Đêm hôm qua tôi thức đến quá nửa đêm mà vẫn chưa thể làm xong, bài tập của thầy chủ nhiệm của những môn khác càng làm càng khiến cho tôi rối bời. Có bài thì tôi có thể làm một cách dễ dàng, có bài làm đến một nửa thì lại không biết còn có bài mà tôi hoàn toàn không biết làm. Dù cố gắng suy nghĩ thì tôi cũng không thể tìm ra cách giải, tôi đã lựa chọn đi ngủ và để hôm nay dậy sớm rồi làm tiếp. Nhưng có lẽ là do thức quá khuya mà sáng hôm nay tôi đã dậy muộn hơn mọi ngày, tuy bây giờ đi đến trường cũng không bị muộn nhưng số bài tập tôi tính dậy sớm để làm đã không thể làm được nữa. Cũng may là bài tập ở tiết đầu tôi đã hoàn thành rồi chỉ là bài tập ở những tiết sau tôi lại phải vừa học vừa hoàn thành nốt.
Khi tôi tới trường, trong sân trường và các lớp học đã đầy ắp những âm thanh cười đùa những bạn học sinh đang chạy nhảy vui vẻ trên sân trường. Còn có những trò chơi muôn thủa như nhảy dây, đá cầu và đánh cầu lông. Bình thường tôi sẽ ngó nghiêng xung quanh nhìn các bạn khác chơi đùa, còn bây giờ tôi lại đang vội vàng lên lớp để hoàn thành nốt số bài tập còn dang dở. Trên đường về lớp của mình thì tôi vô tình bắt gặp thầy chủ nhiệm nhưng tôi cố tình đi chậm lại để không chạm mặt thầy ấy. Tôi vẫn rất sợ hãi mặc dù thầy ấy không làm gì quá đáng cả, nó giống như bản năng của tôi vậy. Tôi không thể nào nào ngừng lại hay làm cơn sợ hãi của mình biến mất trong chốc lát được. Hôm nay cũng không có môn của thầy ấy nên chắc tôi sẽ không gặp thầy một khoảng thời gian ngắn, ít nhất là buổi sáng ngày hôm nay.
Về đến lớp, tôi lấy vở và bút ra làm bài tập. Trong lớp cũng có một vài bạn đang làm bài giống như tôi, cảnh này cũng không còn quá xa lạ nữa. Cứ hôm nào có nhiều bài tập hơn một chút là lại có một số bạn giờ ra chơi ngồi trong lớp làm bài. Bởi vì lớp tôi phần lớn đều là học sinh trung bình nên làm bài cũng sẽ chậm hơn những lớp khác rất nhiều. Chỉ có tôi là không thể nào im lặng mà làm bài như các bạn khác, xung quanh tôi luôn có những người muốn bắt nạt và trêu chọc tôi. Tôi lấy ra vở viết, sách giáo khoa hay bút đều sẽ bị mấy người đó cầm ném cho nhau hòng muốn trêu chọc tôi. Khi tôi đi cướp lại đồ của mình thì va vào những người khác nhưng họ lại đẩy và đạp vào chân tôi một cách không thương tiếc. Tôi vừa tức giận vừa phẫn nộ, tại sao một đám con trai lại xúm vào ăn hiếp một đứa con gái chân yếu tay mềm như tôi? Là vì tôi nhút nhát yếu đuối hay vì tôi không có ngoại hình ưa nhìn như các bạn khác sao. Trong lớp cũng có một vài bạn ít nói giống tôi nhưng họ lại chỉ bắt nạt một mình tôi. Giờ phút này tôi không biết phải làm sao ngoài việc ngồi đó và lại " khóc ", dù biết sẽ không có ai tỏ lòng thương hại cho mình. Nhưng tôi thể ngừng lại những giọt nước mắt lăn trên má.
Chỉ cho đến khi thầy ấy đột ngột lên lớp thì tôi mới cảm thấy an tâm một cách lạ thường.
Thầy chủ nhiệm lại gần đưa khăn tay của mình cho tôi. Và nhặt lại đồ dùng học tập của tôi sớm đã bị vứt dưới đất. Xong thầy ấy đảo mắt quanh lớp, ánh mắt của thầy làm cho mọi người trong lớp sợ hãi đứng im và không dám ho he nửa lời.
"Tôi biết bây giờ có nói gì thì các em cũng không nghe lọt tai. Nhưng những hành động mà các em vừa làm thật sự không thể nào tha thứ được. Đường đường một đám con trai lại đi bắt nạt một bạn nữ yếu đuối, các em quá mức hèn kém." Thầy dừng lại một chút quan sát biểu cảm của mọi người trong lớp rồi lại tiếp tục nói "Nếu các em đã không biết hối lỗi, vậy thì tôi cũng không còn gì để nói. Những hành động các em đã làm thì sẽ không thoát khỏi hình phạt mà các em phải chịu".
