền hết vào tay và chân của tôi, cảm giác ấm áp này càng làm cho tôi thấy vui sướng hơn cả khi đã sang mùa xuân. Mỗi ngày đi học ngắm nhìn bầu trời âm u tâm trạng của tôi bỗng thấy thư thái lạ thường.
Hiện giờ trời lạnh lại còn lất phất vài hạt mưa rơi nên học sinh trong trường không ra sân chơi như mọi ngày, đa số là ở lại lớp co mình ngồi một chỗ.
Trường cũng đã đổi từ áo đồng phục sơ mi trắng mỏng manh thành áo khoác gió màu xanh đậm kết hợp với màu trắng từ ngực lên đến gần cổ áo, bên trong còn lót thêm một lớp bông. Cơ mà cũng không đủ để giữ ấm. Nhưng cũng may vào mùa đông thì trường cho phép chúng tôi không cần mặc đồng phục vào những hôm nhiệt độ xuống thấp hoặc có thể mặc nó ở bên trong.
Khi mà tôi đang ngồi tại chỗ liên tục chà sát hai lòng bàn tay vào nhau thì bỗng Văn Hoàng đến tìm, cứ ngỡ cậu ta lại muốn đến gây chuyện với tôi. Thế nhưng nhìn biểu cảm khó xử cộng hành động mấp máy môi muốn nói gì đó của cậu ta làm tôi thấy nghi ngờ.
"Mày... ra ngoài này một tí được không?"
"Làm gì?" Tôi liếc xéo Văn Hoàng, chẳng cần biết cậu ta đến tìm tôi để làm gì. Chỉ biết rằng tôi rất ghét người đang đứng cạnh bàn học của mình.
"Mày ra ngoài hành lang đi, tao đứng đợi ở đấy." Vừa nói xong Văn Hoàng liền đi ra ngoài.
Không còn cách nào khác, tôi bỏ mặc ánh mắt kinh ngạc của bạn bè trong lớp mà đi theo ra ngoài. Vừa mở cánh cửa gỗ ra, một trận gió lạnh bỗng ùa vào trong. Tuy mưa đã ngừng nhưng những cơn gió lại không ngừng thi nhau theo đuôi vào lớp học. Bước ra khỏi lớp, tức khắc tôi đóng sầm cửa lại ngăn cho cửa không bị gió thổi mà mở tung ra.
Tôi kéo cổ áo lên cao rồi nhìn quanh tìm kiếm Văn Hoàng.
Cậu ta đứng dựa lưng vào lan can ở phía cuối lớp, ánh mắt lại dõi theo nơi tôi đang đứng. May mắn là cửa sổ và cửa ra vào của lớp đều được đóng kín mít nên không bị ai trong lớp nhìn thấy.
Tôi tiến đến chỗ cậu ta nhưng vẫn giữ khoảng cách hai bước chân, vẻ mặt của tôi lúc này chỉ dùng hai từ khó chịu để hình dung. Tôi cau có hỏi "Chuyện gì?"
"Em gái tao nhờ tặng cái này cho mày." Văn Hoàng cầm chiếc túi nilon đen từ đằng sau đưa lên trước mắt tôi.
Nhìn gương mặt nghiêm túc có chút suy tư, khác hoàn toàn với bộ dạng cợt nhả thường ngày của Văn Hoàng. Tôi do dự vài giây rồi mới nhận lấy nó và mở ra ngay lập tức để xem thử bên trong là thứ gì. Một chiếc khăn len được gấp gọn đặt trong túi, chiếc khăn với màu đỏ đô. Khăn dài quấn quanh cổ để giữ ấm nhưng tiếc là tôi lại chưa từng dùng khăn len. Khi mà sắp đóng túi thì tôi sực nhớ ra trong trường gần đây đang rộ lên phong trào đan khăn len thủ công để tặng cho bạn bè, người yêu hoặc là người thân.
Chắc là Liên cũng đan khăn nên thuận tiện tặng cho tôi.
"Mày nói hộ với Liên là tao cảm..." Hai chữ cảm ơn này không hiểu sao đứng trước mặt Văn Hoàng lại khó nói quá "Tao cảm... ơn."
"Nó nói là quà cảm ơn lúc trước mày giải vây cho nó."
"Ừ, còn chuyện gì không?" Tôi lạnh nhạt trả lời.
"Còn, tao muốn xin lỗi vì thường xuyên bắt nạt mày."
Nghe giọng nói lưu loát của Văn Hoàng, tôi vốn không tin. Nhưng khi thấy cậu ta không dám nhìn thẳng vào tôi, còn có bộ dạng áy náy đó làm cho tôi phải suy nghĩ lại.
"Tự nhiên mày xin lỗi tao làm gì?"
"Hôm Liên bị bắt nạt, nó lên lớp kể lại với tao. Tao, thấy có lỗi nên..."
"Khỏi cần, chỉ cần tránh xa tao là được."
Nói xong tôi quay lưng đi một mạch, chỉ một lời xin lỗi không đủ để làm tôi thấy tốt hơn. Chưa có bao giờ tôi nghĩ Văn Hoàng sẽ xin lỗi mình, cho nên ngay cả việc chấp nhận lời xin lỗi cũng không nằm trong suy nghĩ của tôi.
Tôi cứ đi trong vô thức, cuối cùng vẫn đến sân sau. Nỗi căm ghét của tôi dành cho Văn Hoàng đã làm cho tôi quên đi cái rét buốt mà những cơn gió mang lại. Tôi ngồi thu mình trong bậc thềm của nhà thể chất và để tránh gió mà tôi đã dựa sát lưng vào cánh cửa.