Cuối cùng thầy phạt cả lớp chép nội quy hai mươi lần vì lý do lớp thiếu đoàn kết, không chép sẽ không được vào lớp. Còn những bạn nam vừa phải chép nội quy vừa bị phạt cuối giờ ở lại chạy quanh sân trường mười vòng, mà sân trường thì lại rất rộng chỉ chạy năm vòng thôi đã thấm mệt. Không cần nghĩ cũng biết hình phạt này hành xác cỡ nào. Nhưng không một ai dám cãi lại vì chỉ mới qua một ngày thì cũng đã đủ để biết thầy ấy nghiêm khắc thế nào.
Thầy vừa nói xong thì bảo vệ đánh trống báo hiệu giờ học bắt đầu, khi thầy ấy ra ngoài có một số bạn có ý muốn gây sự với tôi nhưng may là giáo viên dạy tiết đầu vừa hay bước vào. Cả lớp lại phải vừa học vừa chép phạt vì thầy ấy yêu cầu ngày mai nộp phạt mà tiết đầu tiên của ngày mai lại là môn văn. Cứ như vậy cho đến giờ ra chơi người chép được nhiều nhất cũng được gần nửa, cũng vì nội quy của trường không quá dài nên mọi người miễn cưỡng cũng có thể hoàn trước chiều nay.
Tôi không muốn ở trong lớp nên một mình ra sân sau của trường làm nốt số bài tập của những tiết sau. Hôm nay khá nắng nên tôi không ngồi trên bãi cỏ mà sẽ ngồi ở bậc thềm dưới hiên nhà giáo dục thể chất đối diện đó. Vì không hay mang khăn tay nên tôi lấy tạm một tờ giấy trải xuống ngồi và đặt vở lên đùi viết mặc dù có hơi khó khăn. Trong lúc tôi còn đang phân vân không biết phải giải bài tập này ra sao thì bỗng nhiên có một bóng đen che tầm nhìn ánh sáng của tôi. Tôi ngước lên nhìn nhưng do ánh nắng mặt trời quá chói nên tôi không thể nhìn rõ gương mặt người đó. Mà người đó lại thản nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Thì ra người luôn ngồi một mình ở đây lại là em à." Ra là liên đội trưởng của trường, anh ấy đột nhiên xuất hiện ở đây làm tôi có hơi bất ngờ.
Dù không hiểu anh ấy đang nói gì nhưng tôi vẫn trả lời "vâng" cho có thôi.
Có lẽ vì câu trả lời của tôi có hơi nhạt nên anh ấy mở lời bắt chuyện trước "Anh quan sát em ba năm rồi, lúc nào cũng thấy em ngồi một mình ở đây. Mãi đến lúc trả lại nhật ký lại cho em thì mới biết được tên của em."
"Ba năm? Anh đang đùa em đúng không?" Tôi chưa từng nghĩ những gì mình làm ở nơi này lại bị người khác nhìn thấy. Tuy rằng tòa nhà anh ấy học là nơi ngăn cách giữa sân sau và sân trước nhưng vì kích thước nhà thể chất khá lớn nên đã che lấp gần hết lớp học mà phía cuối hành lang của tầng trên tầng dưới lại nhà vệ sinh rất khó để thấy được. Điều này làm tôi cảm thấy khó tin.
"Anh cố tình kê bàn xuống cuối lớp." Anh biết tôi thắc điều gì nên đã trả lời trước. Đúng là nếu kê bàn xuống cuối miễn cưỡng cũng có thể nhìn thấy, mà anh ấy học tầng trên còn phòng học phía dưới lại để chứa đồ nên tôi có chút chủ quan khi nghĩ sẽ không có ai để ý đến nơi này.
Mà khoan, anh ấy vừa nói đến hai chữ "nhật ký".
"Sao anh biết quyển sổ đó là nhật ký. Anh đừng nói với em là anh đã đọc nó rồi đấy."
"Xin lỗi, anh không cố ý. Chỉ tại anh tò mò muốn biết em viết gì trong đó nhưng mà anh chỉ đọc lướt qua trang đầu thôi."
Tôi tức giận quay đi không muốn nói chuyện với anh ta. Tôi cực kì ghét ai chạm vào nhật ký của mình chứ đừng nói là mở ra đọc. Bởi vì từng có một lần tôi bị người thân đọc trộm nhật ký và bị đem ra cười cợt. Tuy rằng biết họ không có ác ý nhưng tôi vẫn cảm thấy rất xấu hổ, vì vậy mà tôi đã nghỉ một thời gian. Sau này lên cấp hai mới viết lại, đó cũng là lý do tôi luôn mang nhật ký theo bên mình.
"Anh xin lỗi, anh thực sự không cố ý." Nghe thấy lời xin lỗi của anh ta, tôi có hơi mềm lòng nhưng chỉ nghĩ đến chuyện bị đọc trộm nhật ký là tôi lại thấy tức giận hơn bao giờ hết.
"Hình như em không làm được bài có cần anh giúp không?" Đột nhiên anh ta chuyển hướng đến số bài tập mà tôi đang làm. Suýt nữa là tôi quên mất, chỉ có 15 phút ra chơi mà tôi lại đang lãng phí khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Tuy rằng rất tức giận nhưng số bài tập này còn quan trọng hơn. Tôi chỉ đành cắn răng nhờ vả, dù sao anh ấy cũng là học sinh giỏi nhất trường
"Anh... Anh có thể giải giúp em được không?"
"Được chứ, tất nhiên là được. Coi như chuộc lại lỗi lầm của mình."
Anh ấy lấy vở bài tập trên tay tôi, cầm cây bút viết thoăn thoắt lên vở. Tất cả những câu hỏi hóc búa tôi nghĩ cả ngày không ra vậy mà anh ấy chỉ mất có vài phút là giải được hết, kể cả những bài tập của môn hóa tôi đều không biết làm cũng không thể nào làm khó được anh ấy. Tất cả chỉ mất có chín đến mười phút mà thôi.
Anh giải xong liền đưa cho tôi xem "Em xem như vậy được chưa? Còn bài nào cần anh giải giúp không?"
"Em cảm ơn." Nhận lấy vở bài tập của mình, tôi hoàn toàn quên mất cơn tức giận vừa nãy mà vui vẻ nói lời cảm ơn. Tôi từng nghĩ sẽ không thể nào làm xong hết được, vậy mà nó đã được hoàn thành chỉ trong vài tích tắc thôi.
"Không có gì, em đã hết giận chưa?"
"Rồi ạ." Tôi nhỏ giọng trả lời, được anh ấy giải bài tập tự nhiên tôi cảm thấy bản thân có hơi nhỏ mọn vì đã tức giận với anh. Dù sao anh ấy cũng là người ngăn cản việc cuốn nhật ký của tôi bị chụp ảnh đăng lên mạng, lại còn chủ động mang đến trả cho tôi nữa. Nghĩ đến đây tôi bất giác nói " Xin lỗi anh, em không nên vì một chuyện nhỏ mà tức giận với anh".
"Không đâu, là do anh không đúng trước." Anh ấy nở nụ cười dịu dàng nói với tôi.
Không khí lại trở nên tĩnh lặng, tôi không biết phải trả lời thế nào mà anh cũng không nói gì thêm. Hai người tuy ở cùng một nơi nhưng có vẻ tâm tư đang cảm thấy rối rắm, sự khó xử hiện rõ trên khuôn mặt tôi và anh. Lại thêm cái ánh nắng không quá nóng nhưng nó làm tôi cảm thấy bức bối trong người. Tôi cầm quyển vở quạt phe phẩy trước mặt mình, vừa giảm cảm giác bức bối vừa để bản thân đỡ thấy khó xử hơn. Mãi đến khi bảo vệ đánh trống vào lớp tôi mới thầm thở phào một hơi.
"Trống vào lớp rồi, em về lớp đây." Tôi đứng dậy chủ động nói lời tạm biệt trước.
"Ừm, mai có xuống đây nữa không?"
"Em cũng không biết, có lẽ là có."
Tôi vừa chạy lên lớp vừa trả lời anh ấy, tôi phải lên lớp trước giáo viên nếu không rất có thể sẽ bị phạt đứng ngoài cửa. Khi tôi lên lớp thì bất ngờ thấy thầy chủ nhiệm đang đứng trên bục giảng. Nhưng rõ ràng hôm nay không có môn của thầy ấy mà.
Để trả lời cho thắc mắc đó thì sau khi tôi xin thầy vào lớp. Thầy đồng ý xong cũng đi ra ngoài luôn. Thì ra thực sự không phải thầy ấy dạy tiết này.
Tôi quay qua hỏi Thanh Linh ở bàn bên cạnh mới biết được thầy lên lớp chủ yếu là để căn dặn cả lớp thứ sáu tuần này chuẩn bị đại hội chi đội để bầu ra lớp trưởng mới. Sau đó là chọn một vài bạn để tham đại hội liên đoàn, bầu ra liên đội trưởng của trường. Nhưng thầy chủ nhiệm có vẻ không thích cầu kì nên căn dặn lớp chỉ làm những gì thực sự cần thiết và làm ngắn gọn nhất có thể. Dù sao mấy đại hội này nhà trường yêu cầu làm cũng chỉ cho đúng quy trình mà thôi. Lớp của tôi năm nào giáo viên chủ nhiệm cũng là người đứng ra chuẩn bị hết các bài phát biểu vừa rườm rà vừa lan man, có nhiều bạn còn cố tình đọc ngắn gọn bài phát biểu chỉ vì muốn mau về sớm. Mặc dù nói là bầu cử nhưng cán bộ vẫn luôn không thay đổi vì có thành tích tốt nhất lớp.