Lời xin lỗi vô nghĩa này làm cho tôi càng thêm không có thiện cảm với Văn Hoàng. Cũng chỉ còn vài tháng nữa là ra trường, bây giờ cậu ta xin lỗi cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Cánh cửa đằng sau của tôi bỗng bị mở ra, tôi lo lắng ngồi dịch sang một bên. Nhìn thấy người đang mở cửa là thầy thì tôi mới buông bỏ sự lo lắng trong lòng mà im lặng co mình lại.
"Sao em lại ngồi ở đây?"
Trong nhà thể chất có một cái nhà kho không lớn cũng không nhỏ, chuyên dùng để bàn ghế và những dụng cụ giáo dục khác. Thi thoảng giáo viên hay vào đó để lấy dụng cụ nên tôi gặp thầy ở đây cũng không có gì lạ.
Tôi giữ khuôn mặt tỉnh bơ như không để trả lời "Em hay ngồi ở đây mà."
"Nhưng hôm nay lạnh." Thầy để dụng cụ sang một bên rồi cũng ngồi xuống.
"Em là người sợ nóng thích lạnh nên thầy không cần lo."
"Ừ." Nhưng giọng của thầy bỗng trầm xuống một tông "Tôi vẫn đang chờ câu trả lời từ em."
"Cũng không có gì, chỉ là tự nhiên Văn Hoàng xin lỗi làm em không thấy thoải mái." Tôi biết mà, thầy sẽ không im lặng nếu không biết câu trả lời.
"Xin lỗi vì chuyện gì?"
"Vì hay bắt nạt em."
"Em không muốn tha thứ đúng không?"
"Vâng." Tôi thẳng thừng thừa nhận, tôi không có lý do gì để tha thứ cho Văn Hoàng. Kể cả những việc cậu ta làm gần đây cũng chỉ như một hạt cát nhỏ bé không thể so với những tháng ngày bị bắt nạt, nó càng tệ hại hơn.
"Không muốn tha thứ thì không cần tha thứ, sao em phải nghĩ nhiều?"
"Nói thật là chính em cũng không biết." Lời xin lỗi này làm cho thâm tâm của tôi khó chịu vô cùng.
Tôi lại đưa hai bàn tay lên trước mặt rồi chà sát chúng với nhau, thuận tiện còn phả hơi vào hai lòng bàn tay để ủ ấm. Trời càng về trưa lại càng lạnh, nhiệt độ xuống thấp. Lúc này tay của tôi đã lạnh như đá nhưng tôi lấy làm thích thú khi dùng hai lòng bàn tay áp sát vào hai gò má, tuy rằng má của tôi chịu lạnh không ít thế mà lúc nào nó cũng tỏa ra hơi nhiệt ấm áp. Mỗi lần làm vậy như là dùng hai viên đá lạnh chà sát vào mặt, vừa lạnh lại vừa ấm.
"Trên mu bàn tay của em là nốt ruồi à? Nhìn lạ quá."
Nốt ruồi nào? Trên tay của tôi làm gì có nốt ruồi. Tôi bỏ hai tay xuống nhìn trước nhìn sau mới nhìn ra trên mu bàn tay phải có một dấu chấm đen. Nó làm cho tôi bỗng nhớ đến một kí ức khi mới vào cấp 2.
"Trên tay của em không phải nốt ruồi mà là vết mực."
"Nhưng tôi nhớ là từng thấy nó nhiều lần trên tay của em rồi mà."
"Nó có từ hồi lớp 6 rồi, lúc đấy em bị Văn Hoàng dùng bút đâm vào tay bị chảy máu. Bây giờ nó thành vết xăm luôn, không xóa được. Thầy không nhắc thì chắc em cũng không để ý đến nó đâu."
"Chắc em đau lắm."
Tôi vừa nhìn vừa vuốt nhẹ ngón cái lên vết mực, ngày đó tôi khóc nhiều lắm. Nhiều tới mức ướt đẫm cả hai bên má. Nhưng tôi khóc nhiều như vậy không hẳn là vì đau, có lẽ do cảm nhận được sự vô cảm của bạn bè trong lớp. Không một ai quan tâm đến đứa con gái ngồi một chỗ, nước mắt rơi lã chã. Tôi chỉ còn cách tự ôm lấy tay của mình, khóc hết nước mắt rồi lại im lặng lấy sách vở ra học bài.
"Hơi đau ạ." Tôi nở nụ cười thản nhiên, đây cũng xem như là một trong những kí ức tuổi học trò của tôi.
"Có vẻ như nó là lý do mà em không muốn tha thứ, Văn Hoàng biết hối lỗi là một chuyện tốt. Tuy nhiên em tha thứ cũng được mà không muốn cũng không sao, tôi không hy vọng em vì chuyện này mà lại phải suy tư nhiều."
"Vâng thầy."
Ngồi im một lúc không có chuyện gì để nói. Sau cùng vẫn là thầy nhìn đồng đeo trên tay rồi cất tiếng nói "Sắp trống rồi, em về lớp đi."
"Dạ."
Tôi đứng dậy về lớp trước, trong vô thức tôi nhìn lên tòa nhà mà anh Phong đang học. Chạm mắt với anh ấy, tôi mỉm cười rồi tiếp quay về lớp học. Giây phút đó tuy chỉ là lướt qua nhưng tôi nhận thấy sự bối rối trong đôi mắt của anh, tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi cũng gạt phăng những suy nghĩ vớ vẩn đó ra khỏi đầu. Có lẽ anh ấy chỉ bị bất ngờ khi thấy tôi ở sân sau một mình.